Buồn Làm Sao Buông

Ghen làm gì với một ảo ảnh?



Đừng dại hỏi về quá khứ, để rồi đi ghen với tình cũ của người ta.

Chẳng ai so sánh lại với những điều đã qua, chẳng ai cạnh tranh nổi với một ảo ảnh, có hiểu không?

Hoài công…

Có phải vậy không? Chúng ta luôn có một nỗi sợ vô hình [nhưng dai dẳng] vềquá khứ của nhau…

“Người đã trải qua bao lần yêu và mất?”,“Người thương nhất của cô ấy là ai?”,“Em có phải là người đầu tiên của anh?”… Những câu hỏi ấy, hẳn ai trong chúng ta cũng đều ít nhất một lần gợn lên trong suy nghĩ, đố có sai! Nhưng vấn đề là cách mỗi người chọn giải quyết lại rất khác, và dĩ nhiên, tình yêu của chúng ta cũng khác nhau từ đó.

Đừng dại hỏi về quá khứ, để rồi đi ghen với tình cũ của người ta. Chẳng ai so sánh lại với những điều đã qua, chẳng ai cạnh tranh nổi với một ảo ảnh, có hiểu không? Hoài công…

Mọi so sánh đều chỉ là khập khiễng, chẳng có bất kỳ một thứ gì hơn hoặc kém thứ khác. Bởi đặt trên những hệ quy chiếu khác nhau, có khi, thứ đang nắm rõ phần cán cân nghiêng về phía mình, bỗng chốc, vẫn có thể nhẹ hẫng và trở nên vô chừng là mông lung. Hồi nhỏ, cô giáo hay hỏi đùa một ký sắt thép và một ký hoa cỏ may, bên nào nặng hơn? Câu trả lời, với những ai thông minh thạo số, đã quá rõ ràng, là bằng nhau – hiển nhiên! Nhưng với những ai phải đeo mang quá nhiều những chất chứa nặng nề trong lòng, hẳn họ sẽ thấy hoa cỏ may dường như xốp mềm dễ chịu, và nhẹ nhàng hơn-rất-nhiều.

Có điều, nói thì dễ…
Dẫu biết khập khiễng, người ta vẫn cứ muôn đời so sánh, để rồi cuối cùng chỉ nhận về một kết quả tất yếu là bi kịch. Bao cuộc tình kết thúc chỉ bởi một trong hai hiểu ra “Mình không là duy nhất”, bao nỗi buồn bắt đầu cũng từ một sự thật “Người yêu kẻ ấy nhiều hơn ta”. Thật ra, chẳng ai trách lỗi con tim bởi nó lạc nhịp và trót yêu nhiều hơn một người, nhưng nếu đừng so sánh rồi phân chia rạch ròi tình yêu nào khắc cốt ghi tâm, tình yêu nào thoáng qua say nắng… thì hẳn chúng ta sẽ không phải nhân danh tình yêu mà gây khổ cho nhau thế này.

Giả dụ ngày xưa, các hoàng đế chí tôn đừng sủng ái riêng một quý phi nào, hẳn chẳng có bi kịch tranh giành nào diễn ra. Nhưng vấn đề là, ngày chỉ có duy nhất một Mặt trời, đêm chỉ có duy nhất một Mặt trăng, nên ngôi cao chín bệ cũng chỉ có riêng một Hoàng thượng và một Hoàng hậu. Đấy, chính vì cái vị thế cao nhất, cao không chỉ ở trên điện vàng, mà cao ở cả trong lòng nhau, khiến con người ta lao đao cả trăm bận ngàn lần. Cuối cùng, cũng chỉ để tìm lời đáp cho câu hỏi muôn thuở: Yêu ai nhiều hơn?

Hình như đã đi lạc quá xa, thôi tạm bỏ qua tam cung lục viện mà quay lại với thời hiện đại, nơi chẳng có một ngai vàng nào, ngoại trừ trái tim con người. Mà bạn biết rồi đấy, tranh ngôi vị chính cung coi bộ còn dễ – vì dẫu sao đó cũng chỉ là danh xưng, chứ còn tranh ngôi vị duy nhất trong trái tim, coi bộ trắc trở hơn nhiều. Vì tạo vật cứng đầu ấy có bao giờ chịu tuân theo bất kỳ sắc phong tước hiệu của bất cứ ai. Nó muốn loạn nhịp vì ai thì mặc nhiên loạn, nó muốn hẫng nhói vì ai thì cứ tùy nghi nhói. Chúng ta hoàn toàn vô dụng và thừa thãi trước những quyết định của con tim, thế nên xin đừng truy cứu trách nhiệm nếu lỡ bạn không phải là chọn lựa đầu tiên lẫn ưu tiên từ nó.

Tôi nhớ đã nghe đâu đó đoạn hội thoại của hai kẻ yêu nhau khi ngồi hứng nắng bên khung cửa sổ quán quen một sáng hè gay gắt. Cô nàng hỏi chàng trai rằng so với những người yêu cũ của anh thì cô ấy được bao nhiêu điểm? Chàng trai điềm đạm trả lời: “10 điểm…”. Trong khi cô nàng còn đang hớn hở ra chiều mắc cỡ “Anh cứ quá lời, em ngại quá…” thì anh chàng buông thêm một câu chậm rãi: “…trên thang điểm 100”. Tôi cười phà thiếu điều muốn phun cả ngụm cà phê vừa uống, thầm nghĩ: “Rồi xong, thế là kết thúc tức tưởi một cuộc tình”. Nhưng rồi, vẫn giữ thái độ điềm nhiên, anh chàng bảo: “Em có là 0 điểm, thì em vẫn là hiện tại, là số dương, là hiện hữu. Còn những điểm số 90 – 100, nếu có chăng nữa, đã là bảng điểm trong sổ liên lạc thời phổ thông, nghĩa là chẳng còn có thể khiến anh thi lại hoặc lưu ban, em hiểu không?”. Ừ thì, có hiểu không?

Đã là quá khứ, thì dù trong ngần đến thế nào, cũng đã là ảo ảnh, có với tay níu kéo cũng chỉ vơ vào toàn những hư không. Đã là người cũ, thì dù lòng có yêu nhiều đến đâu, cũng đã là dư âm, thỉnh thoảng gọi thầm cũng chỉ nghe tiếng vọng lại khô khốc như mưa mùa nắng hạn. Tên người lẩn khuất vào gió trời, bay mất rồi, còn gì nữa mà ghen, hở Hiện-Tại?

Cho nên thay vì dằn vặt cả hai vì một người-thứ-ba-đã-cũ, sao tự bản thân không cố gắng sống vì nhau, để từ giờ phút này trở đi, Hiện-Tại sẽ là duy nhất và là hiện thân của Tương-Lai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.