Vụ Giết Người Trên Sân Golf
CHƯƠNG HAI MƯƠI SÁU
“Ông thân mến!”
Ông sẽ biết tất cả khi nhận được thư này. Tôi không thể hình dung bất kỳ lời khuyên nào để làm cho Bella lay chuyển. Nó đã đi để nộp mình cho công lý… Tôi không còn sức để đấu tranh.
Bây giờ ông đã biết rằng tôi đã đánh lừa ông. Ông tin cậy tôi, còn tôi, tôi đã đáp lại bằng sự giả dối. Có thể ý định tự biện hộ của tôi làm ông cảm thấy vô nghĩa, nhưng tôi muốn rằng, trước khi tôi vĩnh viễn xa lìa cuộc đời ông, tôi phải kể lại mọi việc đã xảy ra như thế nào. Nếu như tôi có thể hy vọng rằng ông tha thứ cho tôi thì tôi sẽ sống thanh thản hơn trên đời này. Tôi đã làm việc đó không phải vì mình, đấy chính là lời biện họ duy nhất mà tôi có thể nêu ra để bảo vệ mình.
Tôi sẽ bắt đầu từ ngày chúng ta gặp nhau trên xe lửa. Tôi lo lắng vì Bella. Nó phát điên lên vì Jack Renauld. Em nó sẵn sàng làm tấm thảm dưới chân Jack. Còn khi anh ta bắt đầu ít viết thư cho nó hơn thì một cái gì đó khủng khiếp đã bắt đầu. Nó nhồi nhét vào đầu em tôi ý nghĩ là anh ta đã yêu một cô gái khác… và sau đó hóa ra là em tôi hoàn toàn đúng. Em tôi dự định đi đến biệt thự của gia đình Renauld ở Merlinville và định gặp Jack. Nó biết rằng tôi phản đối, nên nó đi lặng lẽ không cho tôi biết. Ở Calais tôi phát hiện ra rằng nó không có trên tàu và đã quyết định đi một mình snag Anh. Tôi linh cảm thấy có thể xảy ra việc gì đó khủng khiếp nếu tôi không ngăn ngừa chuyện này.
Tôi đã đi chuyến tàu sau rời Paris. Em gái tôi ở đó lòng đầy quyết tâm đi Merlinville ngay. Tôi tranh cãi với nó bằng mọi khả năng của mình, nhưng không có kết quả gì. Nó bị kích đòn và ngoan cố. Chà, tôi đã hết trách nhiệm. Tôi đã làm mọi việc có thể làm được. Trời đã xế chiều. Tôi đến khách sạn, còn Bella thì đi Merlinville. Tôi luôn có cảm giác về cái mà trong sách người ta gọi là “tai họa không tránh khỏi”.
Ngày hôm sau đã tới. Bella vẫn chưa trở lại. Chúng tôi đã giao hẹn sẽ gặp nhau ở khách sạn, nhưng em nó không đến. Tôi đợi suốt một ngày và càng ngày càng lo lắng. Sau đó các báo buổi chiều đăng cái tin khủng khiếp ấy.
Tôi bắt đầu lo sợ. Tôi hình dung ra cảnh Bella gặp cha của Jack Renauld và kể cho ông ta nghe về mình, về Jack, còn ông ta đã xúc phạm nó, hoặc là một chuyện gì đó đại loại như thế. Cả hai chúng tôi đều dễ nổi nóng vì thế tôi không loại trừ khả năng xấu nhất.
Sau đó có giả thuyết nêu ra về những người nước ngoài mnag mặt nạ và tôi bắt đầu bình tâm. Nhưng dù sao tôi vẫn lo lắng về chuyện Bella không trở lại khách sạn.
Sáng hôm sau tôi bồn chồn tới mức tự mình buộc phải đi xem người ta đang làm gì ở đó. Và việc đầu tiên là tôi gặp ông. Điều đó ông đã biết. Khi tôi nhìn thấy người chết rất giống Jack tôi lại cảm thấy lo sợ tệ hại nhất. Thêm vào đó, tôi nhìn thấy trong bình thủy tinh con dao rọc giấy mà Jack đã tặng Bella. Tôi có thể đánh cuộc rằng con dao còn in dấu tay của Bella. Tôi không đủ sức giải thích cho ông cảm giác khủng khiếp và sự bất lực đã xâm chiếm lòng tôi lúc đó. Tôi chỉ nhớ rõ một điều – tôi phải chiếm lấy con dao đó và lập tức trốn mau. Tôi giả vờ bị ngất và khi ông chạy ra ngoài lấy nước cho tôi, tôi đã lấy dao và giấu đi.
Tôi nói với ông rằng tôi ở khách sạn Du Phase, nhưng trong thực tế, tôi đi thẳng đến Calais, sau đó đi Anh trên chuyến tàu thủy đầu tiên, ở trên tàu tôi đã ném con dao đáng nguyền rủa đó xuống biển và lập tức cảm thấy mình có thể thở được.
