Sau Tang Lễ

Chương 22



11 giờ, Hercule Poirot tổ chức một cuộc họp trong thư viện. Tất cả mọi người đều đã có mặt và ông lại ngắm nhìn họ, suy nghĩ.

– Tối qua – ông bắt đầu nói – cô Shane đã nói lộ ra cho các vị biết tôi là thám tử tư. Về phần tôi, lẽ ra tôi muốn giữ kín điều này một thời gian nữa. Nhưng không sao, nội trong ngày hôm nay, hoặc chậm nhất là ngày mai, tôi sẽ nói cho các vị biết tất cả sự thật. Bây giờ, tôi yêu cầu các vị hãy lắng nghe điều mà tôi sắp nói đây. Tài năng của tôi, tôi phải thừa nhận là không ai sánh nổi.

George gượng cười:

– A, nhưng trò bịp bợm của ông, ông Poirot… tên ông là Poirot, đúng không? Buồn cười thật, tôi chưa bao giờ nghe nói đến tên ông.

– Chẳng có gì là buồn cười đâu – Poirot trả lời một cách nghiêm khắc – Thật đáng buồn là bây giờ người ta không còn giáo dục bọn trẻ cẩn thận như ngày xưa nữa. Nhưng mà thôi, hãy trở lại chuyện của chúng ta. Tôi là bạn của ông Entwhistle đã từ nhiều năm nay rồi…

– À, vậy ra con sói trong bầy cừu là ông ta à!

– Nói một cách đúng đắn hơn, ông Crossfield, là ông Entwhistle đã rất xúc động trước cái chết của ông bạn già của ông ấy, ông Richard Abernethie. Ông ấy cũng đã rất xúc động vì những gì mà em út của ông Abernethie, bà Cora Lansquenet, đã nói sau đám tang, chính tại căn phòng này.

– Đó chỉ là một chuyện ngớ ngẩn như Cora vẫn hay nói lung tung thế thôi mà – Maude lên tiếng – Tôi cứ tưởng ông Entwhistle biết bà ấy đủ rõ để không để ý đến những lời nói ấy.

Poirot tiếp tục:

– Ông Entwhistle đã lại càng bối rối hơn nữa vì… nói sao nhỉ… vì sự trùng hợp ngẫu nhiên đã làm cho bà Lansquenet bị giết ngay ngày hôm sau. Ông ấy đã tìm đến tôi là để đảm bảo chắc chắn rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Nói một cách khác là ông ấy muốn được dám chắc rằng Richard Abernethie đã qua đời một cách tự nhiên. Ông ấy đã yêu cầu tôi điều tra với mục đích đó.

Ông dừng lại một lát rồi nói:

– Và tôi dã làm điều mà ông ấy đã yêu cầu.

Im lặng! Không ai nói gì. Poirot ngả người trên ghế, nói:

– Chắc rằng các vị đều sẽ rất hài lòng được biết kết quả của cuộc điều tra của tôi: không hề có lý do nào để nghi ngờ rằng ông Abernethie đã không chết một cách tự nhiên, tức là không có lý do nào để nghĩ rằng ông ấy đã bị giết.

Hercule Poirot mỉm cười, khoát tay nói:

– Đó là những tin vui đúng không?

Nhưng những tin vui đó chẳng có vẻ gì làm cho gia đình Abernethie vui vẻ lắm. Chỉ có Timothy đã phản ứng, ông ta gật đầu quả quyết:

– Tất nhiên rồi, làm gì có chuyện Richard bị ám hại. Tôi không thể hiểu được tại sao người ta lại có thể nghĩ tới chuyện đó, dù chỉ một lát. Chẳng qua đó chỉ là một câu nói đùa ngu ngốc của Cora để làm để làm cho chúng ta sợ mà thôi. Cô ta vẫn cứ tưởng rằng thế là hay lắm mà. Tóm lại, ông thám tử… chẳng quan trọng tên thật ông là gì, tôi rất hài lòng nhận thấy rằng ông đủ minh mẫn để đi đến kết luận đúng đắn mặc dù rằng tôi thấy cái ông Entwhistle này thật táo tợn đã tự cho phép mình thuê ông đến bới móc chuyện gia đình tôi như vậy. Ông ta tưởng mình là ai cơ chứ? Nhưng mà thôi, nếu như cả gia đình đều hài lòng vì kết quả của cuộc điều tra…

– Nhưng không phải tất cả mọi người đều hài lòng – Rosamund phản đối.

