Bí Mật Sau Bức Tường Đổ

CHƯƠNG 21 – TRUY LÙNG TUNG TÍCH FLORIANE



Ai! Ba ơi, cô ta đang ở đâu vậy? Alice reo lên, mừng còn hơn bắt được vàng. Ba làm sao mà tìm ra được cô ấy vậy? Cô ấy đã nói gì với ba về Floriane, hả ba?
– Bình tĩnh! Bình tĩnh nào, con gái! Hỏi từng câu một thôi, madame Cục trưởng ơi! Ông Roy chọc con. Ba chỉ mới nói chuyện với cô ấy qua điện thoại thôi, do đó ba đâu có đào sâu vào chi tiết được.
– Vậy ra cô ấy đang ở đây? Ngay tại thành phố này hả ba?
– Đâu có. Sau khi tra cứu nhiều sổ bộ ghi danh sách những người hành nghề nữ y tá, ba được biết là cô ấy đã từng công tác ở Hampton. Cô ấy sẽ rảnh vào sáng mai và đã hứa sẽ đến gặp chúng ta tại khách sạn.
– Vậy là bố con mình sẽ cùng nhau đến Hampton, hả ba?
– Nếu con chịu đi cùng với ba. Ba có vài vụ làm ăn cần đàm phán ở đó.
– Nếu con ưng chịu ư? Cô gái mừng rỡ. Ba chọc con hoài! Ba thừa biết là viễn cảnh ấy làm con khoái đến phát điên lên được. Ôi, ba ơi! Giá mình mà tìm lại được Floriane ngay ngày mai thì tuyệt biết mấy, ba nhỉ?
– Đừng tưởng bở quá sớm, cô nàng ơi! Rất có thể là cô y tá ấy hoàn toàn mù tịt về số phận của Floriane. Mà, ngay cả khi cô ấy có cho chúng ta một manh mối để lần theo đi nữa, con cũng chớ quên rằng thời hạn do John Trabert ấn định đã sắp hết tới nơi rồi còn gì.
– Ba nói đúng, uổng thật đấy! Alice tán đồng. Vài ngày nữa, lâu đài Trabert sẽ thuộc diện tài sản do Nhà nước quản lý.
– Dù sao đi nữa, những tội chứng mà con đã thu thập được nhằm chống lại Hector Karoja là rất nặng ký. Bấy nhiêu cũng bõ công lắm rồi. Quả là trái luân thường đạo lý nếu như tên bất lương ấy và những kẻ đồng phạm với lão lại không bị pháp luật xử lý nghiêm minh vì tội chiếm đoạt những tài sản không phải là của chúng.
Nghị quyết đã được thỏa hiệp là hai cha con nhà Roy sẽ lên đường đi Hampton vào lúc xế chiều.
Alice sau đó đã đàm dạo với Sarah về bé Roseline. Vú già đã gọi điện ngay cho người chị họ của mình, bà Davis, và bà này đã sẵn sàng nhận lời đón đứa bé gái về trang trại của bà.
Ông Roy đã tạt qua đồn cảnh sát và viết một bản tường trình về những gì mà con gái mình đã mắt thấy tai nghe tại lâu đài Trabert. Để kết luận, ông yêu cầu cảnh sát trưởng ra lệnh mở cuộc điều tra về hai tên Biggs và Cobb.
– Tôi sẽ cho đòi hai đứa đến trình diện ở đây, viên cảnh sát trưởng hứa. Nhưng vì thiếu bằng chứng cụ thể, nên tôi sẽ không có quyền giam giữ chúng.
– Có thể là đến lúc đó con gái tôi hoặc chính tôi sẽ dư sức cung cấp cho ông những bằng chứng không thể chối cãi được, ông luật sư hứa liều.
Lúc ông Roy về đến nhà, Alice đã sẵn sàng để xuất phát. Cô yêu cầu ba dừng xe khi đi ngang qua nhà Fenimore. Ngạc nhiên biết bao, cô thấy người bệnh có vẻ rất sảng khoái.
