Lúc trở lại văn phòng đã là hai giờ chiều. Những người khác đều đã ở đó, đang ôm cơm hộp đánh chén điên cuồng.
“Đói chết tôi rồi, đi chuyến này nói đến sắp rách cả miệng. Mấy ông bác sĩ đó hỏi một câu đáp một câu, không nói một thể luôn cho người ta đỡ mệt.” Đinh Đinh vừa ăn vừa oán giận.
“Các cậu ăn chưa?” Cố Tương hỏi nhóm Quan Cẩm vừa mới trở về.
“Hà hà, vừa qua Dư Hương các ngoài cửa lấp đầy bụng rồi.” Trịnh Phi cười.
“Quá xa xỉ!” Lâm Bạch kêu lên.
“Giáo sư mời.” Trần Kiều Vũ nháy mắt.
Vài ánh mắt ai oán lập tức chuyển đến trên người Lục Vân Dương.
“Tôi cũng không dám làm chậm trễ thời gian của mọi người. Hôm nay chúng tôi chỉ ăn một bữa đơn giản, vội vàng cho no bụng thôi. Chờ sau khi phá án tôi mời mọi người ăn một bữa tiệc lớn.”
Một tràng tiếng hoan hô.
“Ai chà, đã có người thay tôi mời tiệc rồi cơ à. Có người mới tốt thật đấy.” Ôn Tĩnh Hàn đi từ trong phòng làm việc ra.
Lục Vân Dương cũng cười mị mị nói: “Đừng giễu tôi. Tôi mới đến, cảm ơn mọi người là tất yếu thôi. Còn về bữa tiệc sau khi phá án, đương nhiên vẫn là tổ trưởng anh xông xáo rồi.”
“Được rồi, không nói chuyện tào lao nữa. Mọi người đã thu hoạch được gì rồi?”
“Lần này nạn nhân chết do ngạt thở, hung khí không tìm thấy trên hiện trường. Hiện trường không quá hỗn độn, có một vài dấu chân còn đang chờ giám định. Những người có mặt tại hiện trường không ai cung cấp được manh mối gì lớn. Quan Cẩm có phát hiện được nữ hộ sĩ đi qua con đường đó đêm qua, nhưng cô ấy cũng không cung cấp được gì.” Trần Kiều Vũ vừa nói vừa phân phát ảnh chụp hiện trường cho mọi người.
“Về phía bệnh viện, chúng tôi đã tìm hiểu được tình hình khi nạn nhân Lý Linh còn sống làm ở khoa điều dưỡng. Đồng nghiệp và cấp trên của cô ấy đều nói cô ấy là một người rất bình thường, chẳng qua tính tình có hơi nóng vội, thỉnh thoảng có người bệnh phản ánh rằng thái độ phục vụ không tốt, nhưng cá nhân cô ấy là một người chuyên nghiệp. Cô ấy cũng tương đối đơn thuần, không có tâm tư tranh danh đoạt lợi, trong bệnh viện không có hiềm khích gì nghiêm trọng hay mâu thuẫn lợi ích với nguời khác. Cô ấy có một người bạn trai, gần đây mới chia tay. Tôi và Đinh Đinh đã tra rồi, người này mấy tháng trước đến thành phố G để phát triển sự nghiệp, thời điểm vụ án xảy ra anh ta đang ở thành phố G.” Cố Tương báo cáo tiến triển công tác của họ.
Đinh Đinh nói tiếp: “Nhân tiện chúng tôi đã tìm hiểu tình hình của nữ hộ sĩ cũng chết trên đường tan ca đêm hai năm trước. Đó là một hộ sĩ đã vào nghề mười mấy năm, rất nghiêm túc và có trách nhiệm, càng không nghe nói có ân oán cá nhân gì. Mọi người vẫn nghĩ cô ấy bất hạnh bị chặn đường cướp bóc.”
Lâm Bạch để hộp cơm xuống: “Tôi tra những án mạng xảy ra trong thành phố của chúng ta năm năm gần đây, trong đó có bốn vụ liên quan đến bác sĩ và hộ sĩ. Một trong số đó là bác sĩ nhảy từ trên lầu xuống, cuối cùng được nhận định là tự sát. Ba nạn nhân khác đều là hộ sĩ: người thứ nhất tên Dư Hoa, chết năm năm trước, buổi tối vô ý rơi xuống hồ chết đuối, không có dấu hiệu gì cho thấy bị sát hại; người thứ hai chính là hộ sĩ của bệnh viện số 3, bị siết cổ chết trên đường tan ca đêm gần đường Đồng Xuyên; người thứ ba là hộ sĩ của một phòng khám nhỏ, chết nửa năm trước, bị giết trong một con ngõ nhỏ cách đường Kim Sam không xa, cũng bị siết cổ; cuối cùng là vụ án vừa xảy ra. Trên mạng có một vài bình luận, đều là chỉ trích trị an xã hội hoặc thương tiếc nguời đã chết, chỉ một vài ngôn luận cấp tiến nói là có lẽ xuất hiện người quét dọn đường phố gì đó.”