– Gì thế? – Timothy ném cho Rosamund một cái nhìn giận dữ.

– Không, chúng tôi không hài lòng. Chú đã quên điều đã xảy ra với bác Helen sáng nay rồi sao, chú Timothy?

– Helen đã đến tuổi dễ bị đột quỵ – Maude nói một cách chắn chắn.

– À, thế đấy. Lại một trùng hợp ngẫu nhiên nữa chứ gì? – Cô quay sang hỏi Poirot – Ông có thấy là đã có quá nhiều trùng hợp ngẫu nhiên không, ông Poirot?

– Trùng hợp ngẫu nhiên là một chuyện có thật – Hercule Poirot nói.

– Thật ngớ ngẩn – Maude lại nói – Chỉ đơn giản là Helen đã cảm thấy khó ở, bà ấy đã xuống nhà gọi điện cho bác sĩ và…

– Nhưng không phải là bà ấy đã gọi cho bác sĩ – Rosamund cắt ngang – Tôi đã hỏi ông ấy rồi.

– Thế thì bà ấy gọi cho ai? Suzan hỏi.

– Tôi không biết. Nhưng tôi tin rằng tôi sẽ sớm phát hiện ra.

***

Hercule Poirot ngồi trong ngôi nhà mùa hè của Enderby, ông để trên bàn một chiếc đồng hồ lớn. Sáng nay ông đã tuyên bố sẽ đi chuyến tàu 12 giờ. Ông vẫn còn nửa tiếng nữa. Ông đang chờ đợi, có thể, trong vòng nửa tiếng đó, ai đó, hoặc nhiều người, sẽ tìm đến gặp ông. Người ta có thể nhìn thấy ngôi nhà mùa hè này từ bất cứ cửa sổ nào của tòa nhà lớn. Chắc chắn là sẽ có người đến tìm ông, nếu không ông sẽ phải xem lại khả năng đánh giá người khác của mình và những kết luận mà ông đã rút ra. Hercule Poirot chờ đợi, trên trần nhà, ngay trên đầu ông, con nhện cũng đang căng lưới chờ đợi một con ruồi đến nộp mạng.

Cô Gilchrist là người đến đầu tiên. Cô ta có vẻ rất bối rối, lúng túng và lắp bắp những câu rời rạc.

– Ồ, ông Pontalier! Tôi chẳng nhớ được tên thật của ông là gì nữa. Nhưng tôi cần phải đến nói chuyện với ông – mặc dù tôi hơi ngại phải làm chuyện này – nhưng tôi nghĩ là tôi cần phải làm… vì điều đã xảy ra với bà Leo sáng nay. Tôi tin rằng bà Shane đã có lý, đó không phải không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên, cũng không phải là một cơn đột quỵ như là bà Timothty đã đoán, bố tôi đã từng bị đột quỵ nhưng chẳng phải như bà Leo đâu.

Cô dừng lại để lấy lại nhịp thở rồi nhìn Poirot vẻ như cầu xin.

– Cô có chuyện gì muốn nói với tôi phải không, cô Gilchrist? Hercule Poirot hỏi, vẻ khích lệ.

– Như tôi vừa nói đấy, tôi hơi ngại phải làm chuyện này vì bà ấy đã rất tử tế với tôi, bà ấy đã xin cho tôi đến làm chỗ bà Timothy. Bà ấy rất tử tế với tôi, đúng vậy. Vì thế tôi sợ rằng mình làm như thế này là vô ơn. Bà ấy đã tặng lại cho tôi chiếc áo choàng lông của bà Lansquenet, và khi tôi định trả lại cho bà ấy cái ghim cài amêtit thì bà ấy đã từ chối.

– Cô muốn nói đến bà Banks? Poirot nhẹ nhàng hỏi.

– Vâng… tôi đã… – Cô Gilchrist cúi mặt vẻ ngượng ngùng – … tôi đã nghe trộm.