– Gia đình Houkker đã dọn nhà đi nơi khác rồi! Thiếu phụ nói ngay. Roseline và Jeddy thế là đã xa lìa nhau và tôi sẽ có thể giữ con gái tôi ở lại với mình. Tôi rất hài lòng về điều ấy!
Alice ném về ba mình một cái nhìn dò hỏi và ông luật sư, bằng mấy cái lắc đầu ý nhị, cho con gái hiểu rằng tốt nhất là đừng nên nhắc đến kế hoạch đã được bàn thảo với Sarah.
– Cô có biết lý do nào đã khiến họ bỏ đi không? Cô gái hỏi dò.
– Không. Chả có gì cho phép đoán trước vụ ra đi đường đột ấy cả.
Bà Fenimore kể lại là thằng Jeddy thời gian gần đây đã khoe khoang khoác lác rất nhiều. Nố đã kể với Roselỉne rằng bố nó là một con người tài ba xuất chúng, biết cách làm giàu mau lẹ mà khỏi cần lao động.
– Em chưa bao giờ gặp ông Houkker cả, Alice nói bởi những lời kể trên đã khiến cô hết sức quan tâm. – Cô tả sơ qua hình dáng ông ấy cho em biết sơ sơ, được không ạ?
– Cobb Houkker dong dỏng cao, với một vẻ mặt sầu đời và hắn rất là bầy hầy, nhếch nhác trong cách ăn nết ở.
– Cobb Houkker, cô vừa nói vậy hả? Alice thảng thốt la lên.
– Đúng, họ và tên hắn là thế mà.
Alice gạn hỏi và Fenimorea thêm vài tình tiết bổ sung về gia đình Houkker.
– Một điều làm tôi thắc mắc, thiếu phụ trả lời. Jeddy đã kể với Roselỉne là nó biết nơi nào có cất giấu một kho tàng bí mật…
– Kho tàng bí mật! Alice lặp lại, tưởng như đã thấy sự thật hé mở. Cô ơi, thế cháu Roseline có bao giờ nói với thằng Jeddy về dì Floriane và về tài sản mà dì ấy lẽ ra đã được thừa kế không ạ?
– Chúa tôi, có chứ! Thiếu phụ thảng thốt la lên. Cháu bạ gặp ai cũng khoe tùm lum hết. Đó là thành một nỗi ám ánh triền miên đối với nó.
– Và Jeddy đã mách lẻo chuyện ấy với cha mẹ nó chứ gì? Ông Roy buột miệng xen vào.
– Cái đó thì tôi không biết. Nhưng Jeddy đã kể với Roselỉne rằng nó biết rành rẽ về tòa lâu đàỉ. Nó đã cấm con bé, với những lời hù dọa rất dữ dằn, không được kể lại chuyện ấy cho bất cứ ai.
Bố con nhà Roy cố nén không bình luận lời nào. Ít phút sau, họ cáo từ người bệnh.
Lúc lên xe, Alice bày tỏ với cha về những nghi vấn của mình liên quan đến Cobb Houkker.
– Vậy mà từ trước đến giờ con cứ tưởng Cobb là họ chứ không phải là tên của kẻ đồng phạm với Biggs kia đấy. Không một giây phút nào con lại nghĩ rằng đấy lại có thể là cha ruột của thằng Jeddy cả.
– Và con vẫn chưa khẳng định được điều đó ử?
– Chưa, nhưng Cobb đâu có phải là một cái tên thông dụng. Ba không nghĩ rằng mình nên ghé qua đồn cảnh sát sao?
– Nếu vậy thì… khẩn trương lên, nếu chúng ta muốn đến Hampton trước khi tối trời.
Chuyến ghé thăm của hai bố con tại đồn cảnh sát không hề uổng công vô ích. Ông cảnh sát trưởng đã đích thân thông báo cho luật sư Roy rằng Cobb Houkker là một tên đã có tiền án tiền sự. Hắn vừa mãn hạn một cái án ba năm tù giam vì tội trộm cắp tài sản công dân ở một thành phố khác.
– Ông có tấm ảnh chụp nào của tên ấy không? Luật sư Roy hỏi.
