Sau Tang Lễ
Chương 13
Hercule Poirot dướn lông mày ngạc nhiên khi người phục vụ mang đến tấm danh thiếp của thanh tra Morton vùng Berkshire.
– Mời ông ấy vào đi George. Và hãy mang đến cho chúng tôi… cảnh sát thích uống gì nhỉ?
– Tôi nghĩ là bia, thưa ông.
– Ồ, thật khủng khiếp nhưng rất là Anh! Vậy thì hãy mang bia lại cho chúng tôi nhé.
Thanh tra Morton nói thẳng vào vấn đề:
– Tôi đến London và tôi đã tìm gặp ông. Ông không nhớ tôi nhưng tôi rất nhớ ông.Vụ Pangbourne…
– A! Ông đã chịu tránh nhiệm điều tra vụ đó à?
– Không, tôi chỉ tham gia với tư cách là thực tập viên. Đã lâu rồi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến ông.
– Vậy là hôm trước ông đã nhận ra tôi?
– Không có gì khó khăn lắm – Thanh tra Morton mỉm cười – Bề ngoài ông vẫn… rất độc đáo.
Viên thanh tra nhìn Hercule Poirot từ trên xuống dưới như một người thợ may và cuối cùng ông ta dừng lại ở bộ ria cong hình ghi đông xe đạp.
– Ông vừa đi tỉnh về?
Poirot trả lời cho phải lệ:
– Đúng thế, đúng thế.
– Tôi rất muốn biết tại sao ông lại đi đến đó. Tôi biết là thông thường ông không quan tâm đến loại vụ án này – đánh người cướp của.
– Theo ông, loại người giết người dã man là như thế nào?
– Đó cũng chính là điều mà tôi đang tự hỏi.
– Và ông đã tự hỏi mình như vậy ngay từ đầu vụ án, phải vậy không?
– Đúng thế, ông Poirot. Có một vài chi tiết lạ lùng trong vụ án này. Ngay từ đầu, chúng tôi đã theo những biện pháp thông thường, thẩm vấn một vài người, nhưng ai cũng có thể xác minh thời gian của mình sử dụng chiều hôm xảy ra vụ án. Đây không phải là một vụ giết người bình thường. Chắc chắn như vậy, cấp trên của tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra tên giết người muốn là như vậy. Có thể là cô Gilchrist này là thủ phạm. Nhưng tôi nghĩ rằng không có động cơ nào để cô ta giết bà Lansquenet cả. Bà Lansquenet hơi tâm thần hay ngớ ngẩn nhưng là một người có nội tâm và luôn hết lòng bảo vệ cô bạn Gilchrist và chắc là có những điều tốt đẹp khác nữa. Trên đời này có bao nhiêu người trong hoàn cảnh cô Gilchrist và họ cũng có trở thành tội phạm đâu.
Ông dừng lại rồi nói thêm:
– Có lẽ chúng tôi cần xem xét vụ này kỹ càng hơn nữa. Tôi đến để cầu xin ông giúp đỡ, chắc hẳn là có một điều gì đó đã đưa ông đến vùng chúng tôi, phải không ông Poirot?
– Đúng, quả đúng thế, một chiếc ô tô, một chiếc Daimler tốt, nhưng không phải là chỉ có vậy.
– Ông đã thu được thông tin gì không?
– Ồ tôi không gọi đó là thông tin. Tuy nhiên, chưa có gì có thể gọi là bằng chứng. À mà ông đã đến để hỏi ý kiến tôi phải không?
– Vâng, bởi vì vụ án đã có thêm sự kiện mới.
THanh tra Morton kể lại một cách tỉ mỉ về vụ rắc rối với miếng bánh đám cưới.
– Khéo lắm, hừ, khéo lắm… Tôi đã cảnh báo ông Entwhistle phải bảo vệ cô Gilchrist. Cô ta có nguy cơ bị hại. Nhưng phải thú nhận rằng tôi đã không nghĩ đến khả năng đầu độc. Thực ra tôi đã chỉ nghĩ đến khả năng một vụ tấn công bằng rìu lại lặp lại nhất là khi cô ta đi đâu quanh đó về muộn một mình.
– Nhưng tại sao ông lại đoán được rằng điều đó sẽ xảy ra? Tôi rất mong ông giải thích rõ hơn cho tôi về chuyện này đấy.
Poirot khẽ gật đầu:
– Được, tôi sẽ nói. Ông Entwhistle sẽ không nói với ông đâu vì đó là một nhà luật gia, và luật gia thì không thích nói nhiều về những giả thuyết. Nhưng chắc chắn rằng ông ấy cũng sẽ không giận tôi nếu tôi nói lại cho ông biết. Thậm chí ông ấy sẽ cảm thấy nhẹ người đi đấy.
Poirot ngừng lời vì George vừa vào mang theo một cốc bia lớn.
– Xin mời ông thanh tra, một chút đồ giải khát. Xin mời cứ tự nhiên…
Và rồi Hercule Poirot nói lại cho viên thanh tra nghe những lập luận mà ông đã nói với ông Entwhistle. Ông nói một cách hùng hồn, với những cử chỉ mạnh mẽ, dứt khoát như thể ông chính là một nhân chứng của vụ án.
– Như vậy là ông Abernethie đã có thể bị đầu độc?
