Trăng Lạnh
CHƯƠNG 30
Ngồi trong cái ngăn nhỏ của mình, Sarah Stanton nghe thấy một tiếng uồm oàm nữa từ hệ thống truyền thanh gắn phía trên đầu cô.
Trong văn phòng, mọi người không ngớt đùa cợt là công ti lắp bộ lọc vào các loa để âm thanh truyền đi trở nên hoàn toàn chẳng thể hiểu được. Cô quay lại với máy vi tính, hỏi to: “Họ đang nói cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.”
“Thông báo cái gì đấy”, một trong số các đồng nghiệp của Sarah trả lời.
“Suốt ngày thông báo. Bực cả mình. Thực tập cứu hỏa à?”
“Không biết nữa.”
Một lát sau, Sarah nghe thấy tiếng chuông báo cháy réo.
Biết ngay mà.
Sau vụ ngày mười một tháng Chín, cứ khoảng một tháng một lần chuông báo cháy lại réo. Mấy lần đầu tiên, Sarah cũng thực hiện đúng các thao tác và cùng với tất cả mọi người lũ lượt xuống gác. Nhưng hôm nay, trời lạnh đến hai mươi độ(69) và cô có quá nhiều việc phải làm. Hơn nữa nếu cháy thật và các cửa bị chặn, cô có thể nhảy ngay qua cửa sổ. Văn phòng của cô chỉ ở tầng hai.
(69) °F, khoảng –7°c.
Sarah quay lại màn hình máy vi tính.
Nhưng rồi Sarah nghe thấy những giọng nói từ đầu đằng kia dãy hành lang dẫn đến văn phòng của cô. Trong những giọng nói ấy có sự cấp bách. Và một cái gì đó nữa – tiếng kim loại va vào nhau kêu chói tai. Thiết bị cứu hỏa chăng? Cô tự hỏi.
Có lẽ chuyện gì đó đang xảy ra thật.
Những tiếng bước chân nặng nề vang lên sau lưng Sarah, tiến đến gần. Cô quay lại và nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục sẫm màu, mang súng, Cảnh sát à? Ôi, lạy Chúa, đã có một vụ tấn công khủng bố à? Toàn bộ ý nghĩ của cô là tới trường của đứa con trai để đón nó.
“Chúng tôi đang sơ tán tòa nhà này”, người cảnh sát thông báo.
“Khủng bố à?”, ai đó kêu to. “Một vụ tấn công nữa à?”
“Không.” Anh ta không giải thích thêm. “Tất cả mọi người trật tự đi ra ngoài. Mang theo áo khoác, các thứ khác để lại.”
Sarah cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không phải lo lắng cho con trai.
Một người cảnh sát khác nói to: “Chúng tôi đang tìm kiếm các bình xịt chữa cháy. Có cái nào ở khu vực này không? Đừng động đến chúng. Chỉ thông báo cho chúng tôi biết thôi. Tôi nhắc lại, đừng động đến chúng!”
Vậy là đã xảy ra một vụ hỏa hoạn, Sarah vừa nghĩ vừa mặc áo khoác.
Rồi cô tự nhủ, thật kì lạ khi cơ quan cứu hỏa lại sử dụng bình chữa cháy của công ti. Họ không có ư? Và tại sao họ phải quan tâm quá thế, rằng chúng ta có sử dụng bình chữa cháy hay không?
Tôi nhắc lại, đừng động đến chúng!…
Người cảnh sát nhìn vào một văn phòng gần văn phòng của Sarah.
“Ồ, anh sĩ quan. Anh muốn tìm một bình chữa cháy?”, Sarah hỏi. “Tôi có một chiếc ở ngay đây.”
Và cô nhấc chiếc bình nặng hình trụ màu đỏ lên khỏi sàn.
“Đừng!”, người đàn ông kêu to và anh ta nhảy về phía cô.
Sach nhăn mặt khi bộ tai nghe phát ra tiếng lạo xạo.
“Gọi nhóm cứu hỏa, đội tháo bom, tầng hai, văn phòng góc phía đông nam. Công ti thiết kế sàn và nội thất Lanam. Nào! Mau, mau, mau!”
Khoảng chục lính cứu hỏa và cảnh sát thuộc đội tháo bom vác các thiết bị trên vai, guồng chân chạy về phía cửa hậu.
“Tình trạng?”, Haumann hét vào mic.
Họ chỉ có thể nghe thấy những giọng nói vội vã giữa tiếng rú của chuông báo cháy.
“Có thấy nổ không?”, vị chỉ huy Đơn vị Phản ứng nhanh nhắc lại gấp gáp.
“Tôi không trông thấy khói”, Pulaski trả lời.
Dennis Baker nhìn chằm chằm lên tầng hai. Gã lắc đầu.
Một trong số những người chỉ huy lính cứu hỏa nói: “Nếu là cồn thì sẽ không có khói cho tới lúc nào các chất liệu khác ở xung quanh bắt lửa.” Ông ta bổ sung bằng giọng đều đều: “Hoặc da và tóc cô ta.”
