Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang

CHƯƠNG 11: NHỮNG TRANG NHẬT KÝ BỊ MẤT



Ba thám tử tìm thấy Eleanor Hess đang ở trong chuồng ngựa, chải lông cho Blaze, con ngựa đặc biệt của tiến sĩ Karl Birkensteen. Frank DiStefano cũng có ở đó, đang cúi qua vách ngăn chuồng, đứng xem.
– Nghe nói người tiền sử biến mất, Frank nói. Tiếc quá, tôi không được chứng kiến vụ này. Tôi phải nằm nhà với cơn đau bao tử.
– Thật đáng tiếc, Hannibal nói. Bây giờ anh đỡ chưa?
– Ồ, bây giờ thì khoẻ rồi. Cái bệnh này không bao giờ kéo dài lâu.
– Ở công viên rất lạ lùng, Peter nói. Mọi người lăn đùng ra ngủ say sưa.
– Đúng rồi! DiStefano nói. Đó là chuyện thường xảy ra ở đây. Thời gian ngủ trưa mà! DiStefano liếc nhìn Eleanor rồi nói tiếp: từ từ thôi. Đừng làm nhanh quá.
Rồi Frank DiStefano bỏ đi, lẳng lặng với đôi giày đế cao su.
Peter nhìn chằm chằm theo.
– Anh ấy đi giầy thể thao, – Peter nhận xét.
– Rất nhiều người đi giầy thể thao, Eleanor nói.
Eleanor đã chải lông ngựa xong. Eleanor cho ngựa vào ngăn chuồng bên cạnh, cất bàn chải, rồi trở về tòa nhà.
Ba thám tử đi theo Eleanor vào phòng làm việc cũ của Kart Birkensteen. Mấy chú tinh tinh nhảy lên song chuồng khi nhìn thấy Eleanor, la hét vui mừng.
– Được rồi! Được rồi! Eleanor cười rồi mở chuồng ra để mấy chú khi nhảy lăng xăng quanh mình.
– Tụi nó có vẻ mến chị quá, – Peter nói.
– Tụi nó dễ thương quá, phải không? Eleanor mỉm cười nói. Tụi nó thương chị thật, nhưng tụi nó rất nhớ tiến sĩ Karl Birkensteen.
– Đó là chuyện bình thường mà, Bob nói.
Hannibal không nói gì. Thám tử trưởng đang đứng gần bàn viết của nhà khoa học quá cố, mắt nhìn quyển sổ ghi hẹn. Thám tử trưởng mở sổ ra, lật nhanh các trang, rồi đột nhiên chăm chú lên hẳn.
Gần với trang ngày 28 tháng tư, phía bên tay phải, là trang 19 tháng năm.
– Hơn một nửa các trang tháng năm bị thiếu trong quyển nhật ký của tiến sĩ Karl Birkensteen, – Hannibal thông báo rồi chau mày. Lạ quá! Tiến sĩ mất đầu tháng năm mà, phải không? Em nhớ hôm đó lạnh lẽo, nhiều sương mù, như thường hay có vào đầu xuân.
Eleanor ngồi yên, mặt quay đi chỗ khác.
– Đó… đó là vào tháng năm, Eleanor nói thật nhỏ.
– Tại sao tiến sĩ lại xé đi mất mấy trang quyển nhật ký? Hannibal thắc mắc.
– Chị… chị không biết, Eleanor trả lời.
Eleanor đang bế một chú khỉ trong tay, ru nó như một đứa bé. Bob và Peter quan sát, thắc mắc và chăm chú.
– Chị đi cùng tiến sĩ Karl Birkensteen đến Rocky, Hannibal nói. Hôm chú ấy mất mà. Có lẽ nào những trang nhật ký bị mất có liên quan đến chuyến đi ấy không?
– Không, Eleanor trả lời. Không, chị… chị nghĩ là không.
– Chuyến đi Rocky có liên quan gì với mấy chú tinh tinh không? Hannibal vặn hỏi.
– Có thể. Cũng có thể. Chị không biết gì nhiều về công việc của chú ấy. Chị chỉ giúp chăm lo thú vật, và chị đi cùng chú ấy bởi vì… bởi vì chú ấy tử tế vả lại cảm thấy không khoẻ.
– Chú và chị tìm địa chỉ nào ở đường Harborview vậy? Ai sống ở đó? Hannibal hỏi dồn dập.
Eleanor có vẻ lo lắng căng thẳng rồi tằng hắng, cúi đầu xuống. Ba thám tử nhìn thấy một giọt lệ lăn trên má cô.
– Hôm nay chị không khoẻ, Eleanor nói. Xin lỗi nhé. Có lẽ các em nên đi về thì hơn.
Ba thám tử bỏ đi. Ngoài hành lang, ba bạn gặp bà Collinwood. Bà mặc chiếc tạp dề xếp nếp trên bộ váy đầm in hoa và đang đeo bộ tóc giả màu sậm có mớ tóc trắng.
– Mọi việc tốt chứ? Bà mỉm cười thật tươi nói.
Hannibal nghĩ rằng bà Collinwood hơi lăng xăng tích cực quá, nên có thể biết nhiều chuyện. Hannibal ra vẻ buồn rầu.
