Bữa ăn tối hôm đó vẫn lại là hamburger tại quán cà phê Lazy Daze. Sau đó ba thám tử mua kem ở chiếc xe tải nhẹ gần nhà ga. Rồi cả ba trở về gác xếp, nằm đó nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời lặn xuống rồi trăng mọc lên. Khí trời hơi lạnh lạnh. Có những làn sương mù nổi lềnh bềnh trên bãi cỏ, các vì sao tắt đi. Cuối cùng ba thám tử lấy túi ngủ, nằm xuống ngủ.
Vào lúc nào đó trong đêm khuya lạnh lẽo, Hannibal tỉnh dậy nghe tiếng cửa mở. Có người vào kho thóc, một kẻ đang rên rỉ như một con thú.
Hannibal ngồi dậy lắng nghe.
Tiếng khóc rên dứt một hồi, rồi lại tiếp tục nữa.
Peter mở mắt ra, ngồi dậy.
– Có chuyện gì vậy? Peter thì thầm.
Hannibal bò đến đỉnh thang, nhìn xuống dưới bóng tối.
– Các cậu đó hả? Một giọng nói khàn khàn thốt lên. Có phải các cậu không?
Chính John Du mục. Vừa mới nói xong, thì ông ngã té, đè lên một cái gì đó trong bóng tối.
Bob hoảng sợ kêu lên. Peter mò mẫm tìm cây đèn pin bỏ gần túi ngủ. Khi tìm ra rồi, Peter trườn đến thang, rọi ánh đèn xuống sàn kho thóc.
John Du mục bị vấp trúng một thùng lon đồ hộp. Bây giờ ông đang bước đi lảo đảo, mắt nheo lại vì bị chói.
– Có phải các cậu không? John Du mục hoảng hốt la lên. Trả lời đi chứ, sao không nói gì cả?
– Tụi cháu đây, Hannibal nói.
Hannibal, Bob và Peter bước xuống thang. John Du mục đang run rẩy tựa vào chiếc xe tải cẩu mới của Newt MacFee.
– Có chuyện gì vậy? Hannibal hỏi.
– Cái… cái người chết! John Du mục nói. Tôi đã nói là hắn sẽ không thích bị tội có nói không?
– Sao vậy? Peter hỏi. Có chuyện gì xảy ra?
– Hắn đứng dậy bỏ đi rồi, hắn đã làm thế, John Du mục tuyên bố. Sẽ đáng đời lão Newt! Ngày mai sẽ không còn bộ xương nào ở đó cả! Lão sẽ nói tôi lấy đi mất, nhưng không hề có chuyện đó. Hắn tự bỏ đi! Tôi đã nhìn thấy hắn đi mà!
Cửa kho thóc đang mở, ba thám tử nhìn ra ngoài, viện bảo tàng nhỏ chỉ thấy được một chút dưới ánh trăng. Cửa có vẻ đóng kín.
– Chắc là chú nằm mơ, Bob nhẹ nhàng nói.
– Không, người đàn ông lắc đầu. Tôi đang ở trong xe lán, thì nghe tiếng cửa mở. Tôi nhìn ra, thấy con người tiền sử đó. Hắn khoác tấm lông thú, giống như bộ da của một con thú hắn vừa mới giết. Tôi nhìn thấy được mắt hắn. Mắt rất ghê, cứ nhìn thẳng phía trước, sáng rực. Còn tóc thì dài, bù xù. Hắn đi qua trước mặt tôi, chạy thẳng băng qua bãi cỏ.
John Du mục nhắm mắt lại như để tống đi khỏi trí nhớ hình ảnh kinh hoàng kia.
– Để tụi cháu ra xem, Hannibal nói.
Tất cả đi chung với nhau, như thể sợ con người tiền sử thật sự có khả năng đứng dậy, mặc bộ lông thú rồi băng qua đồng cỏ.
Nhưng cửa viện bảo tàng đóng kín. Khi Hannibal xoay thử tay cầm cửa, thì Newt MacFee xuất hiện trước cổng nhà.
– Có chuyện gì vậy? MacFee la lớn. Các cậu đang làm gì vậy?