– Cô muốn nói là tình cờ cô đã nghe được một câu chuyện?

– Không! – cô Gilchrist quả quyết lắc đầu – Tôi nghĩ nên nói sự thật. Thật ra, tôi không ngại phải nói với ông về chuyện này, vì ông không phải là người Anh.

– Đúng thế – Hercule Poirot khuyến khích – đối với một người nước ngoài thì nghe trộm hay đọc thư của người khác là hoàn toàn bình thường.

– Ồ, tôi chưa bao giờ mở một lá thư không phải của tôi, không. Nhưng tôi đã nghe trộm, hôm đó, hôm mà ông Richard đã đến gặp bà Lansquenet ấy. Tôi đã tò mò muốn biết điều gì đã làm cho ông ấy đến gặp em gái mình sau bao nhiêu năm không quan hệ… ông hiểu chứ… khi người ta còn sống một mình và có ít bạn bè, người ta trở nên tò mò…, tôi muốn nói là khi người ta sống với ai đó.

– Hoàn toàn tự nhiên – Poirot tỏ vẻ đồng tình.

– Vâng, tôi cũng nghĩ thế, mặc dù là một việc không tốt đẹp gì… Nói tóm lại, tôi đã làm như thế và tôi đã nghe được điều mà ông ấy đã nói.

– Cô muốn nói tới, nếu tôi không lầm, điều mà ông Abernethie đã nói với bà Lansquenet?

– Vâng. Ông ấy đã nói môt câu đại loại như: “Tôi không phí công nói với Timothy làm gì. Ông ấy chẳng thèm quan tâm đến những gì người khác nói, thậm chí còn không thèm nghe. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thể nói chuyện này với cô, Cora. Bảy anh em, chỉ còn lại ba chúng ta, và mặc dù cô hay làm ra vẻ ngớ ngẩn, cô là người sáng suốt. Nếu ở địa vị tôi thì cô sẽ làm gì?” Tôi không nghe được rõ lắm câu trả lời của bà Lansquenet nhưng bà ấy đã nói tới cảnh sát. Ông Abernethie đã lớn tiếng phản đối: “Tôi không thể làm như thế được, dẫu sao thì nó cũng là cháu gái họ của tôi”. Đúng lúc đó tôi phải chạy vào bếp vì nồi nước dùng đã sôi và trào ra. Khi tôi quay trở lại, tôi đã nghe thấy ông Abernethie nói: “Ngay cả nếu như tôi đột ngột chết, tôi cũng không muốn cảnh sát can thiệp vào chuyện này. Cô hiểu chứ? Đừng lo cho tôi, bây giờ tôi đã biết rồi, tôi sẽ có biện pháp đề phòng.” Sau đó ông ấy nói với Cora rằng ông ấy đã sửa đổi di chúc và Cora không có gì phải lo lắng cả. Rồi họ đã nói sang chuyện hôn nhân của Cora, ông Richard đã nhận sai lầm của mình.

Cô Gilchrist ngưng lời. Poirot gật gù.

– Tôi hiểu. Tôi hiểu.

– Tôi không muốn phải nhắc lại chuyện này một lần nữa. Có lẽ là bà Lansquenet cũng không muốn tôi nói… Nhưng bây giờ, với chuyện bà Leo đã bị đánh ngất sáng nay… Ông Pontalier, đó không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên, đúng không?

– Không – Poirot mỉm cười – Không, đó không phải là một trùng hợp ngẫu nhiên… Cám ơn cô, cô Gilchrist. Cô đã hành động đúng khi đến nói với tôi chuyện này. Đó là một việc nên làm.

***

Hercule Poirot đã phải cố gắng đuổi khéo cô gái già đi, ông hy vọng rằng sẽ có những người khác nữa sẽ tìm đến thổ lộ với ông những điều bí mật. Và linh tính của ông đã đúng. Cô Gilchrist vừa đi khỏi thì Gregory Banks hối hả đi qua vườn và xuất hiện trước mặt Hercule Poirot. Mặt anh ta nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi. Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt anh chàng phụ tá dược sĩ.