Sachs tiếp tục quét ánh mắt qua các cửa sổ, hai bàn tay nắm chặt lại. Người phụ nữ ấy lúc này đang chết trong đau đớn chăng? Có cảnh sát và lính cứu hỏa bên cạnh cô ta không?
“Cố gắng lên”, Baker thì thầm.
Rồi một giọng oang oang phát ra từ bộ đàm: “Chúng tôi đã tìm thấy quả bom… Chúng tôi đã… Vâng, chúng tôi đã tìm thấy. Nó chưa nổ.”
Sachs nhắm mắt lại.
“Ơn Chúa”, Baker nói.
Lúc này, mọi người đang nhanh chóng ra khỏi tòa văn phòng, dưới con mắt kiểm soát của các cảnh sát Đơn vị Phản ứng nhanh và lực lượng tuần tra, họ tìm kiếm Duncan, so sánh gương mặt trên ảnh chắp ghép với những gương mặt nhân viên trong tòa văn phòng.
Một cảnh sát dẫn người phụ nữ đến chỗ Sachs, Baker và Pulaski, đúng lúc Sellitto cũng đến chỗ họ.
Người suýt nữa trở thành nạn nhân, Sarah Stanton, trình bày rằng cô phát hiện ra chiếc bình chữa cháy dưới gầm bàn của mình, lúc trước nó không có ở đây và cô cũng không nhìn thấy ai đã đặt nó vào. Một người trong văn phòng nhớ là có nhìn thấy một công nhân mặc đồng phục lảng vảng gần đó, nhưng không nhớ được chi tiết và không nhận ra gương mặt trên ảnh chắp ghép, cũng không nhớ được anh ta đi theo hướng nào.
“Tình trạng quả bom?”, Haumann hỏi to.
Một cảnh sát trả lời qua bộ đàm: “Không nhìn thấy thiết bị hẹn giờ, nhưng đồng hồ đo áp suất không chỉ gì. Có thể đó là ngòi nổ. Và tôi ngửi được mùi cồn. Đội tháo bom đã cho nó vào hộp thép. Họ đang đưa nó về Rodman’s Neck. Chúng tôi vẫn tiếp tục truy quét đối tượng.”
“Có dấu hiệu nào của hắn không?”, Baker hỏi.
“Không. Có hai cầu thang thoát hiểm và các cầu thang máy. Hắn chắc đã tẩu thoát qua những lối ấy. Và có bốn hay năm công ti trên tầng hai. Hắn có thể lẻn vào một trong các công ti này. Vài phút nữa chúng tôi sẽ khám xét tác công ti này ngay sau khi chúng tôi kiểm tra và chắc chắn rằng không còn quả bom nào.”
Mười phút sau, cảnh sát báo cáo là không còn quả bom nào trong tòa nhà.
Sachs phỏng vấn Sarah, rồi gọi cho Rhyme và trình bày với anh tình trạng của vụ án cho tới lúc bấy giờ. Người phụ nữ không biết về những nạn nhân khác, cũng chưa từng nghe nói về Gerald Duncan. Cô rất bối rối trước việc vợ gã có lẽ đã bị xe cán chết bên ngoài căn hộ cô ở, tuy nhiên cô chẳng nhớ ra đã xảy ra tai nạn chết người nào.
Cuối cùng, Haumann thông báo rằng tất cả cảnh sát của ông ta đã kết thúc việc rà soát, Thợ Đồng Hồ đã trốn thoát.
“Rõ khỉ”, Dennis Baker lẩm bẩm. “Chúng ta suýt tóm được hắn.”
Chán nản, Rhyme nói: “Thôi, khám nghiệm hiện trường đi và cho anh biết em tìm thấy gì.”
Họ kết thúc trao đổi. Haumann cử hai nhóm đến mai phục tại kho chứa hàng mà Duncan đã sử dụng làm nơi xây dựng các kế hoạch phòng trường hợp kẻ sát nhân quay lại đó, còn Sachs thì mặc bộ áo liền quần Tivek màu trắng, xách chiếc va li kim loại đựng những thiết bị thu thập và bảo quản chứng cứ.
“Để tôi phụ chị”, Pulaski nói, cũng mặc bộ áo liền quần màu trắng.
Sachs đưa chiếc va li cho anh và xách một chiếc khác.
Đến tầng hai, cô dừng lại xem xét dãy hành lang. Sau khi chụp ảnh dãy hành lang, cô bước vào công ti thiết kế sàn Lanam và tiến đến nơi làm việc của Sarah Stanton.
Sachs và Pulaski mở va li, lấy ra những thiết bị thu thập chứng cứ cơ bản: túi, ống nghiệm, gạc, con lăn bôi chất dính, các tờ lấy dấu chân bằng tĩnh điện và hóa chất lấy dấu vân tay dạng ẩn.
“Tôi có thể làm gì?”, Pulaski hỏi. “Chị muốn tôi xem xét các ô cầu thang không?”
