Căn phòng công tố của quận Bergen được đặt trên gác thuộc cánh phía tây của tòa án, thu nhận ba mươi sáu phụ tá công tố viên, bảy mươi dự thẩm và hai mươi lăm thư ký, cùng với Franklin Green, công tố viên.
Mặc dù tính chất công việc nghiêm trọng và liên tục quá tải, thậm chí thường khủng khiếp, trong văn phòng vẫn có một bầu không khí thân hữu. Kerry thích làm việc ở đó. Nàng đều đặn nhận nhiều đề nghị hấp dẫn từ các công ty luật, yêu cầu nàng đến làm việc với họ, nhưng bất chấp những sự cám dỗ về mặt tài chính, nàng đã quyết định ở nguyên chỗ và giờ đây đã được đề bạt chức vụ thẩm phán. Trong quá trình làm việc, nàng đã nổi tiếng là một luật sư thông minh, cứng cỏi và thẳng thắn.
Hai vị thẩm phán đã tới tuổi nghỉ hưu theo đúng luật là bảy mươi vừa rời khỏi chức vụ, để lại hai ghế trống. Vận dụng đặc quyền thượng nghị sĩ, Jonathan Hoover đã đề cử Kerry vào một trong hai ghế đó.Nàng thậm chí không tự thừa nhận nàng ước ao điều này nhiều như thế nào. Những công ty luật lớn đề nghị trả lương lớn hơn nhiều, nhưng chức vụ thẩm phán tượng trưng cho một loại thành tựu không có một số tiền nào có thể sánh bằng.
Buổi sáng hôm ấy, Kerry nghĩ tới khả năng được đề bạt trong lúc nàng bấm mã số khóa cửa ngoài và, khi một tiếng cách vang lên, xô cánh cửa mở ra, vẫy tay chào nhân viên tổng đài, nàng nhanh chân bước vào văn phòng dành riêng cho thẩm phán.
So với những căn phòng nhỏ bít bùng của các phụ tá mới, văn phòng của nàng có kích thước hợp lý hơn. Mặt bàn bằng gỗ đã mòn phủ đầy những chồng hồ sơ nhiều đến mức tình trạng của nó hầu như không quan trọng. Những chiếc ghế lưng thẳng không phù hợp, nhưng bền chắc. Kerry phải giật mạnh ngăn kéo trên cùng của tủ hồ sơ mới mở ra được, nhưng đó chỉ là một sự khó chịu thứ yếu đối với nàng.
Văn phòng có hệ thống thông gió ngang, với những cửa sổ cung cấp ánh sáng lẫn không khí. Kerry đã nhân cách hóa nó bằng nhiều cây cảnh xanh tươi đặt trên các bệ cửa sổ, và nhiều bức ảnh lồng khung do Robin chụp. Tất cả tạo nên một cảm giác tiện nghi cho nơi làm việc, và Kerry hoàn toàn bằng lòng có những thứ đó trong văn phòng của nàng. Buổi sáng đã mang đến cơn mưa tuyết đầu tiên trong năm, thúc đẩy Kerry lấy chiếc áo khoác hiệu Burberry khi rời khỏi nhà. Lúc này nàng cẩn thận treo nó lên. Nàng đã mua nó trong một quầy hàng hạ giá và định giữ gìn nó lâu dài. Ngồi vào bàn làm việc, nàng lắc đầu xua những dấu vết cuối cùng của giấc mơ đã khuấy rối nàng đêm hôm qua. Mối bận tâm lúc này là phiên tòa sắp tiếp tục trong một giờ nữa.
Nạn nhân có hai người con trai ở lứa tuổi thiếu niên mà bà đã nuôi dưỡng một mình. Giờ đây ai sẽ chăm sóc bọn chúng? Nếu có chuyện gì xảy đến với mình thì sao?
Kerry nghĩ. Robin sẽ đi đâu? Chắc chắn không phải đến nhà cha của nó; nó sẽ không được hạnh phúc, không được hoan nghênh trong gia đình mới của anh.
