Bong Bóng Mùa Hè

Chương 30 part 3



Trong đại sảnh hoa lệ sáng rực. 
Buổi dạ tiệc vẫn đang tiếp tục. 
Khách khứa người nào cũng cầm ly rượu trên tay, thần thái nho nhã, nói cười nhỏ nhẹ. Những khách chưa quen thân thì khách khí nói những chuyện về thời tiết, thời trang, những người đã quen biết nhau thì xôn xao bàn tán về sự việc vừa mới xảy ra. 
An Bân Ni trước mặt quan khách om sòm bù lu bù loa… 
Doãn Hạ Mạt và Âu Thần quả nhiên là quen biết… 
Nghe nói Doãn Hạ Mạt và Lạc Hi đã chia tay nhau… 
Vừa rồi An Bân Ni tới chỗ mấy nhà sản xuất nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến cô ta… 
E rằng An Bân Ni mãi mãi không ngóc đầu dậy được… 
Doãn Hạ Mạt và Âu Thần rốt cuộc là quan hệ gì. 
… 
Vì Phan Nam, Đào Thục Nhi và Doãn Hạ Mạt cùng làm chung một công ty, hơn nữa hai người họ có vẻ như tình sâu nghĩa nặng với Doãn Hạ Mạt nên bị đám minh tinh thân quen cũng như không thân vây lấy với ý đồ dò hỏi thực hư mọi chuyện là thế nào. 
Phan Nam hết chịu nổi, trả lời qua loa vài câu rồi tìm đường đi ra một góc vắng đứng trốn. 
Đào Thục Nhi lại nói chuyện với các minh tinh khác rất vui vẻ, Thục Nhi có vẻ cũng ngạc rất ngạc nhiên, dáng điệu mềm mỏng, dịu dàng. 
“Thật thế sao?” 
“Có chuyện như thế à?” 
“Thiếu gia vốn dĩ là ông chủ của chúng tôi nên đương nhiên là anh ta phải biết Hạ Mạt…” 
“Vậy thì để hôm khác nhất định tôi phải hỏi Hạ Mạt…” 
“Tội quá, tôi cũng không biết…” 
Đào Thục Nhi thao thao bất tuyệt một hồi những điểu vô thưởng vô phạt. Mấy minh tinh vây quanh lúc đầu có vẻ không vui, sau cũng chẳng muốn quan tâm nữa, bát quái vẫn cứ là bát quái, chẳng qua là nói chút chuyện để giết thời gian, một hồi rồi cũng chán nản mà bỏ đi. 
Cho tới thời khắc mà Lạc Hi và Thẩm Tường cùng bước vào. 
Sự chú ý của quan khách trong đại sảnh mới lại tập trung trở lại! 
Hai người từ cửa đại sảnh từ từ bước vào. 
Lạc Hi mặc vest màu đen cắt may thủ công của Ý, áo sơ mi trắng, bên ngoài cổ áo có chiếc khăn lụa màu bạc, lịch sự và nhã nhặn. Dáng Lạc Hi dong dỏng, đôi mắt sáng rực, khóe môi như thường trực nụ cười, cơ thể như bao trùm một lớp sương mù hút hồn, có lẽ không thể dùng được chữ “tuấn tú” để miêu tả mà phải là chữ “tuyệt mỹ” mới xứng tầm. 
Thầm Tường khoác tay Lạc Hi. 
Nếu nhìn về dung mạo và nhan sắc, đi bên Lạc Hi tuyệt mỹ, Thẩm Tường xem ra có phần yếu thế, tuy nhiên ở Thẩm Tường vẫn có cái khí chất kiêu ngạo thuẩn khiết của một Vương Hậu tôn quý, cổ cao, gương mặt được trang điểm một lớp phấn mỏng, chiếc váy nhung tuyết màu đen, sợi dây chuyền kim cương dài lấp lánh lạ mắt. 
Hai người đứng bên nhau. 
Xem ra đúng là một cặp rất xứng đôi. 