Cảnh sát trưởng liền mang hồ sơ tới. Alice đã nhận ra ngay không chút ngập ngừng, tên Cobb Houkker chính là người đàn ông đã tông hỏng ca nô gắn máy do cô cầm lái.
– Và cũng chính hắn là kẻ mà tôi đã nhìn thấy bên trong lâu đài Trabert.
– Nếu cô đâm đơn kiện, thì có đủ lý do để ký lệnh tống giam hắn, ông cảnh sát trưởng nói.
Luật sư Roy tỏ vẻ hơi do dự.
– Theo tôi nghĩ, ta đừng nên quá hấp tấp thì hơn. Chúng ta sẽ biết rõ nhiều chuyện hơn nhờ cho một nhân viên của ông kín đáo theo dõi hắn trong vài ngày.
– Ý kiến hay đấy. Tôi sẽ cử người bám sát hắn.
Hai tiếng đồng hồ sau khi cha con nhà Roy đi rồi, Bess và Marion đến nhà tính báo cho Alice những điều ông Ba Còn đã nói. Khi được vú già Sarah cho biết bạn của họ đã rời khỏi thành phố, hai đứa cùng trút một hơi thở phào nhẹ nhõm.
– Lại có chuyện rắc rối nữa hả? Bà già tốt bụng hỏi dò.
– Dạ. Chuyện động trời nữa là đằng khác. Có kẻ muốn cho Alice vào tù.
– Ai vậy?
– Cái đó thì bọn con không biết. Chính ông Ba Còn đã nghe được tin đó.
Cũng may mà Sarah đã nắm bắt kịp thời hung tin, vì, ngay lúc chiều tà, một cảnh sát điều tra đã đến với một lệnh truy nã và tạm giam mang tên Alice.
– Cô Roy không có ở nhà, bà Sarah nói. Tôi không biết chừng nào cô ấy sẽ trở về. Có thể sự vắng mặt của cô ấy sẽ kéo dài cả mấy ngày cũng chưa biết chừng.
Không mảy may ngờ được là cảnh sát đang truy nã mình, Alice cùng cha đến khách sạn ở Hampton. Sáng hôm sau, họ sốt ruột chờ đợi Emilia Foster ở đại sảnh của khách sạn. Mười giờ đúng, người nữ y tá vẫn chưa tới điểm hẹn gặp. Alice bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cuối cùng, lúc mười giờ mười lăm, người nữ y tá bước vào và yêu cầu nhân viên tiếp tân cho gặp cha con nhà Roy. Hai bố con đến ra mắt và, rất lịch thiệp, Emilia Foster xin họ vui lòng tha lỗi cho mình.
– Ông và cô thừa rõ là tôi rất ân hận vì đã bắt hai vị phải mất công chờ đợi, nhưng chẳng qua vì người bạn đồng nghiệp phải thay thế cho tôi không biết giữ đúng giờ giấc.
Đó là một phụ nữ đã ngót nghét năm mươi, với ánh mắt bộc trực, với nụ cười ưa nhìn. Bà ta đi thẳng vào cốt lõi của chủ đề câu chuyện.
– Thưa ông, qua điện thoại ông đã bảo là ông cần có những thông tin về một người trong số các bệnh nhân của tôi. Tôi rất vui lòng đáp ứng các câu hỏi của ông trong phạm vi khả năng của mình mà không vi phạm qui chế bảo toàn bí mật nghề nghiệp.
– Như tôi đã giải thích với bà, chúng tôi đang khổ công tìm kiếm một phụ nữ tên là Flossie Demott, rất nổi tiếng dưới bí danh Floriane.
– Người bệnh mà ông nói đó là một cô gái rất có nhan sắc, bị thương nặng trong một tai nạn xe cộ mười năm về trước, cô ta đã tự xưng với tôi là bà Lafleur.
– Xin bà vui lòng nói với chúng tôi về cô ấy. Theo những gì tôi đã biết được, thì đó hẳn phải là nhân vật mà chúng tôi đang tìm kiếm.
– Cô ta rất xinh đẹp, rất đơn giản nhưng cũng rất tao nhã. Ngay tức khắc, tôi đã có cảm tưởng là cô ta không khai đúng lý lịch đích thực của mình.