Nhưng Kerry cũng không thể tưởng tượng, mẹ nàng và cha dượng của nàng, cả hai lúc này đã trên bảy mươi tuổi và đang sống ở Colorado, nuôi nấng một cô bé mười tuổi. Cầu xin Chúa cho mình vẫn còn sống tối thiểu cho tới lúc Robin đã trưởng thành, nàng nghĩ trong lúc quay sự chú ý vào hồ sơ đặt trước mặt nàng. Lúc chín giờ kém mười, điện thoại reo chuông. Đó là Frank Green, công tố viên.
– Kerry, tôi biết cô sắp sửa tới tòa án, nhưng cô có thể ghé qua chỉ một phút chứ?
– Tất nhiên. – Và như thế chỉ có thể là một phút, nàng nghĩ. Frank biết quan tòa Kafka sẽ nổi giận đùng đùng khi bị bắt chờ đợi.
Nàng tìm thấy công tố viên Frank Green ngồi ở bàn làm việc. Với khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc sảo, ở tuổi năm mươi hai, ông vẫn giữ được thân hình rắn chắc đã từng giúp ông trở nên một ngôi sao bóng đá của trường đại học. Nụ cười của ông còn nồng nhiệt, nhưng dường như đã không bình thường, nàng nghĩ.
Phải chăng ông đã chỉnh răng? Nàng tự hỏi. Nếu như vậy thì ông thật thông minh. Hàm răng của ông có vẻ khá đẹp và sẽ giúp cho ông ăn ảnh khi ông được đề cử trong tháng Sáu.
Nhất định Green đang chuẩn bị cho cuộc vận động tranh cử thống đốc. Chương trình thông tin đại chúng phù hợp với văn phòng của ông đang được xây dựng, và mọi người đều trông thấy rõ ràng ông đang chú tâm tới việc ăn mặc. Một bài xã luận đã nói kể từ khi vị thống đốc hiện tại đã phục vụ hết sức tốt trong hai nhiệm kỳ và Green là người kế tục được chọn kỹ, dường như ông có nhiều khả năng sẽ được bầu để lãnh đạo bang.
Kerry khâm phục tài năng và hiệu lực của ông trong lãnh vực pháp lý. Ông lái con tàu của ông một cách vững chắc tuyệt vời. Sự dè dặt của nàng đối với ông trong mười năm nhiều lần ông đã bỏ qua cho một viên trợ lý từng phạm một sai lầm thực sự. Green đặt lợi ích của chính ông lên trên hết.
Nàng biết rằng việc nàng có khả năng được đề cử chức vụ thẩm phán đã gia tăng thế lực của nàng trong mắt ông. “Cứ như cả hai chúng ta sẽ đạt được những điều lớn lao hơn”, ông đã nói với nàng trong một dịp cởi mở, thân thiện hiếm hoi.
– Vào đi, Kerry, – lúc này ông nói. – Tôi chỉ muốn nghe từ miệng cô về tin tức của Robin. Khi tôi được biết cô đã yêu cầu thẩm phán ngưng phiên tòa ngày hôm qua, tôi đã rất lo lắng.
Nàng liền vắn tắt kể cho ông nghe kết quả xét nghiệm, trấn an ông rằng mọi việc đã đâu vào đấy.
– Robin đang ở với cha nó trong lúc xảy ra tai nạn, phải không? – ông hỏi.
– Phải. Lúc đó Bob đang lái xe.
– Chồng cũ của cô có lẽ đang gặp phải lúc không may. Tôi không nghĩ lần này anh ấy sẽ rời bỏ Weeks. Có tin đồn họ sẽ bắt giữ ông ta, và tôi hy vọng họ sẽ làm được việc đó. Ông ta là một kẻ lừa đảo và có lẽ còn tồi tệ hơn thế. -Ông có một cử chỉ chán ngấy. – Tôi vui mừng vì Robin đang khỏe dần và tôi biết cô đang có nhiều việc cần phải làm. Hôm nay, cô sẽ thẩm vấn chéo bị cáo, phải không? – Phải. – Biết rõ cô, tôi gần như ái ngại cho anh ta. Chúc cô may mắn.
Thứ Hai, ngày 23 tháng 10