– Thế là cô ta cũng đi rồi! Tôi cứ ngỡ cô ta sẽ ngồi lì mãi ở đây. Ông thám tử, ông đã lầm trong kết luận của ông sáng nay. Richard đã bị giết chính tôi đã làm việc đó!

Hercule Poirot lạnh lùng nhìn anh chàng Banks, ông chẳng tỏ vẻ gì là bất ngờ cả.

– Anh nói là anh đã giết ông ấy à? Anh đã làm như thế nào thế?

– Dễ thôi – Gregory Banks mỉm cười – Chắc là cũng đã nhận thấy điều đó rồi, chỉ cần chọn một trong mười lăm, hai mươi loại thuốc độc khác nhau. Vấn đề là đánh thuốc như thế nào, nhưng rồi tôi đã có một kế rất tài tình. Điều làm tôi khoái chí nhất là tôi đã không cần phải có mặt ở đó lúc cần thiết.

– Khá lắm!

– Đúng, thật là một kế rất tài tình. Gregory Banks nhìn xuống vẻ khiêm tốn.

– Thế tại sao anh đã giết ông ấy? Poirot hỏi vẻ rất quan tâm. Để vợ anh có được khoản thừa kế sớm hơn?

– Ồ, không. Tôi không phải là kẻ chạy theo đồng tiền và không phải là vì của thừa kế mà tôi đã cưới Suzan.

– Thật vậy sao?

– Thế nhưng ông ta, Richard, lại nghĩ thế, rằng tôi là kẻ chạy theo kẻ thừa kế – Gregory nói một cách giận dữ – Ông ta rất quý và tự hào vì Suzan. Ông ta thường coi cô ấy là người xứng đáng làm người đại diện cho gia đình Abernethie nhất. Về phần tôi, ông ta khinh bỉ tôi, cho rằng tôi là một kẻ vô dụng, quá thấp kém so với Suzan. Đúng là tôi không khéo nói bằng ông ta, đúng là tôi ăn mặc không đẹp bằng ông ta. Nhưng ông ta cũng chỉ là một kẻ học đòi làm sang.

– Tôi không nghĩ thế – Poirot nói bình thản – Theo những gì mà tôi được biết thì Richard Abernethie không phải là một kẻ học đòi làm sang.

– Nhưng ông ta đúng là một kẻ học đòi làm sang đấy – Gregory có vẻ như là sắp nổi cáu – Lúc nào ông ta cũng tỏ ra lịch sự, nhưng thực ra tôi thấy rõ ràng là trong lòng ông ta, ông ta rất coi thường khinh bỉ tôi.

– Có vẻ là như vậy thật đấy.

– Chẳng lẽ ông lại nghĩ là tôi sẽ để cho ông ta yên sao? Tôi đã làm chuyện này một lần rồi. Một hôm có một mụ đàn bà, một khách hàng của hiệu thuốc mà tôi đã từng làm việc, đã rất hỗn với tôi. Và ông có biết tôi đã làm gì không?

– Có, tôi biết.

– Ông cũng biết chuyện đó à? – Gregory tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ.

– Đúng thế.

– Mụ ta đã suýt chết – Anh chàng nói với giọng tự hào – Tôi không bỏ qua bất cứ kẻ nào xúc phạm tôi. Richard Abernethie đã khinh thường tôi, điều gì đã đến với ông ta? Ông ta đã chết.

– Một vụ giết người hoàn hảo – Poirot khen – Nhưng tại sao anh lại đến nói với tôi chuyện đó?

– Bởi vì ông đã nói là ông đã kết thúc điều tra và tuyên bố rằng đó không phải là một vụ ám sát. Tôi chỉ muốn cho ông thấy là ông không giỏi như ông tưởng đâu. Và hơn nữa… hơn nữa… – giọng Gregory Banks run run.

– Hơn nữa làm sao? – Poirot hỏi dồn.

Đột nhiên Gregory gục rũ người xuống bàn, nói như người lên đồng:

– Tôi đã cư xử không đúng… tôi đã hành động một cách độc ác… tôi phải bị trừng trị… tôi phải trở lại đó… nhà thương điên… tôi phải đền tôi… tôi phải bị trừng phạt…

Bộ mặt Gregory càng trở nên điên dại hơn và Poirot ngó nhìn anh ta suy nghĩ.