Ánh mắt của mọi người trong đại sảnh buổi tiệc tập trung vào Lạc Hi và Thẩm Tường. 
Không khí có vẻ như ngưng đọng lại. 
Tiếng thở gần như đứt quãng. 
Chỉ còn lại tiếng nhạc hòa tấu uyển chuyển đang được dàn nhạc biếu diễn trên sân khấu. 
Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên Lạc Hi và Thẩm Tường khoác tay nhau cùng xuất hiện ở chốn đông người, mà là lần đầu tiên họ cùng xuất hiện theo tư cách tình cảm nam nữ sau vụ scandal. Thẩm Tường xưa nay vẫn yêu Lạc Hi đơn phương, cô ta gần như công khai “bí mật” này trong giới showbiz. Còn về phía Lạc Hi, anh chưa từng bao giờ để lộ bất cứ thái độ nào, sau đó đột nhiên công bố có quan hệ tình cảm với cô gái Doãn Hạ Mạt mới bước chân vào làng giải trí. 
Đương lúc mọi người cho rằng tình cảm của Thẩm Tường có kết cục kiểu “hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình” thì bỗng nhiên cục diện lại đảo ngược, Lạc Hi và Doãn Hạ Mạt chia tay nhau. Tuy thông tin Lạc Hi và Thẩm Tường chính thức công khai quan hệ tình cảm vẫn chưa được xác nhận, nhưng họ tay trong tay xuất hiện ở chỗ như thế này chính là một biểu hiện ngầm của sự xác nhận. 
Chà! Thiên Vương – Thiên Hậu của làng giải trí… 
Chắc có lẽ lại là một câu chuyện cổ tích lãng mạn đây… 
Đúng vào lúc tất cả quan khách trong đại sảnh đểu đưa mắt tán thưởng nhìn theo từng bước chân của Lạc Hi và Thẩm Tường, các minh tinh quen biết cũng như những chưa quen biết cùng những người nổi tiếng trong giới thượng lưu đang chuẩn bị lên tiếng chào hỏi hai người họ thì… 
Trên sân khấu, dàn nhạc đột nhiên dừng lại! 
Tất cả mọi người trong đại sảnh ngẩn người ngạc nhiên. 
Họ gần như cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên phía cầu thang cuốn bằng gỗ. 
Quả nhiên… 
Lại Thiếu gia Âu Thần từ trên cầu thang đi xuống. 
Hơn nữa… 
Quan khách giật mình đứng lặng… 
Người chỉ huy dàn nhạc tiếp tục điểu khiển dàn nhạc. 
Một khúc nhạc mới vui vẻ, nhộn nhịp nổi lên vang khắp đại sảnh! 
Trên cầu thang gỗ cuốn hoa lệ. 
Cánh tay Âu Thần được một người con gái ôm chặt. 
Người con gái đẹp như một thiên thần trong bộ váy áo dài màu trắng bằng chất liệu voan mỏng hở cổ, bờ vai trần mỏng manh như ẩn như hiện, rất thanh lịch không chút sexy. Phía chân váy là một đường vạt cong từ cao xuống thấp, để lộ đôi chân thon dài, trắng muốt như ngọc của cô gái. Trên chiếc váy có gắn những hạt kim cương nho nhỏ lóng lánh như sao sa. 
Mái tóc dài dày như rong biển của cô gái buông xõa trên bờ vai. 
Trước trán buộc sợi dây trang sức bằng bạch kim xinh xinh khiến mái tóc dài hơn quăn nhìn thanh tú thuần khiết, chính giữa ấn đường là một viên kim cương lấp lánh chói ngời đẹp tuyệt mỹ, ánh sáng phát ra từ viên kim cương thật sống động như ánh mặt trăng khiến người ta phải trầm trồ thán phục. 
Đôi mắt thiếu nữ đó lại phẳng lặng như mặt hồ. 
Ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương không át được ánh mắt ấy, cô gái như nàng công chúa dịu dàng xinh đẹp trong những câu chuyện cổ tích được mọi người yêu mến, nàng thần bí mà thuần khiết khiến người ta hận không thể đem hết những cái đẹp còn lại trên thế giới này đặt dưới chân nàng để đổi lấy nụ cười của nàng. 
Là Doãn Hạ Mạt… 
Cô đẹp như một nàng công chúa… 
Một vài ngôi sao trong đại sảnh đã nhận ra viên kim cương giữa ấn đường của cô chính là viên kim cương “Ánh sáng của mặt trăng” nổi tiếng trong truyện cổ tích mà vua Anh cất giữ. 
Quan khách chìm trong kinh ngạc thán phục. 
Trong đại sảnh, những nhà báo nổi tiếng là những người có phản ứng nhanh nhất, họ liên tưởng ngay đến việc Doãn Hạ Mạt là bạn gái cũ của Lạc Hi, lúc này lại khoác tay Âu Thần bước xuống cầu thang, đằng kia Lạc Hi và Thẩm Tường cũng đang tay trong tay bước vào đại sảnh! 
Một đề tài thật tuyệt diệu! 
Đám đông bắt đầu xôn xao. 
Thẩm Tường thần sắc lạnh lùng kiêu sa như một Vương Hậu khiến người ta không dám tới gần, còn Doãn Hạ Mạt lại xinh đẹp thuần khiết, lặng lẽ như mặt biển ngày hè khiến người ta cứ muốn ngắm mãi không nỡ rời mắt. 
Đằng xa kia, Lạc Hi ngước nhìn hai người đang từ từ bước xuống trên những bậc cầu thang gỗ xoắn, đôi mắt Lạc Hi nhíu lại dần, ánh mắt như đông kết lại nơi cánh tay Doãn Hạ Mạt đang ôm cánh tay Âu Thần, đôi môi Lạc Hi như bất động. Thẩm Tường quay lại nhìn Lạc Hi một cái rồi mỉm cười lặng lẽ đưa tay về phía trước vẫy chào một người bạn. 
Cánh tay cô chặn vừa đúng tầm mắt Lạc Hi. 
Trên cầu thang gỗ xoắn. 
Doãn Hạ Mạt cũng nhìn thấy Lạc Hi phía đằng xa kia. 
Tuy là trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể bình tĩnh chạm mặt anh, cũng đã nghĩ tới việc Lạc Hi sẽ cùng Thẩm Tường xuất hiện, nhưng khi thật sự nhìn thấy Lạc Hi và Thầm Tường khoác tay nhau, lòng cô vẫn thắt lại… 
Và sau đó… 
Đau như kim châm… 
Nỗi đau trống trải…. 
Ngoại trừ làn môi có vẻ nhợt nhạt đi một chút, thần sắc Doãn Hạ Mạt vẫn tỏ ra bình tĩnh thản nhiên, có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, bước chân cô đều đều không chút chệch choạc. Nhưng mà, cánh tay Doãn Hạ Mạt nhói đau, là Âu Thần đã đặt tay lên nắm mạnh tay trái của cô đang ôm cánh tay anh khiến cô cảm thấy đau. 
Âu Thần lạnh lùng nhìn Doãn Hạ Mạt. 
Trong ánh mắt ẩn chứa giá băng giận dữ. 
Doãn Hạ Mạt mặc nhiên cúi đầu, cô nhận ra tay trái của mình không hiểu sao lại tóm chặt lấy ống tay áo của Âu Thần, những ngón tay trắng bệch cứng đờ. 
Không… 
Đêm nay cô đến đây không phải vì Lạc Hi… 
Doãn Hạ Mạt khép hờ mắt để đầu óc bình tĩnh trở lại. 
Cô còn có việc quan trọng hơn phải làm… 
Sau khi mở mắt ra, Doãn Hạ Mạt đã lấy lại được vẻ bình thản, tay cũng không còn cứng đờ ra nữa. Âu Thần lạnh lùng quan sát sự thay đổi thần sắc của Doãn Hạ Mạt, sự giận dữ trong lòng tự dưng cũng vơi đi. Âu Thần đưa mắt nhìn đại sảnh một lượt rồi nói với Doãn Hạ Mạt: 
“Người mà em tìm đang ở đằng kia.” 
