Buồn Làm Sao Buông
Đôi lúc phải cảm thông người đến trước
Nhớ một người không phải vì họ xứng đáng với nỗi nhớ niềm thương mình dành cho, mà vì họ đã từng cùng mình trải qua những thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ không trở lại bao giờ!
Có nụ cười nào trên môi em rơi xuống đáy cốc thành nỗi buồn xanh veo…
Đến phút cuối cùng gần nhau, em vẫn giấu tất thảy niềm riêng bằng vẻ thản nhiên nhất. Anh khẽ nhìn gương mặt bình lặng như nước của em, dò chừng: “Còn điều gì ta chưa nói kịp sao?”
Em lại cười. Cốc nước xoay đều trong tay em lăn tăn sủi bọt. Lòng anh gợn chút hồ nghi về khoảnh khắc này – là đúng, là sai, chắc chỉ thời gian mới trả lời được. Nhưng câu trả lời chắc chắn nhất mà chúng ta đều biết – là chẳng ai trong hai đứa buồn nhất cho lần ra đi này.
Anh không buồn, chỉ xốn xang cho một hành trình mới chưa biết điểm dừng.
Em không buồn, chỉ thảng hoặc bấm đốt ngón tay, chặc lưỡi “Ngày vui ngắn chẳng tày gang”.
Chỉ có người ấy. Ừ thì, chỉ có người ấy là buồn nhất thôi.
Vì người ấy là người anh thương.
Vì người ấy là người sẽ phải nhìn anh đi về một khung trời khác hướng.
Vì người ấy là người sống tiếp một cuộc đời chông chênh khi không còn anh bên cạnh để ngả vào nương tựa.
Còn em, đã quen rồi với bờ vai anh họa hoằn lúc có lúc không, khi vui tìm đến, khi chán tìm quên. Có lẽ thế, nên lần chia tay này, với em, cũng chỉ là một đoạn gấp khúc dài hơn những buổi đón đưa trước, cũng chỉ là lời hẹn “Gặp em lần sau!” sẽ lâu hơn bình thường. Có gì mà phải buồn? Có quyền gì để đeo mang nhớ thương về một người vốn dĩ đã thuộc về kẻ khác?
Vậy nỗi buồn này, nếu có, em sẽ buồn cho người ấy nhé.
Bởi những kẻ không được yêu thương thà chấp nhận ra vẻ cao thượng để nấn ná ở gần chúc phúc, còn hơn làm một người bình thường vô phận sự lướt vội qua nhau không chút mảy may trên đường.
Cùng một con đường, cùng một loài cây, mà bên ấy lá xanh còn bên này mọi thứ đã lìa cành.
Cùng một tình thương, cùng một con người, mà khi ấy biết bao là thiết tha còn lúc này lại vô chừng là xa lạ.
Cùng yêu chung một niềm đau cả, mà người ấy thì được anh đáp trả nên hân hoan cam tâm với tình cảm sớt-chia-có-hạn-kỳ, còn em chẳng được gì ngoại trừ sự hoang đường tự mình ảo tưởng. Bên ấy và bên này, dẫu có giành được người về phía bên nào thì cũng chỉ là tạm bợ, vì có ai suốt đời chỉ đi một bên lề bao giờ? Đường người đi, vẫn là lối thẳng trải dài và bên nào chăng nữa thì cũng chỉ là bấp bênh họa hoằn khi có khi không.
Bởi vậy mới hiểu thật ra câu nói tội nghiệp nhất không phải là “I’m missing you” – mà là “I’m missing us”… Nhớ một người không phải vì họ xứng đáng với nỗi nhớ niềm thương mình dành cho, mà vì họ đã từng cùng mình trải qua những thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ không trở lại bao giờ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.