– Chỉ xem xét thôi, Hannibal trả lời. Có rắc rối và… người canh gác của chú đã nhìn thấy một ai đó băng qua cánh đồng cỏ.
Thalia MacFee xuất hiện trước cổng. Newt bước xuống các bậc thềm, chậm chạp băng qua cánh đồng đến viện bảo tàng.
– Chuyện gì xảy ra vậy? MacFee hỏi John Du mục. Tay Brandon điên khùng đến đây rình mò nữa à?
– Chính người tiền sử, John Du mục trả lời. Nó bỏ đi rồi!
– Cái gì? MacFee không tin nhìn lại rồi to giọng hét lên. Thalia! Lấy chìa khóa!
Thalia MacFee chạy đến với xâu chìa khóa. Newt MacFee mở cửa ra, bật đèn lên. MacFee băng qua phòng trưng bày. Đèn sáng lên ở phòng dưới, MacFee nhìn vào kho báu của mình.
Ba thám tử nhìn qua lưng MacFee, thấy hai hốc mắt trống rỗng đang nhìn lại, tàn tích của cái miệng đang mỉm cười. Ba thám tử nhìn thấy xương sườn lòi ra từ lớp đất được quét phẳng, và một bàn tay thò ra.
MacFee quay sang John Du mục.
– Mày điên rồi! MacFee nói. Bộ xương vẫn còn đây. Anh bị sao thế?
– Nó bỏ đi rồi mà! John Du mục vẫn nói. Tôi nhìn thấy nó đi. Nó khoác tấm lông thú y như loại áo choàng mà người Mê-hi-cô hay mặc, nhưng bằng lông thú! Và nó có tóc! Nó còn sống!
– Câm mồm! MacFee quát. Bộ muốn cả thành phố lên đây sao?
MacFee tắt đèn trong hang động, bước ra khỏi viện bảo tàng. Tất cả đi theo MacFee.
– Đứng dậy, bỏ đi hả? MacFee nói.
MacFee cười khinh bỉ, khóa cửa viện bảo tàng lại, trở vào nhà. Eleanor đang chờ đó, ngay dưới chân các bậc thềm.
– Eleanor, vào nhà, MacFee ra lệnh. Không có gì đâu. Thằng John Du mục điên khùng bị ảo giác thôi.
MacFee quay lại.
– John, lo mà mở mắt ra nhé! Tôi không trả tiền anh để anh ngủ đâu đấy!
MacFee và Eleanor biến mất vào nhà. John Du mục lầm bầm một cái gì đó rồi lấy một cái ghế xếp từ trong xe lán ra, đặt giữa đường giữa xe lán và viện bảo tàng. Rồi John lấy một cây súng ra, ngồi xuống.
Ba Thám Tử Trẻ trở về gác xếp.
– Chắc là nằm mơ thôi, Peter nói khẽ.
– Trông ông già không được sáng trí lắm, Bob nói.
– Phải, Hannibal đồng tình, nhưng đâu có nghĩa là ông ấy bị ảo giác?
– Đúng. Nhưng ai cũng có thể bị nằm mơ rồi không còn biết chắc chuyện gì đã thật sự xảy ra, chuyện gì không có thật, Bob nói.
– Ông ấy có vẻ tự tin lắm, Hannibal nhận xét.
– Còn cánh cửa? Khóa mà, Peter nhắc.
– Có thể có người có chìa khóa, Hannibal nói.
Hannibal chồm dậy và nhìn thấy John Du mục đứng dậy khỏi ghế, nhìn qua cánh đồng. John kẹp súng dưới tay, đầu nghiêng sang một bên như để lắng nghe.
John trở vào xe lán trùm chăn quanh mình, ngồi trở xuống ghế.
– Cũng có thể chỉ là một giấc mơ, Hannibal nói khẽ. Nhưng John Du mục tin chắc là người tiền sử, và mình nghĩ John đang sợ.
Peter lo lắng nhìn ra cửa sổ xuống cánh đồng sáng trăng.
– Mình rất thông cảm với ông ấy, Peter nói. Mình mà thấy một người tiền sử đi lang thang quanh đây, thì mình sẽ phát khiếp!