Doãn Hạ Mạt sững người. 
Cô nhìn hướng theo ánh mắt Âu Thần, đúng rồi, trong số những thương gia danh tiếng phía xa có một người đàn ông trung niên mặc trang phục đời Đường đang nói cười rất ung dung tự tại! 
Doãn Hạ Mạt thở gấp! 
Cô không muốn biết tại sao Âu Thần lại biết cô đang muốn tìm gặp người đó, Doãn Hạ Mạt bước về phía người đàn ông trung niên, bước chân có vẻ gấp gáp, loạng choạng suýt nữa thì ngã. Âu Thần vội ôm cô, yên lặng không nói gì, thậm chí ngay đến cả Lạc Hi và Thẩm Tường cô cũng chẳng nhìn tới, vội vàng bước đến chỗ người đàn ông trung niên đó! 
“Ông chủ Hạ, lâu lắm không gặp!” 
Người đàn ông trung niên đang nói chuyện với mấy người bạn trong giới thượng lưu nghe nói có người hỏi thăm đến mình bèn mỉm cười quay người lại. Ông ta năm nay chừng năm mươi tuổi, trên người mặc bộ trang phục thời Đường màu trắng, ngũ quan hài hòa, thần khí uy nghiêm, trên cổ thoáng hiện những đường nét một hình xăm có vẻ dữ tợn. 
Nhìn thấy người vừa chào mình là Thiếu gia Âu Thần của Tập đoàn Âu Thị, người đàn ông trung niên khách khí gật đầu chào đáp lại: 
“Vâng, lâu lắm không gặp.” 
Âu Thần lễ phép nói: 
“Nếu ông cho phép, tôi muốn giới thiệu một người bạn đến làm quen với ông.” 
“Đương nhiên là được, tôi rất vinh hạnh.” 
“Ông chủ Hạ, đây là cô Doãn Hạ Mạt, bạn tôi.” Âu Thần lại quay qua nói với Doãn Hạ Mạt, “Hạ Mạt, đây là ông chủ Công ty Quản lý Môi giới Giải trí Tinh Điểm, ông Hạ Anh Bá”. 
“Chào cô Doãn”. 
Hạ Bá Anh đưa tay ra, ông ta chăm chú nhìn cô gái đang đứng trước mặt rồi khẽ chau mày, Hạ Anh Bá có cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi đó thì phải. 
“Chào ngài, xin gọi tôi là Hạ Mạt” 
Doãn Hạ Mạt bắt tay Hạ Anh Bá, giọng nói rất bình tĩnh nhưng những đầu ngón tay bất tuân cứ lạnh cóng. Doãn Hạ Mạt không rời mắt khỏi ông chủ Hạ, không biết ông ấy có còn nhớ đến mình không, nếu như ông ta còn nhớ thì không biết là ký ức của ông ta về cô dừng lại ở thời điểm nào. 
“A…” 
Hạ Anh Bá trong đầu thoáng vụt một vài hình ảnh đã rất lâu, có đôi chút khó khăn để liên hệ lại giữa cô gái đang đứng trước mặt với cô bé con mình bê bết đầy thương tích năm đó. Ông còn nhớ là hồi đó, trên mặt cô bé còn có một vết thương, không ngờ lại không để lại dấu vết gì. Còn cô gái bây giờ đang đứng trước mặt ông hình như là một minh tinh, có điều ông ta chỉ nhìn thấy cô ấy qua phim ảnh nên cũng không lưu tâm lắm. 
“Rất vui được làm quen với cô.” 
Không nói nhiều, Hạ Anh Bá mỉm cười im lặng. Chuyện đã qua cứ để qua đi, cô ta giờ đây là một ngôi sao, những chuyện ngày xưa nhất định cũng không muốn người khác nhắc lại. 