Ôn Tĩnh Hàn gật đầu: “Tình trạng tử vong của hộ sĩ chết năm năm trước có sự khác biệt rất lớn, tôi cũng đem tư liệu chuyển qua đây rồi. Mọi người cùng nhau nghiên cứu, nếu không phát hiện điểm đáng ngờ gì có thể bỏ qua. Ba vụ còn lại, theo như tôi và Nhạc Phàm phân tích, thân phận của nạn nhân giống nhau, không có dấu vết bị cướp bóc hay xâm phạm, hơn nữa đều ở xung quanh bệnh viện số 3 …”
“Hơn phân nửa khả năng là cùng một hung thủ, muốn gộp án?” Quan Cẩm nhớ tới một từ.
“Đúng vậy, hiện tại chúng ta phải dốc toàn lực phá án và bắt giam hung thủ gây ra ba vụ án mạng này.” Ôn Tĩnh Hàn gõ bàn. “Bây giờ có một vấn đề lớn, trước hết chúng ta phải biết rõ –”
“Động cơ?” Lục Vân Dương vẫn luôn cẩn thận lắng nghe chợt bật thốt lên.
“Đúng, xin nghe ý kiến của anh.”
“Mấu chốt ở đây là giữa ba nạn nhân liệu có mối liên hệ chung nào không. Nếu có, khả năng đó chính là mục đích của hung thủ. Thù hận, tiền tài hoặc một nguyên nhân nào đó khiến hắn không thể không giết họ. Nếu không có, vậy rất có thể hung thủ nhằm vào một đối tượng đặc thù – giết không phân biệt, cũng chính là hành vi của sát thủ giết người hàng loạt. Nếu là khả năng này thì phiền phức của chúng ta rất lớn, bởi vì loại tội phạm này khó mà ngừng tay, thậm chí có khả năng càng lúc càng nghiêm trọng.” Lục Vân Dương phân tích.
“Sát thủ giết người hàng loạt …” Ôn Tĩnh Hàn gõ nhẹ hai tay. “Sát thủ chuyên môn giết hộ sĩ. Vân Dương, thật ra trong lòng anh đã có nhận định rồi phải không, anh cảm thấy khả năng hung thủ giết người hàng loạt lớn hơn.”
“Tuy rằng thủ pháp tuơng tự, nhưng hiện tại tôi không nắm được nhiều chi tiết, không thể tùy tiện kết luận. Nhưng tôi nghiêng về phía giết nguời hàng loạt.”
“Quan Cẩm hình như cũng có kiến giải, đúng không?” Lục Vân Dương đột nhiên chuyển hướng Quan Cẩm.
Quan Cẩm sửng sốt: “Tôi cảm thấy cách thức siết cổ đến chết hung thủ lựa chọn là một thủ pháp rất mạo hiểm. Nạn nhân đều là phụ nữ trẻ tuổi, không phải không có sức phản kháng, nếu thét to hoặc giãy giụa thì khả năng bị phát hiện là rất lớn. Trừ phi hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp thạo dùng các công cụ dạng dây, còn không người bình thường sẽ không lựa chọn cách mất sức như thế.”
“Rất có lý, hắn lựa chọn thủ pháp này chỉ sợ là có nguyên nhân.” Ôn Tĩnh Hàn đồng ý.
Quan Cẩm liếc nhìn Lục Vân Dương, miệng làm khẩu hình: lắm miệng.
Lục Vân Dương mỉm cười đáp trả: đừng khách khí.
“Như vậy, chúng ta sẽ chia làm hai hướng. Vân Dương cứ điều tra theo hướng giết người hàng loạt, tôi giao Quan Cẩm cho anh chuyên dụng. Những người còn lại tổng kết mấy vụ án mạng này, nhanh chóng sắp xếp điều tra mối liên hệ giữa các nạn nhân, tìm điểm tương đồng.” Ôn Tĩnh Hàn ra quyết định.
