Jane Keller đi xe buýt, xuống xe khi đến phố South Omena, đi bộ qua hai khối nhà thì đến một tòa nhà ba tầng xây bằng gạch. Bà ta nhấn chuông điện. Cửa mở, Jane đi qua một hành lang bóng láng như một đồng xu mới, bước lên một vài bậc thang và đứng trước một cánh cửa. Một tấm biển nhỏ bằng kim loại ghi Quản lý và ở dưới người ta gắn một tấm danh thiếp ghi rõ Bà Martha Stanhope.
Jane gõ cửa và Martha ra mở cửa.
Bà Martha hơn cô em gái một vài tuổi, đã ngoài bốn mươi, nhưng trông có vẻ trẻ hơn. Góa chồng đã hơn mười lăm năm, bà không tái giá. Cái cần thiết là kiếm sống và nuôi dạy cô con gái Margie tính tình thường thay đổi. Ngày xưa vô tư lự, nay bà trở thành người bòn từng đồng xu và sự tham lam đó có thể thấy ở cặp mắt nhỏ bé của bà và cả trong khi bà tiếp đón một người thân trong gia đình.
“A! Em đấy à, Jane,” bà nói và quan sát cô em với một sự ngờ vực. “Chị không chờ đợi việc đến thăm của em. Chị nghĩ rằng đó là một người đến thuê nhà. Người ta đã đề rõ ở tấm biển không có nhà cho thuê, nhưng vẫn có nhiều người đến làm phiền. Này, này, em ngồi xuống đi… Cháu Margie một lát nữa sẽ về!”
Jane theo Martha đi vào một phòng khách trang bị bằng những đồ đạc cổ hủ, ngồi xuống một chiếc ghế bành và mỉm cười một cách mơ hồ với chị ruột mình.
“Có chuyện gì vậy?” Martha hỏi. “Em có vẻ mệt mỏi.”
“Có một chuyện vừa xảy đến với em!”
“A!”
“Vâng, ở ngân hàng… Một người đã tìm cách đưa cho em năm trăm đô-la.”
“Ồ!”
Rõ ràng là Martha chờ đợi Jane nhờ bà giúp đỡ một công việc gì đó. Nhưng, thấy rằng không phải là như vậy, bà ta tỏ ra nhẹ nhõm, bà đến chiếc bàn xếp bát đĩa, lấy một chai cô-nhắc và hai chiếc cốc.
“Cái này làm cô bớt khó ở.”
“Có thể chị nói có lý… Nhưng chỉ một vài giọt thôi, chị Martha.”
Bà Stanhope rót ra hai cốc.
“Người ta đã đưa tiền cho em,” bà ta nói. “Và em rất cảm động. Chị không hiểu…”
“Đó là tiền cho thuê…”
“Tiền cho thuê?”
“Phải, về hòn cù lao, chị biết rõ…”
“Ồ! Như vậy…”
Có một sự nghi ngờ trong giọng nói của Martha.
“Một trong những vụ làm ăn của Lauton… Chị tưởng rằng công việc đã xong rồi.”
“Em cũng vậy, nhưng hình như em đã nhầm… Có một điều khoản trong hợp đồng… Đó là người ấy nói với em như vậy, và…”
“Jane, câu chuyện của em không có đầu mà cũng không có đuôi.”
“Đấy! Ông Shelby quả quyết rằng khi trả một lần năm trăm đô-la thì ông ấy có thể buộc em có nghĩa vụ.”
Martha đi về phía Jane, chiếc cốc trên tay. Bất chợt bà ta dừng lại.
“Em muốn nói,” bà ta hỏi. “Rằng việc bán đó có thể phải hủy bỏ?”
“Em không biết.”
“Uống đi,” bà Stanhope nói và đưa chiếc cốc cho cô em.
Sau đó bà ta uống một hơi.
Jane uống cô-nhắc từng ngụm nhỏ, lau miệng với chiếc mùi xoa, rồi cười, vẻ mặt buồn phiền hơn bất cứ lúc nào.
