Khi Geoff Dorso về nhà đêm thứ Năm, anh đứng ở cửa sổ căn hộ của mình và nhìn đăm đăm đường nét của thành phố New York trên bầu trời. Suốt ngày anh cứ nghĩ tới hai từ “kính chào” mà anh đã nói với Kerry bằng giọng chế giễu, nhưng anh đã quyết tâm xua ra khỏi tâm trí. Giờ đây, một mình trong lúc màn đêm buông xuống, anh phải nhìn thẳng vào việc này.
Mình thật là kỳ quặc, anh nghĩ. Kerry đủ chín chắn để gọi điện thoại cho mình và yêu cầu đọc các biên bản của vụ án. Nàng đủ tư cách để nói chuyện với bác sĩ Smith và Dolly Bowles. Nàng đã vất vả đến tận Trenton để gặp Skip. Tại sao nàng phải lo lắng về việc mất chức vụ thẩm phán, nhất là nếu nàng thành thực không tin rằng Skip vô tội?
Mình không có quyền nói với nàng theo cách đó,và mình mắc nợ nàng một lời xin lỗi, anh nghĩ, mặc dầu mình sẽ không trách móc nàng nếu nàng dằn máy xuống. Hãy nhìn thẳng vào sự việc, anh tự bảo. Mình chắc chắn rằng nàng càng xem xét kỹ vụ án Reardon nàng sẽ càng tin rằng Skip vô tội. Nhưng tại sao nàng cần phải chắc chắn như thế? Nhất định nàng có quyền đồng ý với bồi thẩm đoàn và với tòa kháng án, và đúng là một sự lăng nhục đầy ác ý nếu mình ám chỉ nàng đang tỏ ra vị kỷ.
Anh đút hai bàn tay vào trong túi quần. Hôm nay là ngày 2 tháng 11. Sau ba tuần nữa sẽ là lễ Tạ ơn. Một lễ Tạ ơn khác trong tù cho Skip. Và trong thời gian đó bà Reardon lại phải điều trị bệnh tim mạch. Mười năm trông chờ một phép lạ đã làm cho bà suy kiệt.
Tuy nhiên, có một điều kiện nổi bật hơn tất cả, anh tự nhủ. Kerry có thể không tin vào sự vô tội của Skip, nhưng nàng đã mở ra hai hướng điều tra mà Geoff sẽ lần theo. Câu chuyện của Dolly Bowles về “xe của Poppa”, một chiếc Mercedes bốn cửa màu đen, là một hướng, và hướng kia là nhu cầu kì dị của bác sĩ Smith về việc sao chép gương mặt của Suzanne trên nhiều phụ nữ khác. Tối thiểu, hai yếu tố này sẽ mang lại những góc cạnh mới cho một câu chuyện đã trở thành rất quen thuộc.
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang luồng suy nghĩ của anh. Anh toan không nhấc máy lên, nhưng nhiều năm nghe mẹ anh nói đùa: ” Con làm sao có thể không trả lời điện thoại, Geoff? Biết đâu có tin tức gì quí giá đang chờ con ở đầu dây bên kia” khiến anh nhấc máy lên.
Đó là Deidre Reardon gọi để kể cho anh nghe về việc bà đi thăm Skip, rồi đi gặp Kerry McGrath.
– Deidre, bà đã không nói chuyện đó với Kerry đấy chứ? – Geoff hỏi.
Anh không cố gắng che giấu sự phật ý của anh về việc bà ta đã làm.
– Tôi đã nói. Và tôi không hối tiếc. – Bà Reardon nói với anh. – Geoff, điều duy nhất giữ cho Skip tiếp tục sống là hy vọng. Người phụ nữ đó đã một mình lấy mất hy vọng của nó.
– Deidre, nhờ Kerry tôi có được một vài yếu tố mới mà tôi sẽ lần theo. Những yếu tố đó có thể rất quan trọng.
– Bà ta đã đi gặp con tôi, nhìn vào mặt nó, chất vấn nó và quyết định nó là một tên sát nhân, – bà Reardon nói. – Tôi rất lấy làm tiếc, Geoff. Tôi cho là mình đang già đi, mệt mỏi và gay gắt. Tôi không hối tiếc một chút nào về những gì tôi đã nói với Kerry McGrath. – Bà ta gác máy mà không chào tạm biệt.