“Xin lỗi, ngài có thể cho tôi cách làm thế nào để liên lạc được với ngài không?” 
Doãn Hạ Mạt hỏi với vẻ áy náy. Tuy nhiên trong lòng cô thừa biết như thế là quá đường đột, nhưng cô đã thử rất nhiều cách để liên lạc với Hạ Anh Bá nhưng không sao trực tiếp gặp được ông ta. 
“Cô làm như vậy có quá vội không đấy?” 
Một giọng nói lạnh lùng phát ra sau lưng Hạ Anh Bá, Doãn Hạ Mạt hơi ngạc nhiên ngó nhìn, chỉ thấy đó là Thẩm Tường đang khoác tay Lạc Hi đi tới. 
“Dù có là trong bụng nhất nhất muốn trèo lên cao cũng xin cô đi theo con đường cho rõ ràng một chút. Ông chủ tín nhiệm cô đang đứng bên cạnh cô đó, vậy mà chờ không đặng, cô phải tức tốc làm quen thêm một ông chủ mới khác hay sao?” 
Thẩm Tường tay khoác chặt cánh tay Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt, ánh mắt chất chứa đầy sự coi thường, khinh ghét. Lạc Hi chỉ thản nhiên nhếch mép cười nhạt, anh cũng nhìn Hạ Mạt nhưng ánh mắt lại thờ ơ như vượt qua cô, nhìn về một nơi xa xăm nào đó. 
“Tôi là…” 
Doãn Hạ Mạt lặng người. 
Cô chợt hiểu ra ý Thẩm Tường. À, thì ra là Thẩm Tường cho rằng cô có ý muốn kết giao với ông chủ Hạ là để có thể trèo cao. Doãn Hạ Mạt cũng tính đưa ra lời giải thích, nhưng khi nhìn Lạc Hi đang thân thương vén tóc Thẩm Tường ra phía sau tai, Doãn Hạ Mạt cảm giác có giải thích ra bây giờ cũng chỉ là trò cười. 
“Ông chủ Hạ, có được chăng?” 
Doãn Hạ Mạt không để tâm tới Lạc Hi và Thẩm Tường nữa, cô lại tiếp tục hỏi Hạ Anh Bá. 
“Không được”. 
Thẩm Tường lạnh lùng trả lời Doãn Hạ Mạt. 
“Xin lỗi, tôi đang hỏi ông chủ Hạ”. Doãn Hạ Mạt cau mày. 
Thẩm Tường cười mỉa: 
“Tôi chính là thay ông chủ Hạ trả lời cô đó”. 
“Tiểu Tường, đừng có làm ồn kiểu trẻ con như vậy”. Nhận thấy không khí căng thẳng, Hạ Anh Bá vỗ vai Thẩm Tường rồi quay qua cười, hỏi Doãn Hạ Mạt “Cô có việc cần tìm tôi phải không? Gần đây tôi ra nước ngoài suốt, khi về có được nghe nói lại là có một cô gái thường hay đến tìm tôi, có phải là cô không?” 
“Vâng, tôi có một việc muốn phiền ngài giúp cho”. Doãn Hạ Mạt khẽ lấy một hơi thật dài làm sao cho mình đừng để ý tới Thẩm Tường và Lạc Hi. 
“Chuyện gì thế?” Hạ Anh Bá hỏi. 
“… Chỗ này không tiện nói, tôi và ngài có thể…” 
“Không được”. 
Thẩm Tường thần sắc lạnh lùng một lần nữa lại cắt ngang lời Doãn Hạ Mạt. 
“Cô…” 
Doãn Hạ Mạt ngớ người. 
“Tiểu Tường!”. 
Hạ Anh Bá hạ giọng khuyên can, Thẩm Tường xưa nay vẫn luôn lạnh lùng hành động theo kiểu tôi làm theo cách của tôi, ai muốn nói cứ việc nói, tuy nhiên cũng chưa bao giờ thấy cô ta chống đối người nào mạnh mẽ quyết liệt như thế này. 
