Sau Tang Lễ

Chương 16



George Crossfield vừa thoáng nhìn thấy một người phụ nữ qua một cái cửa. Anh ta ngập ngừng một lát rồi quyết định đi theo.

Đó là một cái cửa hai lần kính của một cửa hàng. Cửa hàng này đã ngưng mọi hoạt động. Qua lớp kinh người ta có thể thấy bên trong cửa hàng gần như trống trơn. Cánh cửa đóng. George gõ mạnh. Một người đàn ông mang kính, vẻ mặt ngớ ngẩn mở cửa và nhìn anh ta dò hỏi.

– Xin lỗi – George lên tiếng – nhưng hình như tôi vừa nhìn thấy một cô chị họ của tôi trong này.

Anh chàng bán hàng lùi lại mấy bước để cho George bước vào.

– Xin chào, Suzan!

Suzan đang đứng trên một chiếc thùng đựng hàng, tay cầm một cái thước. Cô quay đầu lại nhìn anh chàng em họ vẻ ngạc nhiên.

– Chào anh, George. Anh từ đâu chui ra thế?

– Tôi đã nhìn thoáng thấy lưng chị và tôi đã dám chắc đó là chị.

– Anh có thể nhớ cho tôi “2m25” được không? Lát nữa tôi sẽ ghi lại.

– Được. Để làm gì vậy? Để cho thư viện à?

– Không, đó là kích thước của căn phòng. Hai mét bảy mươi năm công hai mươi năm là ba…

Anh chàng đeo kính hắng giọng:

– Xin lỗi bà, bà Banks, nhưng nếu như bà muốn ở lại đây lâu hơn nữa…

– Đúng, tôi đang định như vậy. Anh có thể để chìa khóa lại cho tôi, tôi sẽ tự khóa cửa và sẽ trả lại chìa khóa cho anh ở văn phòng, như thế được chứ?

– Được, cám ơn.

Khi anh chàng này đi khỏi, Suzan nói:

– Tôi rất hài lòng vì chúng ta đã tống khứ được hắn.

Cô dừng việc đo đạc lại và quay lại nhìn cậu em họ chằm chằm.

– Trông anh khác thật đấy, George. Tuyệt!

Cô ngồi xuống một chiếc thùng khác và châm một điếu thuốc.

– Anh rất cần số tiền ông già Richard để lại cho anh phải không?

– Thời này, ai có thể nói một cách thành thật là không cần tiền? George thản nhiên trả lời.

– Lúc đó anh đang gặp rắc rối, đúng không?

– Tôi không hiểu vì sao chị lại quan tâm đến chuyện đó, Suzan.

– Tôi quan tâm đến anh, đơn giản vậy thôi.

– Chị sẽ thuê cửa hàng này à?

– Tôi mua cả tòa nhà này.

– Cả những tầng trên nữa à?

– Đúng thế. Hai tầng trên là những căn hộ. Một căn hộ trống được rao bán cùng với cửa hàng. Tôi cũng mua cả căn hộ kia của những người đang ở đó.

– Tiền có ích đấy chứ, Suzan?

Trong giọng nói của George lộ rõ vẻ ranh mãnh. Suzan thở mạnh một cái:

– Đối với tôi thì thật tuyệt vời. Một lời cầu nguyện đã thành hiện thực.

– Những lời cầu nguyện có thể giết chết những người họ hàng già cả phải không?

Suzan chẳng để ý gì đến câu hỏi này.

– Đây đúng là cái mà tôi đang tìm đấy.

– Để làm gì vậy? Để mở một cửa hàng may chăng?

– Không. Thẫm mỹ viện với những đồ mỹ phẩm gốc thực vật. Sẽ kiếm được đấy, với điều kiện phải có cá tính… Tôi sẽ làm được điều đó.

George nhìn cô chị họ của mình. Anh ta chiêm ngưỡng những nét thanh thoát trên gương mặt cô, đôi môi gợi cảm và màu da của cô. Tất cả tạo nên một vẻ đầy sức sống và, thật lạ lùng, George nhìn thấy ở Suzan những phẩm chất đảm bảo thành công lạ lùng và không định nghĩa được.

– Ừ, tôi cũng nghĩ là chị sẽ thành công – Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng – Chị đã có dự định này từ bao giờ?

– Hơn một năm rồi.

– Tại sao chị đã không nói với bác Richard? Biết đâu ông ấy lại chẳng đã đầu tư cho công việc của chị.

– Tôi đã nói với ông ấy rồi.

– Và ông ta đã không thích sao? Vậy mà tôi cứ ngờ rằng ông ấy sẽ thấy ở chị cái tính khí của chính ông ấy.

Suzan không trả lời và đột nhiên trong đầu George thoáng hiện lên một gương mặt khác: gương mặt một người đàn ông gầy, nóng nảy và đa nghi.

– Thế còn… anh ấy tên là gì nhỉ? Greg. Thế còn Greg thì sao? Tôi đoán rằng anh ấy cũng sẽ bỏ hiệu thuốc chứ?

– Tất nhiên rồi. Chúng tôi sẽ lập một phòng thí nghiệm trong thẩm mỹ viện và chúng tôi sẽ tìm ra những công thức riêng cho các loại kem, mỹ phẩm của chúng tôi.

George cố nén một nụ cười. Anh ta đang định nói “Như vậy trẻ con sẽ có chỗ chơi” nhưng rồi lại nghĩ là không nên.