“Nếu em muốn có một lời khuyên tốt,” bà Martha tuyên bố với một giọng mạnh mẽ, “thì đừng có nghe cái thằng Lauton ngốc nghếch ấy. Một thằng bịp bợm, đúng là như vậy! Không ai ngạc nhiên khi thấy Grégory không thể chịu đựng được hắn.”
“Khoan đã, chị Martha.”
“Hai năm trước đây em có bốn mươi ngàn đô-la gửi Ngân hàng. Bây giờ em còn lại bao nhiêu?”
“Đó không phải là lỗi của Lauton… Tất cả là do đồng tiền bị mất giá nhiều hơn là tăng giá trong thời gian vừa qua.”
“Cô em gái đáng thương, em không hiểu hết những lời em nói… Chị đánh cuộc rằng hắn sẽ ngốn hết những cái em có. Cái cù lao đó là vật còn lại duy nhất của em.”
“Đáng lẽ em phải bán cái đó sớm hơn,” Jane thầm thì. “Nếu Lauton mất tiền chỉ vì anh ấy có ít vốn để mua lại trước khi tiền cao giá…”
“Có ít vốn! Em làm chị buồn cười! Và bốn mươi ngàn đô-la có phải là một số vốn không? Cái thằng Lauton của em là một kẻ bất tài. Nếu em có bốn mươi ngàn, hắn sẽ làm tiêu tan hết… Chị đang tự hỏi Margie bây giờ phải làm gì?… Em hứa cho nó vay năm ngàn đô-la khi bán được cái cù lao để nó có thể lấy chồng và mua một cửa hàng tạp phẩm. Hợp đồng mua bán đã được ký kết, và…”
“Em biết, em biết,” Jane nói với giọng mệt mỏi. “Chị không nên lo lắng cho Margie. Em không quên cháu và không ai có thể ngăn cản em bán cái cù lao.”
“Vừa rồi em đã không chắc chắn là có thể làm được như vậy kia mà.”
“Lauton đã nói với em rằng những thời hạn chống đối sẽ hết hiệu lực khi hợp đồng cho thuê hết hạn và công việc chắc chắn sẽ được giải quyết vào ngày mai.”
Có tiếng một chiếc chìa khóa kêu trong ổ.
“Margie đấy,” bà Stanhope thì thào.
“Đừng nói một lời nào đấy,” Jane nói.
“Ngược lại… Chính em là người sẽ nói điều đó với nó.”
“Nhưng em không có điều gì để nói cả,” Jane nói và nâng cốc rượu lên miệng.
Cửa mở và Margie Stanhope hiện ra trước ngưỡng cửa.
Đó là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, không đẹp lắm với thân hình như thể con trai, da mỡ màng, tóc không theo nếp. Chỉ có đôi mắt to, đen cho cô ta một vẻ duyên dáng nào đó, nhưng điều này cũng không cứu vãn được sự thiếu ý vị của bộ mặt cô. ‘Đúng là một mẩu gỗ,’ đó là lời của bà Stanhope nói về cô con gái mình một ngày nọ.
“Không có tin gì cho con cả à?” Margie nói.
Cô ta hít hơi, “Ồ! Ô! Có mùi rượu.”
“Dì con và mẹ đã uống một cốc nhỏ,” Martha nói. “Con có muốn dùng một chút cô-nhắc không, con thân yêu?”
Margie bỏ mũ, lấy tay chải tóc, rót rượu uống và nói, “Việc này có vẻ không hợp với mẹ và dì. Có việc gì xảy ra ư?”
“Dì Jane có những chuyện buồn phiền, con ạ,” bà Stanhope giải thích.
“Do Lauton chăng?” cô gái hỏi khi nhìn rượu trong cốc.
“Không. Đó là việc cho thuê đất. Cái đó làm trở ngại cho việc bán cái cù lao.”
Margie bắt đầu uống. Bất chợt cô dừng lại chau mày, “Rồi sao nữa?” cô hỏi giọng lo lắng.