Quan Cẩm giật giật thái dương, gọi lại Ôn Tĩnh Hàn đang muốn vào văn phòng, kháng nghị kịch liệt: “Tổ trưởng, sao tôi phải đi cùng anh ta?”
“Anh ta?” Ôn Tĩnh Hàn nhìn Lục Vân Dương đang đứng trước bàn xem ảnh chụp, thấp giọng nói: “Cậu trí nhớ tốt, sức quan sát sắc bén, đi theo Lục Vân Dương vừa có thể trợ giúp, vừa học cách phân tích của anh ấy. Mời giáo sư tốn tiền lắm, chúng ta không có khả năng mời lâu dài đâu. Tôi định trộm học nghề để bồi dưỡng người mới. Tôi đánh giá cao tiềm lực của cậu, mà anh ta cũng thích đi theo cậu, thế nên cứ vậy đi, làm cho tốt vào.”
Anh ta thích đi theo tôi còn không phải vì anh hả?! Quan Cẩm thật phẫn nộ, nhưng lãnh đạo không để ý đến phẫn nộ của hắn, rất vui vẻ với tính toán nhỏ của mình đi vào văn phòng.
Lục Vân Dương đến bên cạnh hắn hỏi: “Tiểu Cẩm, lát nữa chúng ta đến viện 3 đi. Tôi có một vài vấn đề cần xác nhận.”
Quan Cẩm chẳng buồn nhấc mắt: “Tôi còn phải chỉnh lý hồ sơ.”
“Không phải cậu là ‘chuyên dụng’ của tôi sao?” Lục Vân Dương cười đến thật đáng giận.
Quan Cẩm lạnh lùng nhìn anh: “Vậy ngài chuẩn bị dùng thế nào?”
“Dùng thế nào?” Lục Vân Dương khó xử, suy nghĩ trong chốc lát, nhướn mày: “Đương nhiên là nhẹ nhàng cẩn thận, hết lòng trân trọng, sử dụng triệt để.”
“Triệt để?”
“Triệt để sử dụng kiến thức chuyên ngành của cậu.” Vẻ mặt rất đường hoàng.
“Tôi không có xe.”
“Không sao, tôi tình nguyện cống hiến chiếc xe của mình, xe riêng.” Lục Vân Dương lắc lắc cái chìa khóa.
Vì thế, hai người mới hợp tác lái xe đến bệnh viện tra án.
“Một giáo sư như anh mà đi xe Maserati Ghibli(*)?” Quan Cẩm nhìn nội thất xe.
Lục Vân Dương nhìn phía trước: “Cậu đây là kỳ thị nghề nghiệp đấy.”
“Tôi thật sự hoài nghi nguồn thu nhập của anh. Hiện tại anh vẫn xin tiền tiêu vặt từ gia đình? Cậu ấm!”
“Thật đúng là không khách khí. Tôi đã thành niên rồi, sao lại chìa tay xin tiền gia đình được. Thu nhập của tôi cũng nhiều nguồn, xuất bản sách, tổ chức tọa đàm, làm cố vấn, miễn cưỡng cung ứng được một vài sở thích nhỏ. Với lại, đây chỉ là xe cũ thôi.”
Xe cũ cũng tốn ít nhất 200 vạn đó biết không?
“Sở thích nhỏ của anh bao gồm cả đồ vật thời Trung cổ và thảm treo tường Ấn Độ?”
“Ha ha, sức quan sát của Tiểu Cẩm quả là sắc bén, mà lại rất biết hàng. Cậu đã muốn biết, tôi cũng không ngại giải thích tỉ mỉ kỹ càng tình trạng thu nhập và sinh hoạt thường ngày.”
“Không cần, tế bào não của tôi rất quý, không rảnh nhớ mấy thứ vô dụng đó.” Anh là ai chứ, ai thèm biết chuyện nhà của anh.
…
“Cảnh sát, tôi đã nói với anh rồi, thật sự là khiến người ta khiếp sợ và bi thương mà! Chúng tôi đã quen nhìn sinh lão bệnh tử, nhưng người bên cạnh lại bởi vì nguyên nhân này mà mất đi, thật khiến người ta đau lòng.” Y tá trưởng nói xong lại bắt đầu lau nước mắt. “Lý Linh khá giỏi chuyên môn, lần này cô ấy đi, chỗ tôi cũng loạn lắm, chẳng ai thế chỗ cô ấy được, mấy cô mới tới toàn loại tiểu thư được nuông chiều từ bé …”
Đinh Đinh bị điếc sao? Cái gì mà bác sĩ hỏi một câu đáp một câu! Quan Cẩm ngoáy ngoáy lỗ tai, ngắt lời y tá trưởng càng nói càng lạc đề: “Chúng tôi muốn hỏi cô, bình thường Lý Linh là người thế nào?”