Sachs cân nhắc. Rốt cuộc thì họ sẽ phải xem xét các ô cầu thang, nhưng cô quyết định tốt hơn hết chính cô sẽ tự xem xét. Đó là những lối đột nhập và tẩu thoát hợp lí nhất đối với Thợ Đồng Hồ và cô muốn chắc chắn không bỏ qua bất kì chứng cứ nào. Sachs nhìn bao quát cách bố trí văn phòng của Sarah, rồi để ý thấy một ngăn trống bên cạnh cái ngăn Sarah ngồi. Có thể Thợ Đồng Hồ đã ở trong ấy đợi tới lúc gặp cơ hội đặt quả bom. Sachs bảo chàng cảnh sát trẻ: “Hãy xử lí cái ngăn đó.”
“Rõ.” Anh bước vào cái ngăn trống, rút đèn pin ra và bắt đầu thực hiện công việc rất đúng cách. Sachs thấy anh ngửi cả không khí, một yêu cầu nữa của Lincoln Rhyme đối với các cảnh sát khám nghiệm hiện trường. Chàng trai này sẽ thành công trong nghề nghiệp, cô tự nhủ thầm.
Sachs bước vào cái ngăn nơi quả bom đã được phát hiện. Cô nghe thấy một tiếng động và ngoái nhìn đằng sau. Chỉ là Dennis Baker. Gã bước dọc theo hàng lang và dừng lại cách khoảng bảy mét, đủ xa để không làm nhiễm bẩn hiện trường.
Sachs không biết chính xác tại sao gã lên đây nhưng, vì họ vẫn chưa chắc chắn Thợ Đồng Hồ đang ở chỗ nào, cô biết ơn sự hiện diện của gã.
Tập trung xem xét nhưng vẫn quan sát phía sau…
* * *
Đây là sự khác biệt.
Thám tử Dennis Baker – cùng với một cảnh sát đồn 118 – đã sát hại Benjamin Creeley và Frank Sarkowki. Đó là việc khó khăn nhưng bọn gã đã tiến hành không do dự. Và gã xác định tinh thần sẽ giết bất cứ người dân thường nào đe dọa đường dây tống tiền. Chẳng vấn đề gì sất. Năm triệu đô la tiền mặt – một món tiền bọn gã kiếm được cho tới nay – che lấp hết cảm giác tội lỗi.
Dù sao, Baker cũng chưa bao giờ giết một đồng đội.
Cau mày, bồn chồn, gã quan sát Amelia Sachs và chàng thanh niên, Pulaski, người cũng có thể trở thành một mục tiêu dễ dàng.
Một sự khác biệt lớn.
Đây là giết những thành viên trong gia đình, là giết đồng đội.
Nhưng sự thật đáng buồn là Sachs và cộng sự của Sachs, Pulaski, có thể hủy hoại cuộc đời gã.
Và bởi vậy không cân nhắc nữa.
Lúc này, Baker nghiên cứu hiện trường. Phải, Duncan đã lập kế hoạch một cách hoàn hảo. Đây là ô cửa sổ đó. Gã liếc nhìn ra ngoài. Con hẻm, cách chừng bốn mét rưỡi phía dưới, vắng tanh vắng ngắt. Và bên cạnh gã là chiếc ghế dựa bằng kim loại màu xám, gã sẽ sử dụng để ném vào ô kính cửa sổ sau khi giết chết đồng đội.
Có cái hốc lớn đặt ống hút khí vào máy điều hòa nhiệt độ mà sau khi bắn gã sẽ tháo khung sắt ra, làm như thể Thợ Đồng Hồ đã trốn ở trong đó.
Một hơi thở sâu.
Được, tới lúc rồi. Baker phải nhanh chóng hành động, trước khi có bất kì ai khác lên hiện trường. Amelia Sachs phân công cho các cảnh sát còn lại khu vực hành lang chính nhưng một người nào đấy có thể quay lại đây bất cứ lúc nào.
Gã lấy khẩu súng cỡ ba mươi hai và lặng lẽ kéo chốt để chắc chắn rằng viên đạn đang nằm trong ổ. Giấu khẩu súng sau lưng, gã rón rén tiến đến gần hơn. Gã nhìn chằm chằm vào Sachs, cô di chuyển xung quanh hiện trường gần như một diễn viên múa. Chính xác, uyển chuyển, tập trung tới mức không chú ý gì xung quanh. Hình ảnh ấy thật đẹp.
Baker dứt mình khỏi sự mơ màng này.
Người nào trước? Gã cân nhắc.
Theo logic thì nên bắn Pulaski đầu tiên, vì ở gần hơn. Nhưng Baker đã được Lincoln Rhyme cho biết Sachs là tay thiện xạ. Cô có thể rút súng bắn trong tích tắc. Chàng trai trẻ thì chắc thậm chí chưa từng bắn khi giao tranh. Anh có lẽ sẽ đặt tay lên khẩu súng sau khi Baker hạ Sachs, tuy nhiên anh sẽ chết trước khi kịp rút súng ra.
Hít lấy vài hơi.
Amelia Sachs vô tình hợp tác với sát thủ. Cô đang cúi lom khom liền đứng thẳng dậy. Lưng cô làm thành một mục tiêu hoàn hảo. Baker chĩa súng vào gáy cô và siết cò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.