“Doãn Hạ Mạt, tôi nói để cô hay, dù có là chuyện gì đi nữa, nếu ông chủ mà có liên hệ với cô, giúp đỡ cô thì đó chính là ông chủ đang ép tôi rút khỏi Công ty Tinh Điềm”. Thẩm Tường nói chậm rãi, từng câu nói đều như mũi dao găm sắc lạnh. “Đó là bởi vì quan hệ với cái loại người như cô, dù có là quan hệ gì gì đi nữa thì cũng đều rặt một thứ sỉ nhục mà thôi!” 
“Cô ba, bốn lần cướp lời người ta, cô có còn chút lịch sự nào không đấy?” Tuy là không muốn sinh chuyện tại chỗ này, nhưng thực sự Doãn Hạ Mạt cũng phải nổi cáu. 
“Đối với cái loại nhìn thấp thì đạp nhìn cao thì trèo như cô, loại người chỉ biết lợi dụng người khác, cũng phải cần đến lịch sự sao?” Thẩm Tường nói to hơn, quan khách xung quanh ngạc nhiên quay lại nhìn. 
Sỉ nhục… 
Chỉ biết lợi dụng người khác… 
Nhìn thấp thì đạp nhìn cao thì trèo… 
Là anh ta đã nói với Thẩm Tường như vậy sao?! 
Doãn Hạ Mạt bỗng nhiên nhói đau trong lòng! 
Không chịu nổi lại nhìn qua Lạc Hi. 
Lạc Hi khẽ chau mày nhưng cũng đang nhìn thẳng vào Doãn Hạ Mạt, trong đôi mắt là làn sương mù khó mà nắm bắt được, Hạ Mạt không sao đoán ra được những tình cảm phức tạp trong đôi mắt anh. Lạc Hi để ý thấy Doãn Hạ Mạt nhìn mình, anh thản nhiên mỉm cười rồi quay đầu nhìn Thẩm Tường. Lạc Hi ôm chặt vai Thẩm Tường, khẽ nói: 
“Anh vẫn chưa kịp ăn tối, đang đói đây, đi ăn chút gì với anh được không?” 
Thẩm Tường do dự, ánh mắt vẫn giữ nguyên thái độ tức tối nhìn Doãn Hạ Mạt. 
Lạc Hi ôm chặt vai Thẩm Tường, vừa ôm vừa kéo Thẩm Tường đi qua chỗ khác, trong khoảng thời gian ấy anh không thèm nhìn Doãn Hạ Mạt lấy một lần, làm như cô là người vô hình vậy. 
Nghe tiếng bước chân hai người bỏ đi. 
Doãn Hạ Mạt cũng chẳng quay đầu lại. 
Trong lòng cô trống rỗng như thể có cái gì đó vừa chết đi, đã chết thực sự rồi… 
“Ông chủ Hạ, nghe nói lần này ngài sang Mỹ chủ yếu là để chữa bệnh?” 
Ánh mắt Âu Thần thản nhiên rời khỏi Doãn Hạ Mạt, không thể nhận ra biểu hiện gì trong đó, hình như mọi chuyện vừa xong chẳng qua chỉ là một vở diễn chẳng liên quan gì đến anh. Chỉ có điều sau khi Lạc Hi bỏ đi anh mới sực nhớ ra việc cần phải làm. 
“Đúng thế”. Hạ Anh Bá cười ngượng. “Có tuổi rồi, sức khỏe bắt đầu không nghe theo mình nữa”. 
“Y học ngày nay rất phát triển”, Âu Thần thản nhiên nói, “bệnh viêm thận đâu còn là bệnh nghiêm trọng nữa, cứ việc yên tâm mà chữa trị…” 
“Viêm thận?…” 
Doãn Hạ Mạt đột nhiên chết điếng người, cô ngẩng phắt đầu lên, mặt mày tái nhợt! 
“Ngài bị viêm thận?” 
“Đúng thế.” 