– Cháu e rằng cháu đã vô ý làm cho chị Eleanor buồn, thám tử trưởng nói. Cháu đã nhắc đến tên tiến sĩ Karl Birkensteen. Chị Eleanor đang khóc.
– Ôi! bà Collinwood lắc đầu kêu. Con bé rất thương ông ấy. Nhưng thật ra, tất cả chúng tôi đều rất yêu quy ông ấy. Ông ấy là người tử tế nhất ở đây.
– Cô có biết tại sao chú ấy đi Los Angeles vào hôm đó không? Hannibal hỏi. Vào hôm chú ấy mất ấy? Chú ấy có bạn bè gì ở đó không?
– Tôi không biết. Ông ấy ít nói lắm. Có lẽ có liên quan gì với lũ thú vật kia. Các cậu không tưởng tượng nổi ông ấy cuống quật lộn vì mấy con vật ấy như thế nào đâu. Tưởng như ông ấy đang nuôi dạy con cái, chuẩn bị cho chúng sẵn sàng đến trường vậy. Và khi con nào chết đi, thì ông ấy buồn rầu như thể đã mất đi người bạn thân nhất.
– Mấy con vật đó chết nhiều lắm không ạ? Thám tử trưởng hỏi.
– Nhiều. Rồi ông ấy giải phẫu để tìm hiểu nguyên nhân. Đôi khi ông ấy giải phẫu khi chúng còn sống. Và có lúc khi chúng đang ngủ, ông ấy chỉ đứng nhìn chúng.
Bà có vẻ đăm chiêu.
– Xưa kia chúng thường ngủ rất nhiều. Bây giờ có vẻ sống động hơn.
Có tiếng va, tiếng lẻng kẻng ở phòng cuối hành lang.
– Trời! Bà Collinwood kêu.
Bà vội đi đến một cánh cửa đang mở.
– Frank! Phải cẩn thận hơn chứ!
Frank DiStefano bước ra, một tay cầm chổi, tay kia cầm hai mảnh một cái dĩa trắng.
– Không hư hại gì nhiều, – Frank nói với thái độ láu cá như mọi khi. Không có gì trong đó mà.
– Lần sau sẽ khác, bà Collinwood nói.
Frank làm ngơ bỏ đi, gật đầu chào ba thám tử.
– Bao giờ cậu mới đi ra chợ lấy mấy thứ kia về? Bà Collinwood gọi với theo.
– Chúa ơi, cháu đi ngay bây giờ mà! Frank la trả lời. Phải từ từ chứ!
Bà Collinwood thở dài bực mình khi Frank biến mất qua một cửa cuối hành lang.
Khi bước ra, ba thám tử nhìn thấy DiStefano đang leo lên một chiếc xe cũ kỹ hai cửa đậu ngay trước nhà. Frank cho nổ máy.
– Ta phải cứng rắn với bọn đàn bà kia, Frank nói rồi mỉm cười vênh váo và mời ba thám tử đi qua giang.
Ba thám tử nhìn ra yên sau thấy một đống tạp chí để lộn xộn, một đôi ủng đầy bùn, một hộp khăn giây, mặt nạ lặn và một bộ đồ lặn.
– Cám ơn anh, Hannibal trả lời, tụi em chỉ đi đến chân đồi thôi mà.
DiStefano gật đầu rồi đạp ga chạy đi.
– Anh ấy miệng mồm ghê quá, Peter nói.
Hannibal chỉ kêu một tiếng “Hừm!” vì vẫn còn đang ngẫm nghĩ đến cuộc hội thoại vừa qua với bà Collinwood.
– Phải chi tiến sĩ Karl Birkensteen đừng quá kín đáo như thế, cuối cùng thám tử trưởng nói. Phải chi tiến sĩ Karl Birkensteen nói nhiều hơn với bà Collinwood về chuyến đi Rocky, thì có lẽ bây giờ bà đã có thể kể lại cho ta rồi. Bà Collinwood không phải là người hay giữ kẻ hoặc dối trá, còn chị Eleanor Hess thì khác hẳn. Mình chắc chắn chị Eleanor nói dối ta. Nhưng tại sao? Chị ấy giấu giếm điều gì?
– Một cái gì đó về người tiền sử? Bob gợi ý.
– Ai biết được? Hannibal thở dài.
Khi về đến cánh đồng nhà MacFee, Ba thám tử trẻ thấy Thalia MacFee đang đứng ngoài cửa sau.
– Có nhìn thấy Eleanor không? bà gọi.
– Chị ấy trên hội, Bob trả lời.
– Ôi! Thalia kêu. Lại quây quần với mấy con thú đó nữa rồi! Nếu được phép, chắc nó dám đưa mấy con vật đó về đây, nhưng tôi đã nói rõ cho nó biết là không ai được ở trong cái nhà này mà không trả tiền trọ.
– Dạ vâng, thưa cô, Hannibal đáp. À, lúc này một người cảnh sát có nói là nước trong hệ thống phun chữa cháy tự động đã thử nghiệm. Cô có biết người ta đã tìm thấy gì trong nước không?
– Không có gì cả, Thalia trả lời. Một người của cảnh sát trưởng vừa mới gọi. Không có gì trong hệ thống phun tự động, mà cũng không có gì trong bể chứa nguồn nước. Cảnh sát trưởng nghĩ rằng cả thành phố đã bị thôi miên tập thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.