– Này, anh muốn rời xa vợ anh đúng không?

– Suzan? Gregory thay đổi nét mặt. Suzan là một phụ nữ tuyệt vời, tuyệt vời.

– Đúng thế, Suzan là một phụ nữ tuyệt vời yêu anh thắm thiết. Và anh không chịu được điều đó đúng không?

Gregory ngồi thẳng dậy và nhìn Poirot hồi lâu rồi than với giọng não nề:

– Tại sao cô ấy lại không bỏ tôi đi cơ chứ?

Anh ta đứng dậy.

– Cô ấy kìa… cô ấy đang đến đây. Tôi phải đi thôi. Nhưng ông hãy nói cho cô ấy biết điều mà tôi vừa thú nhận với ông nhé. Và hãy nói cho cô ấy rằng tôi đã quyết định đến cảnh sát đầu thú.

***

Suzan bước vào phòng, đứng trước mặt Poirot thở dốc:

– Greg đâu rồi? Tôi vừa nhìn thấy anh ấy ở đây mà.

– Đúng thế – Poirot ngừng một lát rồi nói tiếp – Anh ta đã đến để nói với tôi rằng chính anh ta đã đầu độc Richard Abernethie…

– Thật là một trò đùa kinh khủng. Tôi hy vọng rằng ông đã không tin anh ấy.

– Tai sạo tôi lại không tin?

– Anh ấy không có mặt ở đây khi chú Richard qua đời.

– Có thể là như thế. Nhưng chồng cô cô đã ở đâu hôm Cora Lansquenet bị giết?

– Ở London, cả hai chúng tôi đều ở nhà hôm đó.

– Không đúng, không đúng – Poirot lắc đầu – Cô đã đến nhà để xe để lấy xe đi và đến chiều muộn mới quaylại. Tôi nghĩ rằng tôi biết chiều hôm đó cô đã đi đâu. Cô đã đến Lytchett St-Mary!

– Không đúng!

Poirot mỉm cười:

– Cô còn nhớ là khi chúng ta gặp nhau ở đây tôi đã nói với cô rằng chúng ta đã từng gặp nhau rồi không? Sau cuộc điều tra vụ bà Lansquenet, cô đã có mặt ở nhà để xe của quán trọ của Lytchett St-Mary và cô đã nói chuyện với một người thợ máy. Lúc đó, trong một chiếc xe đỗ ngay bên cạnh xe cô có một ông già, cô đã không để ý đến ông ta, nhưng ông ta thì đã để ý đến cô.

– Đúng, hôm đó là ngày có cuộc điều tra. Nhưng tôi không hiểu ông muốn nói gì.

– Cô có nhớ anh chàng thợ máy đã nói gì với cô không? Anh ta hỏi cô có phải là một người nhà nạn nhân không. Cô trả lời rằng cô là cháu gái họ nên anh ta đã nói: “Thảo nào, tôi cứ nghĩ là đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi”. Anh ta đã nhìn thấy cô ở đâu, cô Banks? Tất nhiên là ở Lytchett St-Mary. Và có thể là ở gần nhà cô Cora của cô. Và khi nào? Có lẽ là cô cũng hiểu là tôi đã điều tra để tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy. Và tôi đã tìm ra: cô đã có mặt ở Lytchett St-Mary buổi chiều hôm xảy ra vụ án. Cô đã để xe đúng chỗ mà cô đã để hôm đến dự vụ điều tra. Xe của cô đã bị để ý và người ta đã ghi lại số xe. Ông thanh tra Morton đã biết đó là xe của cô.

Suzan mở to mắt nhìn Poirot, hơi thở của cô hơi loạn nhịp nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh.

– Ông nói lung tung rồi ông Poirot. Và ông đã làm tôi quên mất tại sao tôi tìm đến đây gặp ông.

– Để thú nhận rằng chính cô chứ không phải chồng cô là thủ phạm.

– Không, tất nhiên là không. Ông tưởng tôi là một con ngớ ngẩn hay sao? Hơn nữa tôi đã nói với ông là Gregory đã không hề đi đâu khỏi London ngày hôm đó.