Hạ Anh Bá không thể lý giải nổi tại sao Doãn Hạ Mạt đột nhiên chết lặng như bị sét đánh vậy, đôi mắt cô không hiểu sao đột nhiên lại tràn đầy tuyệt vọng và nỗi sợ hãi. Hạ Anh Bá đầy nghi ngờ, ông nói: 
“Một năm trước đây tôi có kiểm tra và phát hiện thận bị viêm và cũng hơi suy kiệt…” 
Tối tăm mù mịt… 
Doãn Hạ Mạt đột nhiên như rơi vào vực sâu thăm thẳm đen ngòm, cô không còn nghe thấy được gì, một màu đen yên lặng chết chóc. Tự dưng cô muốn cười, cười thật to, thật điên cuồng, thế giới này sao lại hoang đường đến vậy, hoang đường tới mức không thể cắt nghĩa nổi! 
Hết rồi… 
Hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã hết thật rồi… 
Chỉ còn cách đi trao đổi sao… 
Chỉ còn cách đi trao đổi…. 
Sắc mặt Doãn Hạ Mạt như tờ giấy trắng, sự giá buốt dâng từ gót chân lên tới đỉnh đầu, băng lạnh như mặt nước biển giữa mùa đông, từng chút, từng chút đông cứng lại, dần dần ngạt thở. 
Giống như là từ một nơi rất xa, rất rất xa… 
Có cái gì đó đang không ngừng run rẩy… 
Đang chấn động… 
Hình như nếu cô không tỉnh lại thì sẽ mãi mãi run rẩy như vậy… 
Doãn Hạ Mạt máy móc lấy điện thoại trong túi ra. 
Chiếc điện thoại kêu, rung khác thường. 
Trên màn hình hiện hai chữ “Trân Ân”. 
Doãn Hạ Mạt trong lòng thất kinh! 
Suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất! 
“Tiểu Trừng hôn mê rồi!” Tiếng khóc của Trân Ân bên kia điện thoại chói tai truyền lại. “Cậu nhanh về đi! Các bác sĩ đang làm cấp cứu… mình sợ lắm! Hạ Mạt, mình rất sợ, thật đấy! Cậu ấy đang vẽ đột nhiên ngất lăn ra… gọi thế nào cũng không tỉnh… Hạ Mạt, cậu về nhanh nhanh lên… đừng để mình ở đây một mình, mình sợ lắm…” 
Doãn Hạ Mạt run cầm cập. 
Doãn Hạ Mạt nức nở nghẹn ngào nơi cuống họng, chân tay bủn rủn, cô đờ đẫn, mất hồn nhìn chiếc điện thoại truyền lại tiếng gào khóc. Là cô, là cô đã hại Tiểu Trừng, là cô quá tự tư, là cô không chịu trao đổi, vì thế Tiểu Trừng mới chết, Tiểu Trừng chết rồi, đều là do cô hại Tiểu Trừng, đều là do cô… 
Đều là tại cô… 
Trong đại sảnh. 
Giống tiếng kêu của con vật trước khi chết, Doãn Hạ Mạt khẽ ho lên một tiếng, sau đó cô bắt đầu hoảng loạn, chạy vội ra ngoài cửa đại sảnh, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, dáng người lảo đảo chỉ chực ngã đổ nhào xuống đất. 
Doãn Hạ Mạt thần trí hốt hoảng bước vội. 
Dần dần… 
Bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. 
Càng lúc càng nhanh. 
Cuối cùng là lao ra ngoài. 
Bên chiếc bàn ăn tự chọn, Lạc Hi kinh ngạc nhìn theo sau lưng Doãn Hạ Mạt, lập tức theo bản năng, anh đặt ngay chiếc đĩa trên tay xuống định chạy đuổi theo sau. Thẩm Tường vội đưa tay túm lại, cô ta nói: 
“Anh nhìn kìa, Âu Thần đã đuổi theo rồi.” 
Bóng dáng Âu Thần cũng mất hút theo sau Doãn Hạ Mạt ra ngoài đại sảnh. 