– Điều gì đã khiến bà nghĩ thế? Luật sư Roy hỏi.
– Nhờ vài nhận xét mà cô ta đã buột miệng nói ra lúc này lúc khác. Ngoài ra, cô ta chả bao giờ có ai đến thăm hoặc nhận được thư từ gì cả. Cô ta không muốn báo cho bất cứ ai về tai nạn đã xảy đến với mình. “Tôi không muốn cho ai biết. Không, bao lâu tôi còn chưa lành lặn hẳn hoi”. Cô ta đã nói như vậy.
– Cô ấy tưởng là mình sẽ hoàn toàn bình phục được ư? Alice háo hức hỏi.
– Hồi đầu thì đúng vậy. Rồi, đằng nào thì bác sĩ phẫu thuật cũng phải cho cô ta biết rõ sự thật… nghĩa là cô ta sẽ bị tàn phế.
– Cô ta đã phản ứng ra sao? Ong Roy hỏi.
– Cô ta đã khóc, khóc tức tưởi nhiều ngày liền, miệng không ngớt lải nhải những lời kỳ quặc. Tôi còn nhớ đã nghe cô ta thổn thức: “Con bé Lọ Lem sẽ chẳng bao giờ còn nhảy múa nữa”. Nghe mà nẫu cả ruột!
– Lọ Lem!
Thế là những suy diễn của Alice đều xác đáng! Cô đã lần ra được đầu mối của điều bí ẩn.
– Cô ta đã đi đâu sau khi rời bệnh viện? Ông Roy hỏi.
– Tôi đâu có biết, bà Foster đáp, đầy vẻ ân hận. Tôi tin rằng cô ta hồi ấy tính rút lui về nông thôn, đâu đó thuộc vùng phụ cận thành phố Plainville.
– Nhưng, hình như cô ta đâu có mang theo nhiều tiền bạc trong người? Ông Roy nói. Khi người ta “lượm” được cô ta nằm ngất xỉu giữa đường, cô ta chỉ có mang theo mỗi một cái xắc tay, không phải vậy sao?
– Đúng thế, tuy vậy cô ta cũng có mang theo tiền túi đủ thanh toán tiền viện phí cho nhà thương, sau đó thì hẳn là chả còn sót lại được bao nhiêu, điều ấy cũng đúng thôi.
– Vậy thì bề nào cô ấy cũng phải kiếm kế sinh nhai, bằng cách này hoặc cách khác chứ, Alice lưu ý người đối thoại. Bà không có ý kiến gì về những dự tính mà cô ấy đã định làm lúc dó sao?
– Hoàn toàn không.
– Cô Lafleur… Đây có thể là một chỉ điểm. Floriane là người rất mê thú trồng vườn.
– Người bệnh xấu số của tôi hồi ấy cũng vậy. Cô ta thường hay yêu cầu tôi mua giúp những tạp chí chuyên đề về nghệ thuật trồng vườn. Và tôi còn nhớ là, ngay chính hôm xuất viện, cô ta đã cắt một mẩu rao vặt trên một tờ báo ngày và…
– Và sao nữa? Alice lật đật hỏi khi thấy người nữ y tá ngập ngừng ngắt ngang.
– Ôi! Chắc là điều này chẳng dính líu gì cả, nhưng lời rao vặt ấy có liên quan tới việc phát mãi một trang trại nhỏ chuyên canh rau sạch, được biết dưới tên gọi Vạn Lê trang.
– Trang trại ấy ở đâu, hả cô? Alice hỏi mà mắt ánh lên niềm hy vọng.
– Tôi tin rằng có một Vạn Lê trang ở Terrebrune, cách đây khoảng mươi, mười lăm cây số gì đó. Nhưng tôi không biết có phải đúng là trang trại ấy hay không.
Alice quay nhìn cha.
– Ba hiểu rồi, ông mỉm cười nói. Chúng ta sẽ đi ngay hôm nay. Có thể là chúng ta sẽ mất công toi, nhưng linh tính mách bảo ba rằng chúng ta sắp sửa tìm được Floriane đến nơi rồi! ‘

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.