– Ồ, cô Banks. Cô không thể khẳng định điều đó được vì cô đã không có mặt ở London bên cạnh chồng cô ngày hôm đó. Cô đã đến Lytchett St-Mary để làm gì?

Suzan thở dài.

– Được rồi… Điều mà cora đã nói sau đám tang đã làm cho tôi phải suy nghĩ rất nhiều và tôi đã quyết định đến gặp để hỏi tại sao bà ấy lại nghĩ như vậy. Gregory cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa ngớ ngẩn nên tôi đã giấu không cho anh ấy biết là tôi đi Lutchett St-Mary. Tôi đã đến ngôi nhà ấy vào khoảng mười lăm giờ. Tôi đã nhấn chuông nhưng không có ai trả lời. Nghĩ rằng cô Cora không có ở nhà nên tôi đã quay về London không hề biết gì về chuyện đã xảy ra.

– Thế tại sao chồng cô lại tự nhận là thủ phạm vụ đó.

– Bởi vì Gregory bị…

Giọng Suzan run lên, cô không nói ra được thành tiếng từ cô định nói.

– Cô định nói là anh ta bị điên đúng không?

– Greg hoàn toàn bình thường. Đúng vậy đấy.

– Tôi đã được biết về quá khứ của chồng cô. Trước khi gặp cô anh ta đã phải ở trong trại tâm thần Forsdyke một vài tháng.

– Nhưng anh ấy đã tự nguyện vào đó, tự nguyện mà.

– Cô nói đúng. Nói cho đúng thì ông ta không phải là một người điên nhưng tâm thần không ổn định. Anh ấy luôn luôn bị mặc cảm mình cần bị trừng phạt, có lẽ là anh ta có vấn đề gì đó khi còn nhỏ.

Suzan nói một hơi rất quyết liệt:

– Ông không biết đâu ông Poirot. Greg chưa bao giờ có tuổi thơ. Chính vì thế mà tôi muốn có tiền của chú tôi. Chú Richard quá thiển cận nên không thể hiểu được điều đó. Greg cần có sự tự tin, cần có cảm giác mình là một người quan trọng, không chỉ đơn giản là một phụ tá dược sĩ. Bây giờ tất cả sẽ thay đổi: anh ấy sẽ có phòng thí nghiệm của mình và sẽ có thể tìm tòi, sáng chế ra những công thức riêng của anh ấy.

– Cô sẵn sàng cho chồng cô tất cả… bởi vì cô yêu chồng. Và cô yêu chồng cô quá mức, cô cho chồng cô hơn cả sự bình yên và hạnh phúc. Nhưng không thể cho người khác cái mà người ta không thể nhận. Cuối cùng Gregory Banks vẫn phải làm người mà anh ta không muốn làm.

– Anh ấy không muốn làm gì?

– Làm chồng của Suzan.

– Ông thật là độc ác, ông nói lung tung gì thế?

– Vì chồng cô không ngại một điều gì. Cô muốn có tiền của chú cô, không phải cho bản thân mình mà là cho chồng. Để có được số tiền đó, có điều gì cô không dám làm không?

Suzan đỏ bừng mặt tức giận, cô quay gót đi nhanh ra khỏi cửa.

***

– Tôi đến để tạm biệt ông.

Michael Shane nói một cách ung dung. Anh ta mỉm cười, nụ cười của anh ta có một sức quyến rũ kỳ lạ.

Poirot im lặng quan sát người đối diện một lát. Ông biết rất ít về anh ta, vì Michael Shane chỉ cho người khác thấy những gì mà anh ta muốn người ta thấy.

– Vợ anh – Poirot bắt chuyện – không phjải là một người tầm thường.

– Ông thấy thế thật sao? – Michael nhướng mày ngạc nhiên – Cô ấy rất xinh đẹp, đúng thế, nhưng phải thừa nhận là không đặc biệt thông minh.

– Đúng. Nhưng cô ấy biết rõ mình muốn gì. Không phải ai cũng có khả năng đó.

– A – Michael lại mỉm cười, nụ cười muôn thuở – ông muốn nói tới cái bàn đá xanh?

– Đó là một ví dụ, và cả cái gì ở trên cái bàn ấy nữa.

– Bó hoa giả?