Lạc Hi đứng yên như trời trồng. 
Cảm giác trống rỗng như vừa có gì bị đánh mất này thậm chí còn vượt qua cảm giác đau khổ khi bị cô làm tổn thương. Đau khổ, ít ra là vì vẫn còn được bên nhau, còn trống rỗng hình như là sinh mệnh đã bị cắt đứt rồi. 

***

Khi Lạc Hi rốt cuộc cũng đuổi theo ra bên ngoài đại sảnh thì trời bắt đầu đổ mưa, màn đêm đen sẫm, bầu trời không một ngôi sao, không một ngọn gió, những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi, trút lên người Lạc Hi. 
Không có cô ấy. 
Thế giới này như một màn đen trống rỗng. 
Không tìm thấy cô ấy. 
Cô ấy như là biến mất trong màn đêm, không bao giờ gặp lại. 
“Sao lại ngốc thế?” 
Giọng của một người con gái khẽ vọng tới trong đêm mưa. 
Là cô ấy… 
Là cô ấy sao… 
Lạc Hi lặng người. 
Một trái tim hoảng loạn bắt đầu điên cuồng loạn nhịp. 
Anh đã sai rồi! Là anh đã sai! Anh không nên đòi hỏi quá nhiều như vậy! Anh không nên đố kỵ ganh ghét yêu cầu cô quá đáng như vậy! Anh không nên yêu cầu quá đáng rằng anh phải là người duy nhất trong cuộc đời cô… 
Anh biết mình đã sai… 
Đôi mắt Lạc Hi ướt dần, anh ngừng thở. 
Là cô ấy sao… 
Chỉ cần cho anh một cơ hội nữa… 
Lạc Hi ngoái đầu… 
Xoay người về phía giọng nói đó. 
Chỉ cần cho anh một cơ hội nữa… 
Tuyệt đối sẽ không để cô rời xa anh nữa… 
Trong đêm mưa phùn. 
Người con gái đó lại là Phan Nam, trong tay cầm chiếc ô đi lại chỗ Lạc Hi, than thở: “Rõ ràng vẫn còn yêu thương Doãn Hạ Mạt, tại sao lại gây chuyện tai tiếng đó, tự tay mình đã đẩy cô ấy ra?” 

***

Chiếc xe Lincoln thân dài.

Mưa rơi lắc rắc bên ngoài cửa xe, lâu đài Thiên Nga lùi lại phía sau, chỉ còn nhìn thấy hành lang mờ mờ. Doãn Hạ Mạt mặt trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng lại chẳng nhìn thấy gì, đôi mắt của cô trống rỗng hư vô, hai bàn tay cứng đờ cầm chặt chiếc điện thoại, mái tóc bị ướt nước mưa dính bết trên gương mặt. 
Vừa rồi Trân Ân lại gọi điện tới. 
Trân Ân báo cho hay Tiểu Trừng đã qua cơn nguy kịch để cô bớt lo lắng và xin lỗi vì lúc nãy đã quá sợ hãi, hoảng loạn. 
Một chiếc khăn bông được trùm lên đầu Doãn Hạ Mạt. 
Âu Thần có vẻ lóng ngóng giúp cô lau khô mái tóc. 

Doãn Hạ Mạt như con rối được Âu Thần chăm sóc, cô đờ đẫn tê dại chẳng còn chút cảm giác nào, ngay đến nỗi đau trong lồng ngực như đang xé nát cô, Hạ Mạt vẫn đờ đẫn tê dại không có cảm giác gì. 

“Chẳng phải em đã nói vì Doãn Trừng có thể hy sinh, đánh đổi cả cuộc đời mình hay sao…” Âu Thần đưa chiếc khăn bông nhẹ nhàng lau mái tóc Hạ Mạt, trong đêm mưa phùn lắc rắc, giọng Âu Thần có vẻ nghèn nghẹn, “… Kết hôn với anh, lẽ nào khó hơn là cái chết?” 
Trong xe lặng ngắt đến ngạt thở…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.