Geoff thở một hơi thật sâu và quay số điện thoại của Kerry.
Khi Kerry về nhà và cô giữ trẻ đã đi, Robin nhìn nàng với vẻ phê phán.
– Mẹ có vẻ rất mệt.
– Đúng là mẹ rất mệt.
– Một ngày gian khổ?
– Con có thể nói như thế.
– Có chuyện khó chịu với ông Green?
– Sắp sửa thôi. Nhưng chúng ta đừng nói tới chuyện đó. Mẹ nghĩ lúc này nên quên tất cả đi. Hôm nay con thế nào?
– Tốt. Con nghĩ Andrew thích con.
– Thật vậy sao? – Kerry biết rằng Andrew được xem là cậu bé lạnh lùng nhất lớp năm. – Làm sao con biết được điều đó?
– Nó nói với Tommy rằng cho dù mặt của con có bị thương tích, trông con vẫn đẹp hơn hầu hết bọn con gái ngốc nghếch trong lớp.
Kerry cười vui vẻ.
– Đó là một cách khen ngợi.
– Con cũng nghĩ vậy. Mình có gì để ăn tối?
– Mẹ đã ghé qua siêu thị. Con có thích hamburger với phó mát?
– Tuyệt.
– Không, không được như thế, nhưng mẹ sẽ cố gắng. Phải mà, mẹ đoán con sẽ không bao giờ khoác lác về tài nấu ăn của mẹ.
Điện thoại chợt reo và Robin cầm lấy ống nghe. Có người gọi nó. Nó vẫy ống nghe với Kerry.
– Mẹ hãy gác máy sau một phút, được không? Con sẽ lên gác nói chuyện. Đó là Cassie.
Khi nàng nghe giọng nói vui vẻ của Robin: “Mình đây”, Kerry đặt ống nghe xuống, mang thư từ vào trong bếp, để tất cả lên quầy và bắt đầu lựa chọn. Một phong bì màu trắng với tên và địa chỉ của nàng bằng chữ in đập vào mắt nàng. Nàng liền mở, rút ra một tấm ảnh, nhìn vào đó và sững sờ.
Đó là một tấm ảnh màu Polaroid chụp Robin đang bước xuống lối đi bên ngoài nhà họ. Hai cánh tay của nó ôm đầy sách. Nó mặc cái quần màu xanh sẫm mà nó đã mặc hôm thứ Ba, ngày nó đã hoảng hồn vì chiếc xe hơi mà nó nghĩ sắp đụng vào nó.
Kerry cảm thấy môi khô khốc. Nàng hơi cúi người về phía trước tựa hồ vừa bị một cú đấm vào bụng. Hơi thở của nàng hụt hẫng, hổn hển. Ai làm việc này? Ai đã chụp ảnh Robin, lao xe vào nó, rồi gửi bức ảnh cho mình, nàng tự hỏi, đầu óc nàng bàng hoàng và mờ mịt.
Nàng nghe Robin ồn ào bước xuống cầu thang. Một cách nhanh nhẹn, nàng đút tấm ảnh vào trong túi.
– Mẹ, Cassie gọi hỏi con lúc này chắc con đang xem kênh Discovery trên truyền hình. Chương trình này nói về đề tài con đang học. Đó không được kể là giải trí, phải không, mẹ?
– Không, tất nhiên là không. Con cứ xem đi.
Điện thoại lại reo trong lúc Kerry buông mình trên một chiếc ghế. Đó là Geoff Dorso. Nàng không để cho anh kịp ngỏ lời xin lỗi.
– Geoff, tôi vừa xem thư từ. – Nàng kể cho anh nghe về tấm ảnh.
– Robin nói đúng. – Nàng gần như thì thầm. – Đã có một kẻ nào đó canh chừng nó từ chiếc xe đó. Lạy Chúa, giả sử hắn ta đã lôi nó vào trong xe. Thế là nó mất tích, giống như những đứa bé đã bị mất tích ở New York cách đây hai năm. Ôi, lạy Chúa.
Geoff nghe được nỗi sợ hãi và thất vọng trong giọng nói của nàng.
– Kerry, chị đừng nói bất cứ gì khác. Không được để cho Robin trông thấy tấm ảnh đó hoặc nhận thấy chị đang lo lắng. Tôi đến ngay, tôi sẽ có mặt tại nhà chị trong vòng nửa giờ.