Xu Xu, Đừng Khóc
CHƯƠNG 7
“Ko được.”
“Có gì mà ko được?”
“Thầy biết thì lại bị phạt nữa…..”
“Ko sao đâu. chép nhanh đi. tôi bảo đảm ko bị phạt nữa.”
Tôi vẫn lắc đầu và cố gắng tự mình dịch bài văn, nếu mà cứ để cậu ta làm giùm thì thể nào tôi chỉ có tệ hơn và tệ hơn..
“rốt cục thì Xuân ngoan, hay là bướng đây?”
Long tặc lưỡi, chống cằm nhìn tôi, mặc dù đã làm xong phần của mình nhưng cậu ấy vẫn ko chịu về.
Tôi mặc kệ và chỉ cố hì hục viết..…………
Sau 1 tiếng 20 phút, tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ cùng cơn đói cồn cào, vì đã gần 1h trưa.
Khóac vội cặp lên vai, tôi chạy nhanh ra cổng để đón xe về nhà, và nhận ra Đu Đu đang đứng chờ tôi tự khi nào.
“Ơ…Đu Đu…?”
“Wái!!! cậu chếtttttttt trong đó luôn rồi hả?????”
Vẻ mặt nổi cáu của Đu Đu làm tôi thấy tội lỗi kinh khủng, tôi vuốt vai cậu ấy và lí nhí xin lỗi.
“…nhưng sao cậu lại đến đây?”
“CÁI GÌ?? Cậu hẹn tớ đón ăn chè bà ba mà!! >___“ỐI CHẾT CHƯA!”
Tôi bụm miệng sực nhớ ra lời tôi đã hẹn hồi sáng, thật là hết biết vụ bị thầy phạt làm tôi chẳng nhớ được cái gì cả..
“tớ xin lỗi..xin lỗi nhiều nhiều..đừng giận..Đu Đu Ca Ca ^-^”
“thôi đi.”
Đu Đu khóac tay và bảo tôi lên xe, cậu ấy là thế, chỉ giận được có 1 lúc rồi thôi, hihi… vừa lúc tôi đang leo lên yên xe đạp của Đu Đu, thì chiếc xe chở Long và Lãm chạy xẹt qua thật nhanh, vút khói vào mặt 2 chúng tôi
Tôi cũng kịp thấy Long ngồi ở đằng sau, quay lại nhìn với ánh mắt ko thiện chí lắm.
……………
“học sinh trường cậu có vẻ giàu nhỉ?”
“uh, họ toàn như vậy.”
“cậu giống con vịt cổ lùn trong đám thiên nga ghê!!hahaha”TT____TT
Thấy vẻ mặt xụ xuống chán nản của tôi, Đu Đu thôi ko cười và kêu thêm 2 ly nước trà đá, hạ giọng an ủi
“nhưng trông họ ko đáng yêu như cậu.”
“thật ko?”
Cậu ấy ko đáp, chỉ cười cười, nhún vai và ực hết ly trà của mình, rồi đưa tay quệt mồ hôi trên trán.
“ah, tớ hỏi cái, cậu làm thêm gì vậy?”
“sao cậu biết?”
“ah..uh.. thì tớ biết vậy…mà làm cái gì thế?”
“phục vụ.”
Giọng Đu Đu cộc lốc đáp, khiến tôi có cảm giác cậu ấy ko thích nói điều đó.
Nên tôi ko hỏi thêm gì nữa, dù lòng vẫn còn hàng chục câu múôn hỏi.
……
Mãi cho tới khi Đu Đu chở tôi về gần đến nhà, tôi mới thì thào sau lưng cậu ấy..
“cậu cần tiền lắm à, Đu Đu?”
“……………uh……”
Câu trả lời có vẻ rất khó khăn, tôi nghe hình như hơi thở cậu ấy cứ đứt quãng, làm lòng tôi cũng thấy đau đau.
Mà tôi thì làm gì có tiền để mà giúp Đu Đu được….
“cậu vào đi.”
“uh… cậu làm ít thôi, nhớ học nữa đó… năm sau, còn phải thi….”
“lo cho tớ làm gì, cậu lo ình đừng để bị mấy con nhỏ xí xọn đó ăn hiếp thì tốt hơn”
Đu Đu nói xong thì quay lưng đi, đầu ko đội nón, giữa trưa nắng thế này… ko chừng lại bị cảm nắng nữa…
“con bé này về trễ để đi với thằng Đu Đu à?”
Giọng ông nội ồm ồm ngay sau tôi, tôi quay phắt lại với vẻ mặt tái mét vì lo sợ việc ông sẽ gặn hỏi lý do tại sao về trễ…
“con…”
“con, con cái gì, ko mau đi vào thay đồ ăn cơm đi! phét cho vài roi bây giờ! đồ con gái con đứa!”
Ông nội la liên hồi, tôi nhanh chóng chui vào nhà mừng quýnh chuyện bị phạt nhất định ko để ai biết được, hic hic. ………………… giờ cơm chiều.
“con Xu nhà này nó mê chết thằng Đu Đu nhà đó rồi.”
“HẢ??”
Cả ba và mẹ và chị Huyền con cậu 2 lên trọ học đang ngồi ăn, cũng phải la lên khi ông nội nói câu ấy, còn tôi thì shock đến muốn phun cơm ra.
*____*
“sao ba lại nói vậy?”
“thì tao thấy sao nói vậy.”
“ba thiệt là, nó mới học lớp 11, tụi nó chơi với nhau từ nhỏ thôi chứ mê là mê làm sao.”
Mẹ tôi lùa chén cơm, giọng trách móc ngầm, ba tôi ko nói, chỉ gắp ẹ miếng cá rồi nhìn tôi 1 loáng.
Cũng đỡ là ông nội ko kể vụ tôi phải về trễ hơn 2 tiếng đồng hồ, ko thì chắc tôi bị đòn khi mẹ biết chuyện.
“Xu à, sau này để mẹ đưa ra trạm xe, ko đi với thằng Đu Đu nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.