Bella đã về London trong cái “hang” của chúng tôi. Trông nó hệt như một bóng ma. Tôi nói điều tôi đã làm và bảo nó có thể không phải lo lắng nữa. Em tôi nhìn tôi chăm chăm, sau đó bắt đầu cười… cười nữa… cười mãi… Thật là nặng nề, khủng khiếp, khi nghe tiếng cười ấy. Tôi quyết định tốt nhất là chúng tôi làm việc. Nếu như lúc nào nó cũng nghĩ đến việc đã làm thì có thể hóa điên. May thay, lúc đó chúng tôi nhận được lời mời biểu diễn.
Và sau đó tôi đã nhìn thấy ông và bạn ông trong hàng ghế khán giả. Tôi đã tuyệt vọng. Các ông phải nghi một điều gì đó, nếu không đã chẳng theo dõi chúng tôi. Tôi cần phải biết có chuyện gì và tôi đã đi theo ông. Và ngay lúc tôi gần đuổi kịp ông để nói dù chỉ một lời duy nhất, tôi được biết là ông nghi tôi chứ không phải Bella. Hoặc ít ra thì ông cũng tưởng tôi là Bella bởi vì tôi đã lấy dao.
Tôi những muốn, ông thân yêu ạ, làm sao để ông có thể nhìn thấu nội tâm của tôi lúc đó. Có thể là ông tha thứ cho tôi. Tôi đã quá sợ hãi, ý nghĩ của tôi rối mù, nỗi tuyệt vọng xâm chiếm lòng tôi. Chỉ rõ một điều, ông định cứu tôi. Tôi không biết ông có muốn cứu Bella không. Tôi nghĩ rằng rất có thể là không, bởi vì ở đây là hai con người khác nhau. Còn tôi không thể mạo hiểm. Tôi và Bella là hai chị em sinh đôi. Tôi phải làm mọi việc vì em tôi. Và vì thế tôi tiếp tục nói dối. Tôi cảm thấy mình hèn hạ và bây giờ cũng cảm thấy thế. Tất cả là như vậy. Tôi cần phải tin ông từ trước, nhưng nếu như tôi đã hành động như vậy…
Khi báo vừa đăng tin Jack Renauld bị bắt là Bella đã không muốn đợi nữa.
Tôi rất mệt. Không thể viết tiếp.”
Tiếp đó là từ “Cinderella” bị gạch bỏ, dưới đó là dòng chữ “Dulcie Duveen”
Đây là một bức thư viết vội, bị những giọt mực làm bẩn, nhưng tôi giữ nó cẩn thận cho đến nay.
* * *
Poirot nhìn tôi đọc thư. Những tờ giấy rời khỏi tay tôi. Đọc xong tôi nhìn Poirot và hỏi:
– Anh luôn biết rằng đó là… cô gái khác?
– Đúng, anh bạn ạ.
– Thế tại sao anh không nói?
– Lúc đầu tôi không thể tưởng tượng được là anh có thể phạm sai lầm như vậy. Anh đã xem bức ảnh. Hai chị em giống nhau, nhưng dù sao cũng phân biệt được.
– Còn mái tóc màu sáng?
– Đó là tóc giả đội vào để tạo sự tương phản hấp dẫn trên sân khấu. Hoàn toàn có thể cho rằng hai cô gái sinh đôi một tóc màu sáng, một tóc đen.
– Tại sao anh không nói điều này với tôi tối hôm đó ở khách sạn Coventry?
– Anh bạn ạ, lúc đó anh không tự chủ được hành động của mình – Poirot nói khô khan – Anh không để cho tôi có khả năng làm việc đó.
– Thế còn sau đó?
– Chà, sau đó! Nào ta hãy bắt đầu đi từ chỗ tôi trách anh vì anh thiếu tin tôi. Còn sau đó tôi muốn xem tình cảm của anh có chịu được sự kiểm nghiệm của thời gian không. Trong thực tế đó là tình yêu hay chỉ là sự bộc phát thoáng qua? Nhưng tôi không định để anh mắc sai lầm này lâu đâu.
Tôi gật đầu. Poirot nói với tôi dịu dàng đến mức tôi không thể bực với anh được. Tôi nhìn những tờ thư rơi. Đột nhiên tội nhặt lên và đưa cho Poirot.
– Anh hãy đọc đi – tôi nói – Tôi muốn anh đọc thư này.
Poirot im lặng xem thư. Sau đó anh nhìn tôi.
– Anh lo lắng điều gì, hả Hastings?
Giọng nói bình tĩnh và nghiêm túc của Poirot đối với tôi là bất ngờ. Thói quen chế giễu những chỗ yếu, những chỗ thiếu sót của tôi dường như đã hoàn toàn không còn ở Poirot nữa. Nhưng anh hỏi điều gì làm tôi đau khổ.
– Cô ta không nói… không có… hừ, rằng yêu hay không!
Poirot mên mê lá thư trong tay:
– Theo tôi, anh lầm đấy, Hastings ạ.
– Thế điều đó viết ở đoạn nào? – tôi nói to, vội vàng nhô người về phía trước.
– Cô ta nói với anh điều đó trong từng dòng thư, anh bạn của tôi ạ.
– Nhưng tôi sẽ tìm cô ấy ở đâu? Trong thư không có địa chỉ người gởi. Chỉ có chiếc tem Pháp mà thôi.
– Đừng lo lắng thế. Cứ để cho lão Poirot này tìm cho. Ta sẽ tìm thấy cô ta trong 5 phút rỗi rãi đầu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.