– Đó là một khả năng.
– Nhưng thi thể đã thiêu. Vậy nên chúng ta chẳng có thể nào chứng minh được điều đó.
– Đúng vậy.
Thanh tra Morton ngẫm nghĩ về điều mà ông vừa được biết.
– Đó là một thông tin quan trọng nhưng lại chẳng giúp gì được cho chúng ta vì không đủ điều kiện để mở một cuộc điều tra về cái chết của Richard Abernethie.
– Quả là như thế.
– Nhưng còn có những người khác nữa – những người đã có mặt khi Cora Lansquenet nói điều đó và có lẽ là ai đó trong số họ đã nghĩ rằng có nguy cơ bà ta sẽ nói lại nữa, rõ ràng hơn.
– Hẳn vậy, nếu như bà ta không bị giết thì chắc chắn là bà ta sẽ làm như vậy. Đúng như ông vừa nói, ông thanh tra, còn có những người khác. Chúng bởi vậy mà tôi đã quan tâm đến vụ này: vì có những người mà tôi chú ý đến.
– Như vậy thì, vụ mưu hại cô Gilchrist…
– Rất rõ ràng. Richard Abernethie đã đến nhà Cora và đã nói chuyện với bà ta về chuyện đó.Có thể là ông ta đã nói ra một cái tên đặc biệt nào đó. Người duy nhất có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ là cô Gilchrist. Như vậy sau khi Cora đã không còn có thể nói gì được nữa thì thủ phạm vẫn chưa thấy yên tâm. Nếu như cô hầu gái biết điều gì thì sao? Tất nhiên, nếu như hắn biết được rằng quá hoàn thiện chưa hẳn đã tốt thì hắn ta đã hành động cẩn thận hơn. Nhưng, ông biết đấy ông thanh tra, những tên giết người ít khi nghĩ được điều đó. Rất may cho chúng ta, đúng không?
Thanh tra Morton cười nhẹ. Poirot lại tiếp tục:
– Vụ đầu độc cô Gilchrist này là lỗi đầu tiên của thủ phạm vì nó cho ông một cơ hội nữa để điều tra. Trên tờ giấy bọc gói bánh có chữ viết, đáng tiếc rằng nó đã bị đốt mất.
– Đúng thế, đáng tiếc vì nếu không tôi đã có thể chắc chắn được rằng hộp bánh có đến bằng đường bưu điện hay không.
– Và ông nghĩ rằng không?
– Đó là điều mà người đưa thư đã nói với tôi, nhưng anh ta không dám chắc. Nếu như là bưu điện làng đưa thư thì có thể chắc tới chín phần mười là người đưa thư của làng sẽ dám chắc là có cái hộp ấy hay không. Nhưng bây giờ thư được chuyển đến từ bưu điện Market Keynes bằng xe tải mini thì phải công nhận rằng anh chàng đưa thư có quá nhiều việc nên không thể nhớ chắc chắn rằng mình đã có chuyển một cái hộp cho nhà Lansquenet hay không. Tôi thì tôi thấy lạ rằng cô Gilchrist đã chỉ phát hiện ra cái hộp ấy sau khi ra tiễn ông… ông Guthrie.
– A, ông Guthrie.
Thanh tra Morton mỉm cười.
– Vâng, ông Poirot. Chúng tôi để ý đến ông ta. Dù sao thì đến thăm nhà vì Cora là chỗ thân thiết cũng là một lý do chính đáng, nhưng ông ta cũng có thể hoàn toàn tranh thủ thả cái hộp ở đó. Nhưng cũng có những khả năng khác nữa.
– Có những khả năng khác?
– Anh chàng George Crossfield cũng đã có mặt trong vùng, nhưng mà là ngày hôm sau. Anh ta nói đến để dự đám tang Cora nhưng xe của anh ta đã bị hỏng dọc đường. Ông có biết gì về anh ta không, ông Poirot?
– Rất ít, và tôi muốn biết nhiều hơn.
– A vậy đấy! Có khá nhiều người quan tâm đến ông Abernethie quá cố đấy chứ. Hy vọng rằng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải theo dõi tất cả chừng ấy người.
– Tôi đã thu thập được một vài thông tin mà tôi hoàn toàn sẵn sàng cho ông biết. Tất nhiên là tôi không thẩm vấn họ trực tiếp vì tôi không có quyền đó và hơn nữa như thế là quá mạo hiểm.
– Thận trọng cũng là nguyên tắc làm việc của tôi. Không nên làm con mồi hoảng sợ quá sớm. Nhưng khi làm nó sợ phải làm cho nó thật là sợ.
– Một mẹo không khéo đấy. Hãy tiến hành đi như thường lệ với những quyền lực mà ông có trong tay. Phương pháp ấy không được nhanh cho lắm nhưng chắc chắn. Về phần tôi…
– Về phần ông thì sao?
– Tôi, tôi sẽ đi lên phía bắc. Tôi muốn mua một ngôi nhà dành cho những người tị nạn nướcngoài. Tôi làm việc cho U.N.A.R.C.O.
– U.N.A.R.C.O.?
– Đúng thế “Trung tâm Trợ giúp Tị nạn của Liên hiệp quốc”. Nghe kêu đấy chứ?
Thanh tra Morton gượng cười thay cho câu trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.