– Chị thật là một Abernethie chính cống. Người duy nhất của dòng họ còn lại là đằng khác. Đối với Richard, chỉ đáng tiếc chị là đàn bà nếu không tôi dám chắc ông ấy đã để lại tất cả cho chị rồi.

– Tôi cũng nghĩ thế – Suzan nói nhỏ, im lặng một lát rồi nói:

– Ông ấy không ưa Greg, anh biết không?

– A! – George trợn tròn mắt – Vậy ra là tại anh ấy.

– Đúng thế.

– Nhưng mà rồi tất cả cũng tốt đẹp cả và những dự định được thực hiện.

Vừa nói ra những lời đó George nhận thấy rằng chúng chỉ đúng với Suzan và trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy ngần ngại và đổi chuyện:

– À nhân đây, chị có nhận được một lá thư của bà Helen về chuyện Enderby không?

– Có, sáng nay. Thế còn anh?

– Tôi cũng thế. Chị định thế nào?

– Greg và tôi định đi đến đó cuối tuần tới, nếu mọi người đều đồng ý chọn ngày đó. Dường như Helen muốn tất cả mọi người cùng có mặt.

George nở một nụ cười châm biếm:

– Nếu không, ai đến đó trước sẽ có thể chọn vật có giá trị nhất?

Suzan cũng cười:

– Anh có dám cá là sẽ có một cuộc tranh giành ghê gớm trong gia đình không?

– Chắc là Rosamund sẽ muốn lấy cái bàn đá xanh để dùng cho việc đóng kịch.

Suzan không cười nữa. Cô nhíu mày:

– Gần đây anh có gặp Rosamund không?

– Tôi chưa gặp lại cô em họ Rosamund xinh đẹp của chúng ta từ hôm chúng ta đi cùng tàu trở về sau tang lễ.

– Tôi đã gặp lại cô ấy một hai lần, cô ấy có vẻ lạ lắm.

– Có chuyện gì vậy? Phải chăng cô ta có ý định sử dụng bộ não của mình?

– Không… ờ… cô ấy có vẻ… phiền lòng…

– Phiền lòng vì có nhiều tiền quá và có thể dựng một vở kịch tồi tệ để cho Michael có thể làm cho cười?

– Ồ về mặt ấy thì có vẻ được đấy. Vở kịch cũng không đến nỗi tồi và có thể sẽ thành công đấy. Michael cũng có tài đấy chứ. Không như Rosamund hài lòng làm người đẹp và ngu si.

– Rosamund tội nghiệp, xinh đẹp và ngu si.

– Nhưng cũng không đến nỗi quá ngu si như người ta tưởng đâu. Đôi khi cô ta nói ra những điều mà không ai nghĩ rằng cô ta có đủ thông minh để biết được. Nhiều khi cô ấy có thể làm cho người khác phải bối rối đấy.

– Cũng như bà dì Cora của chúng ta.

– Ừ…

Một chút bối rối thoảng qua xâm chiếm hai chị em họ, hẳn đó là vì họ đã nhắc đến Cora Lansquenet.

– Tiện nói về cô Cora – George lên tiếng, cố làm ra vẻ không có gì – Cô hầu gái của bà ấy giờ sao rồi? ? Tôi nghĩ là chúng ta phải làm điều gì đó cho cô ta.

– Anh muốn nòi gì?

– Có lẽ là gia đình ta cũng phải có chút trách nhiệm với cô ta. Tôi vừa nghĩ tới Cora, với tư cách là dì của tôi và tôi nghĩ rằng có thể cô hầu gái của dì ấy sẽ không dễ dàng gì tìm thấy được một công việc khác.

– Anh nghĩ vậy sao?

– Đúng thế. Người ta thường rất sợ chết. Tôi không nói là họ sẽ tưởng tượng cô Gilchrist ấy vung rìu trên đầu họ nhưng trong thâm tâm có thể họ sẽ nghĩ rằng cô ta sẽ mang rủi ro đến với họ. Con người ta mê tín dị đoan mà.

– Tôi lấy làm lạ là anh đã nghĩ đến những chuyện đó George.

– Tôi là một luật gia cơ mà. Tôi đã nhận thấy cái khía cạnh… không lô gic ấy của con người. Tôi chỉ nói rằng chúng ta phải làm điều gì đó giúp cô Gilchrist, thuê cho cô ta một căn phòng hoặc cho cô ta một ít tiền giúp cô ta qua lúc khó khăn, tìm cho cô ta một công việc văn phòng nếu như cô ta có khả năng làm công việc đó. Tôi nghĩ là chúng ta hông được bỏ rơi cô ta.

– Anh không phải bận tâm về chuyện ấy đâu – Giọng Suzan có vẻ lạnh lùng và giễu cợt – Tôi đã lo rồi. Hiện giờ cô ta đang ở chỗ chú Timothy và cô Maude.

George có vẻ kinh ngạc.

– Ôi Suzan, như vậy có không cẩn thận quá không đấy?

– Ấy là giải pháp tốt nhất mà tôi đã nghĩ ra được lúc đó.

– Chị tin ở mình đấy chứ, Suzan? Chị biết điều gì chị đã làm và chị không… hối hận gì chứ?

– Hối hận ư? Mất thời gian! – Suzan trả lời thản nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.