Jonathan mở cửa cho Kerry. Ngôi nhà được chiếu sáng một cách lờ mờ và rất yên tĩnh.
– Robin đã lắng dịu. – Ông nói. – Mọi việc ổn rồi.
Hai nắm tay của Kerry giấu trong túi áo khoác, siết chặt vì sợ hãi và tức giận. Tuy nhiên, nàng vẫn cố gượng mỉm cười.
– Ôi, chú Jonathan, con đã gây phiền phức cho chú và cô Grace. Đáng lẽ con phải biết Robin sẽ hoảng sợ. Nó đang ở đâu?
– Nó đã trở lại phòng riêng. Và ngủ rồi.
Có phải mình đang mất trí? Kerry tự hỏi trong lúc nàng đi theo Jonathan lên gác. Phải chăng trí tuởng tượng của mình đang chơi khăm? Jonathan vẫn có vẻ hết sức bình thường.
Họ đến cửa phòng ngủ dành riêng cho khách, căn phòng màu hồng như Robin vẫn gọi, do các bức tường cùng màn cửa sổ và vải phủ giường đều có màu hồng nhạt.
Kerry đẩy cánh cửa mở ra. Trong ánh sáng phát ra từ một ngọn đèn ngủ, nàng có thể trông thấy Robin nằm nghiêng một bên cuộn tròn người như bào thai trong bụng mẹ, mái tóc nâu dài xõa ra trên mặt gối. Với hai bước dài, Kerry đến bên cạnh giường.
Má của Robin kê trong lòng bàn tay. Nó đang thở đều. Kerry ngước lên nhìn Jonathan. Ông đứng ở chân giường, đăm đăm nhìn nàng.
– Nó đã hết sức hoang mang. Vì con đã đến đây, chắc con sẽ đưa nó về nhà, – ông nói. – Xem kìa, cái túi xách đựng đồng phục và sách vở đã sẵn sàng. Chú sẽ mang xuống giúp con.
– Chú Jonathan, không có ác mộng nào cả. Nó đã không thức giấc, phải không? – Kerry nói với giọng bình thản.
– Không. – Ông nói một cách lạnh nhạt. – Và mọi việc sẽ dễ dàng hơn đối với nó nếu nó không thức giấc lúc này.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, Kerry trông thấy ông đang cầm một khẩu súng lục.
– Chú Jonathan, chú đang làm gì thế? Cô Grace đâu rồi?
– Cô Grace đang ngủ say, Kerry. Chú có cảm tuởng cách đó hay hơn. Thỉnh thoảng chú đã nói cần phải dùng một loại thuốc an thần mạnh hơn để giúp cơn đau dịu bớt.
Mỗi đêm chú hòa tan loại đó trong cốc cacao nóng mà chú mang tới tận giường cho cô uống.
– Chú Jonathan, chú muốn gì?
– Chú muốn tiếp tục sống giống như cô chú đang sống lúc này. Chú muốn trở thành chủ tịch thượng viện và bạn thân của thống đốc. Chú muốn trải qua những năm còn lại với cô, là người chú thực sự yêu thương cho tới bây giờ. Thỉnh thoảng đàn ông vẫn có nhiều lúc lầm lạc, Kerry. Họ làm rất nhiều điều rồ dại. Họ để cho những người phụ nữ trẻ, đẹp tâng bốc họ. Có lẽ chú đã dễ xúc cảm vì căn bệnh của cô Grace. Chú biết đó là rồ dại: chú biết đó là một điều sai lầm. Lúc bấy giờ, tất cả những gì chú muốn là lấy lại món nữ trang mà chú đã hết sức ngu ngốc tặng cho cô gái Reardon tầm thường đó, nhưng cô ta lại không chịu từ bỏ.
Ông vẫy khẩu súng lục.
– Hoặc là đánh thức Robin hoặc là bế nó lên. Không còn thời gian nữa.
– Chú Jonathan, chú định làm gì thế?
– Chỉ là việc cần phải làm, và với nhiều hối tiếc. Kerry, Kerry, tại sao cô muốn chơi trò don Quichotte. Việc gã Reardon đó ngồi tù thì có gì quan trọng? Việc cha của cô Suzanne đã khai cái vòng tay là món quà của ông ta có thể giải hại cho tôi thì có gì quan trọng? Những thứ đó có ý nghĩa riêng của chúng. Tôi phải tiếp tục phục vụ đất nước mà tôi yêu quí, và sống với người vợ mà tôi thương yêu. Tôi đã đủ đau đớn khi biết rằng Grace đoán ra một cách hết sức dễ dàng sự phản bội của tôi.
Jonathan chợt mỉm cười.