“Thế nào? Rất phóng khoáng, làm việc thuần thục, quan hệ với đồng nghiệp khá tốt. Chỉ là tính tình có hơi nóng nảy, đôi khi vội sẽ mất kiên nhẫn, giọng điệu nói chuyện với bệnh nhân không được tốt. Đồng chí cảnh sát, anh cũng biết đấy, cái nghề hộ sĩ này áp lực rất lớn, thời gian làm việc dài, yêu cầu đối với thể lực và tinh thần đều rất cao, ai cũng khó giữ mình luôn luôn bình tĩnh, nhất là người trẻ tuổi –”
“Vậy Lý Linh thuộc loại bị bệnh nhân phàn nàn nhiều sao?” Lục Vân Dương hỏi.
“Cái này …” Ý tá trưởng do dự, “Người cũng đã không còn …”
“Trong quá trình điều tra giấu giếm sự thật, phạm tội làm giả chứng cứ và bao che.” Quan Cẩm cầm sổ ghi chép.
“Ấy ấy, đồng chí này, anh đừng nói thế. Tôi là người vào nghề đã nhiều năm, chút kiến thức đó tôi vẫn phải biết. Tôi là thấy con bé tội nghiệp, tim người cũng làm từ máu thịt mà …” Nói đến đây, y tá trưởng lại bắt đầu rớt nước mắt.
“Từ từ, nói xong rồi khóc.” Quan Cẩm nhanh chóng ngắt lời cô.
“…” Y tá trưởng nghẹn họng trong chốc lát, “Cái đó … cô ấy thỉnh thoảng mất bình tĩnh, bị phàn nàn nhiều hơn các hộ sĩ khác vài lần, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường.”
Lục Vân Dương suy nghĩ một lát lại hỏi: “Có từng bị phàn nàn vì thao tác sai hay sự cố gì không?”
“Chưa từng. Trình độ chuyên môn của Lý Linh rất tốt, trước giờ chăm sóc người bệnh chưa từng xảy ra sai lầm, chuyện này tôi có thể khẳng định.”
Ra khỏi phòng y tá trưởng, Quan Cẩm thở hắt một hơi: “Cô ấy khóc giỏi thật, không sợ thiếu nước sao?”
“Trong nước mắt có hàm lượng muối khá cao, khóc quá nhiều quả thật sẽ khiến thân thể mất nước, thương tổn đến mắt. Nhưng, khóc là một cách giải tỏa tâm trạng, giảm bớt áp lực. Phụ nữ tuy rằng thích khóc, đồng thời lại có khả năng chịu áp lực cùng nhẫn nại cao hơn đàn ông nhiều.” Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm, “Có đôi khi đàn ông biểu hiện yếu đuối không có nghĩa là họ không đủ mạnh mẽ.”
“Anh đang khuyên tôi nhanh chóng bổ nhào lên vai anh khóc một hồi sao?”
“Bổ nhào vào lòng tôi thì tốt hơn.” Lục Vân Dương giang hai tay ra.
Quan Cẩm hít sâu một hơi: “Anh biết vì sao tôi bị áp lực lớn không? Bởi vì bên cạnh tôi luôn có một tên tâm lý vặn vẹo biến thái đi theo.”
“Ai to gan lớn mật dám theo dõi cảnh sát của tổ chuyên án?”
“… Hơn nữa tên này còn không biết xấu hổ.”
“Thật là đáng sợ.”
“…”
__________________
(*) Maserati Ghibli: Maserati là một hãng xe của Ý khá nổi tiếng, có điều nó không được phổ biến ở Việt Nam cho lắm (bởi vì quá đắt T_T). Maserati nổi tiếng với những chiếc xe thể thao có phong cách độc đáo, vẻ ngoài và nội thất trang nhã với từng đường cong tinh tế. Chiếc xe được nhắc đến trong truyện QT dịch là Maserati CEO(?), mình nguyên tiếng Trung search hình ảnh và đối chiếu thì ra được dòng Ghibli này. Toàn thể xe mình lấy màu xanh dương, nhưng hình nội thất thì là của chiếc màu trắng. Mọi người chiêm ngưỡng hình ảnh rồi sẽ hiểu vì sao slogan của Maserati lại là “Luxury, sports and style cast in exclusive cars”.