– Đúng thế, một bó hoa giả.

– Có những lúc tôi không hiểu ông nói gì, ông Poirot – Mặt Michael Shane sa sầm lại và nụ cười đã biến mất – Nhưng dẫu sao thì tôi cũng phải cảm ơn ông đã giải thoát chúng tôi khỏi nghi ngờ. Thật là khó chịu cảm thấy mình bị nghi ngờ và nghĩ rằng ai đó trong gia đình đã giết bác Richard già tội nghiệp.

– Bác Richard già tội nghiệp?

– Lần cuối cùng gặp ông ấy, anh thấy ông ấy già yếu lắm sao?

– Tôi phải thừa nhận răng ông ấy vẫn còn khá khỏe.

– Và minh mẫn.

– Rất minh mẫn.

– Lại láu cá nữa.

– Rất láu cá.

– Và sắc sảo trong việc đánh giá người khác.

– Ông ấy không ưa gì tôi.

– Ông ấy cho rằng anh là người… thiếu trung trực thì phải.

– Thật là ngớ ngẩn – Michael cười lớn.

– Nhưng sự thực là như thế đúng không?

– Tôi không hiểu ông muốn nói gì.

– Đã có những cuộc điều tra, anh biết đấy.

– Ai điều tra cơ? Ông ấy à?

– Không phải chỉ mình tôi đâu.

Michael Shane nhìn người thám tử dò hỏi. Poirot nhận thấy anh chàng này suy nghĩ rất nhanh, Michael Shane không phải là một kẻ ngốc.

– Ông muốn nói rằng cảnh sát cũng đã tham gia vào vụ này?

– Anh Shane, cảnh sát rất quan tâm đến vụ án Lansquenet.

– Và họ đã điều tra về tôi?

– Họ điều tra về tất cả những người có liên quan đến Cora Lansquenet, đặc biệt là về hoạt động của họ trong ngày xảy ra án mạng.

– Rắc rối rồi. Michael nói vẻ lo lắng.

– Thật vậy sao?

– Còn tệ hại hơn ông nghĩ đấy ông Poirot ạ. Tôi đã nói với Rosamund rằng tôi đi ăn với một người tên là Oscar Lewis.

– Anh đã nói dối.

– Đúng thế. Thực ra, tôi đã hẹn với một người bạn gái, tên là Sorrel Dainton, một diễn viên khá nổi tiếng.

– À, và anh đã gặp rắc rối vì chuyện đó?

– Đúng thế, Rosamund đã bắt tôi phải hứa không gặp lại cô ta nữa.

– Quả là rắc rối thật… anh có quan hệ với cô ta à?

– Ồ, chỉ là chuyện qua đường thôi mà… tôi không thiết tha gì với cô ta lắm.

– Nhưng cô ta thì lại rất thiết tha với anh.

– Cô ta quả là rất khó rứt, đàn bà thường như vậy mà. Nhưng thôi, ít ra thì tôi cũng yên tâm về chuyện với cảnh sát.

– Anh nghĩ thế à?

– Tất nhiên. Tôi không thể vừa có mặt ở nhà cô Cora, rìu trong tay, vừa ở bên Sorrel cách đây nhiều cây số. Chúng tôi đã ở nhà cô ấy ở Kent.

– Tôi hiểu. Nhưng liệu cô Dainton có sẵn sàng ra làm chứng cho anh không?

– Tất nhiên là điều đó sẽ gây phiền hà cho cô ta. Nhưng vì đây là một chuyện quan trọng, một vụ giết người nên tôi nghĩ rằng cô ta sẽ chấp nhận.

– Quả đúng thế, cô ta sẽ làm chứng cho anh, ngay cả nếu như hôm đó anh không ở chỗ cô ta.

– Ông muốn nói gì? – Michael nổi nóng.

– Cô ta rất yêu anh. Người phụ nữ đang yêu sẵn sàng thề bất cứ điều gì.

– Vậy ra là ông không tin tôi.

– Tôi tin anh hay không không quan trọng.

– Thế thì ai mới là quan trọng đây?

– Thanh tra Morton, ông ấy vừa đến kia kìa.

Rất nhanh nhẹn, Michael xoay người đứng dậy và đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.