– Bà ấy thật tuyệt vời. Bà ấy đã chỉ cho tôi xem tấm ảnh đó và nói: “Nó có gợi nhớ cho anh cây trâm đóa hoa và nụ? Em muốn nhìn thấy nó. Anh hãy lấy nó ra khỏi cái hộp trong tủ sắt, anh yêu”. Bà ấy biết, và tôi biết bà ấy biết, Kerry. Và đội nhiên tôi biến thành một thằng ngốc… Tôi cảm thấy ô danh…
– Và chú đã giết Suzanne?
– Nhưng chỉ vì cô ta chẳng những không chịu trả lại các món nữ trang của vợ tôi mà còn láo xược nói với tôi rằng cô ta vừa có một bạn trai hấp dẫn, Jimmy Weeks. Lạy Chúa! Đó là một tên côn đồ. Một bố già mafia. Kerry, hãy đánh thức Robin hay là bế nó lên trong lúc nó đang ngủ.
– Mẹ. – Robin cựa mình. Mắt nó mở ra. Nó ngồi dậy. – Mẹ. – Nó mỉm cười. – Tại sao mẹ đến đây?
– Hãy ra khỏi giường, Rob. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. – Ông ta sắp giết chúng ta, Kerry nghĩ. Ông ta sẽ nói Robin có một cơn ác mộng và mình đã đến tìm nó và lái xe đưa nó về nhà.
Nàng quàng một cánh tay quanh người Robin. Cảm nhận có chuyện gì không ổn, Robin nép mình vào nàng.
– Mẹ.
– Không sao đâu.
– Ông Jonathan? – Robin đã trông thấy khẩu súng.
– Đừng nói bất cứ điều gì khác, Robin. – Kerry nói một cách trầm tĩnh.
Mình có thể làm gì? nàng nghĩ. Ông ta đang lên cơn điên. Ông ta không còn tự chủ. Ước gì Geoff không đi gặp Jason Arnott. Geoff sẽ đến giúp đỡ. Bằng mọi cách, Geoff sẽ đến giúp đỡ.
Trong lúc họ đi xuống cầu thang, Jonathan nói một cách thản nhiên:
– Đưa cho tôi chìa khóa xe của cô, Kerry. Tôi sẽ đi theo cô ra ngoài, rồi Robin và cô sẽ ở trong khoang chứa hành lý.
Ôi, lạy Chúa, Kerry nghĩ. Ông ta sẽ giết hai mẹ con mình rồi lái xe tới một nơi nào đó và bỏ xe ở đó, như một vụ thanh toán của mafia, đổ trách nhiệm lên đầu Weeks.
Jonathan lại nói trong lúc họ đi qua tiền sảnh:
– Ông thành thực hối tiếc, Robin. Bây giờ hãy mở cửa từ từ, Kerry.
Kerry cúi xuống để hôn Robin.
– Rob, khi mẹ xoay tròn, con hãy chạy, – nàng thì thầm. – Chạy tới cửa kế cận và liên tục gào thét.
– Cánh cửa, Kerry. – Ông ta thúc giục.
Nàng mở cửa một cách từ từ. Ông ta đã tắt ngọn đèn cổng để cho chỉ còn ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường ở cuối lối đi.
– Chìa khóa xe ở trong túi. – Nàng vừa nói vừa chầm chạp quay người lại, rồi gào lên. – Chạy đi, Rob.
Cùng lúc đó, nàng lao người qua tiền sảnh vào Jonathan. Nàng nghe khẩu súng nổ trong lúc nàng phóng về phía ông ta, rồi cảm thấy một cơn đau nóng bỏng ở một bên đầu, ngay sau đó là những cơn chóng mặt. Nền nhà bằng cẩm thạch của tiền sảnh lật nhào dưới chân nàng. Nàng nhận thức được một âm thanh hỗn tạp chung quanh nàng. Một tiếng súng khác. Robin gào thét kêu cứu, giọng nhỏ dần vì đã chạy xa. Nhiều tiếng còi xe đang tới gần.
Rồi đột nhiên chỉ còn tiếng còi, và tiếng khóc nức nở của Grace.
– Em rất lấy làm tiếc, Jonathan. Em rất tiếc. Em không thể để cho anh làm chuyện này, – bà nói. – Không thể như thế. Không thể như thế với Kerry và Robin.
Kerry cố hết sức để đứng lên và ép bàn tay vào một bên đầu. Máu vẫn đang chảy xuống mặt nàng, nhưng cảm giác choáng váng đang giảm dần. Trong lúc nàng nhìn lên, nàng chợt trông thấy Grace tuột người khỏi chiếc xe lăn lên trên nền nhà, buông khẩu súng lục khỏi mấy ngón tay sưng phồng và ôm chặt xác chồng bà vào trong vòng tay.
Thứ Ba, ngày 6 tháng 2