Đây là lúc Jane phải trả lời, “Không có gì phải lo nghĩ cả, Margie,” bà nói. “Tất cả sẽ được thu xếp ổn thỏa. Đúng là một vấn đề thuộc về thủ tục. Dì chắc chắn việc bán sẽ được thực hiện. Những thời hạn cản trở sẽ hết hạn và Lauton đã đoán chắc rằng hợp đồng bán sẽ được ký trong một hoặc hai ngày tới.”
Nhưng cô gái trẻ không nghe lời bà nói.
“Cuối cùng là dì không thể cho cháu vay năm ngàn đô-la. Cháu sẽ báo tin cho Frank.”
“Đừng làm như vậy,” Jane nói.
“Không nên thất vọng, con gái yêu,” Martha nói.
“Không thất vọng!” Margie nhắc lại. “Mọi người đều biết không phải là mẹ giải quyết công việc. Anh Frank Bonnar của con đã mất một chân trong chiến tranh. Anh định làm lại cuộc đời. Anh ấy không muốn cưới con nếu chúng con không có ngay những cái để sống. Chúng con đã ký hợp đồng mua và đã đóng tiền trả góp. Hai nghìn đô-la – tất cả những gì Frank có… còn lại thì phụ thuộc vào tiền dì Jane cho vay… Hơn nữa chính dì đã hứa như thế… Và bây giờ cái gì sẽ xảy ra. Chúng con sẽ không có cửa hàng tạp phẩm nữa và mất hai ngàn đô-la. Tàn tật như thế, Frank không thể gượng dậy được sau cú đòn mới này.”
Cô ngừng nói, uống một hơi cô-nhắc, đứng lên và đi ra cửa.
“Mẹ hiểu chứ?” cô hỏi mẹ trước khi rời khỏi phòng.
Jane ném một cái nhìn đau khổ về phía bà Stanhope.
“Em rất ngao ngán,” bà thì thầm.
Martha không trả lời.
“Em cho rằng cháu nó đang khóc trong phòng ăn của nó,” Jane tiếp tục nói.
“Nó không chạy đi để khóc đâu,” Martha nói. “Nó sẽ ngồi trên một chiếc ghế tựa và nhìn thẳng vào bức tường trước mặt nhiều giờ liền.”
“Chìm đắm trong những tư tưởng của mình?” Jane hỏi khẽ.
“Chị không biết. Nhiều lúc chị muốn nó nổi cơn khủng hoảng tinh thần, nó nói ra những điều suy nghĩ trong trái tim nó, nhưng cái đó không bao giờ xảy ra. Nó núp kín trong cái vỏ ốc không nói gì cả, không một lời, kể cả với mẹ nó.”
“Và bây giờ,” Jane nói. “Em phải đi…”
Bà ta đứng lên.
Martha đi đến tủ treo quần áo lấy chiếc mũ và áo măng tô.
“Chị cũng đi?” Jane ngạc nhiên.
“Tôi đi với dì!”
“Vì… tôi đến thăm Lauton và anh ấy…”
“Lauton, không,” Martha tuyên bố với giọng mỉa mai. “Tất cả những gì xảy ra đều do lỗi của anh ta. Chính anh ta bảo cô ký cái hợp đồng cho thuê ấy. Cô muốn đi hỏi ý kiến của một luật sư, nhưng Lauton lại không muốn, anh ta khoe rằng anh ta hiểu luật pháp như đáy túi của mình… Đợi chị, chị báo cho Margie là chúng ta đi.”
“Và chúng ta đi đâu?” Jane hỏi.
“Đến ông Perry Mason… Đợi chị.”
Bà đi ra.
Khi trở lại bà gần như đang bị khủng hoảng tinh thần.
“Cháu nó đang làm gì?” Jane lo ngại hỏi khẽ.
“Ngồi trên một chiếc ghế dựa, nhìn qua của sổ… Chị cũng tự hỏi không biết là nó có nghe thấy chị nói với nó cái gì không.”