Bong Bóng Mùa Hè
Chương 31 part 1
Đêm mưa.
Trong bệnh viện.
Một cánh tay dài đẩy cửa hành lang!
Có lẽ do quá vội vàng, góc chiếc váy đầm dạ hội của Doãn Hạ Mạt đột nhiên bị mắc lại, cánh tay dài xương xương đó lập tức nắm lấy tay cô.
“Cẩn thận.”
Doãn Hạ Mạt mặc nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhưng hình như cô không hiểu người đó nói gì, chỉ đẩy anh ta ra. Phía trước mặt là dãy hành lang dài dằng dặc, ánh đèn sáng choang chói mắt, tiếng mưa bên ngoài như đột ngột ngừng rơi, bốn bề yên lặng. Vậy mà Doãn Hạ Mạt cảm thấy bên tai ầm ầm sấm dậy, càng lúc càng lớn, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài
Trân Ân đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nghe tiếng bước chân liền ngoái đầu lại nhìn, gương mặt vẫn còn đọng nước, đôi mắt đỏ hoe. Nhận ra người đang bước đến là Doãn Hạ Mạt, cô chẳng cần nghĩ ngợi gì, liền nhào tới ôm lấy Hạ Mạt, nước mắt cô lại tiếp tục trào ra, cuống cuồng thét lên:
“Hạ Mạt! Cậu tới rồi sao… hồi nãy Tiểu Trừng…”
Đang thổn thức bỗng Trân Ân định thần lại nhìn Doãn Hạ Mạt, cô kinh ngạc trợn tròn mắt, Hạ Mạt… cậu ấy sao thế nhỉ?
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, ánh mắt Doãn Hạ Mạt như rã rời, sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, mỏng manh như tờ giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Cô lấy hết sức tóm chặt tay Trân Ân, toàn thân run bần bật như không còn hồn vía.
Trân Ân thấy thế lại càng thêm hoảng sợ.
“Hạ Mạt, cậu sao thế, đừng có dọa mình mà…”
Hạ Mạt sao vậy? Cậu ấy vốn là người luôn bình tĩnh, cứng cỏi cơ mà? Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn là cây đại thụ kiên cường khiến người ta có thể yên tâm mà đứng dựa đó sao? Nếu Hạ Mạt mà sụp đổ thì mình biết phải làm sao đây?
Trân Ân cuống cuồng kinh hãi.
“Đừng hoảng sợ, Doãn Trừng sao rồi?”
Một giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên khiến Trân Ân đang hoảng loạn chợt nhận ra bên cạnh mình còn có một người nữa, người đó đem lại cảm giác thanh cao xa vời có một không hai…
Là Âu Thần.
Sao Âu Thần lại có mặt ở đây?
“… Tiểu Trừng… Tiểu Trừng đã ổn rồi…”, dáng vẻ trầm tĩnh của Âu Thần khiến Trân Ân dần trấn tĩnh lại, cô cố gắng nhoẻn miệng cười, “Hạ Mạt… cậu đừng lo nữa, bác sỹ bảo không có vấn đề gì lớn đâu… tại mình hoảng quá nên đã làm cậu sợ… mình xin lỗi, Hạ Mạt… Hạ Mạt…”.
Doãn Hạ Mạt dường như không nghe thấy, bàn tay cô vẫn cứng đờ và giá lạnh.
Âu Thần sốt ruột vội vàng xoay người Doãn Hạ Mạt lại, anh nói giọng vừa tức giận vừa thương xót, “Em không nghe thấy sao? Đã ổn rồi, Tiểu Trừng đã ổn rồi!”.
“Đã… ổn rồi sao?”
Doãn Hạ Mạt dần lấy lại được tinh thần, cô từ từ ngước nhìn Âu Thần. Trân Ân đau đớn trong lòng không thể ép mình gượng cười, cô không kìm được nước mắt lại rơi, “Mình xin lỗi… cậu nhờ mình trông Tiểu Trừng… vậy mà nhìn thấy Tiểu Trừng ngất mình lại không có cách gì… đã thế lại còn làm cậu sợ… Hạ Mạt, mình xin lỗi… đều do mình vô dụng…”.
Tiểu Trừng đã ổn rồi…
“Đừng khóc nữa…”
Giọng nói của Âu Thần như thức tỉnh Doãn Hạ Mạt, cô dần lấy lại vẻ kiên cường vốn có, sự yếu đuối chỉ còn vương lại trong đôi mắt.
“Tiểu Trừng tỉnh lại rồi à?”
Tiếng khóc của Trân Ân dừng lại, cô lắc đầu ủ rũ nói:
“Vẫn chưa… nhưng các bác sỹ bảo đã qua cơn nguy kịch!”
Trong phòng bệnh chỉ bật một bóng đèn nhỏ, cô y tá yên lặng ngồi góc phòng, Doãn Trừng nằm trên giường bệnh. Ánh sáng mờ mờ phản chiếu gương mặt Doãn Trừng nhợt nhạt đến trong suốt, bộ dạng như không còn sự sống, hơi thở như có thể ngưng lại bất cứ lúc nào.
Doãn Hạ Mạt cứng đờ người đứng một bên giường bệnh.
Ánh đèn hắt xuống phản chiếu bóng người cô xiên xiên kéo dài, nhẹ nhàng trùm lên người Doãn Trừng. Đôi mắt cậu khép nhẹ như chàng hoàng tử đang ngủ, hàng lông mi dài đen nhánh im lìm không động đậy. Trái tim Doãn Hạ Mạt thắt lại, nỗi sợ hãi không tên khiến cô run rẩy. Cô ấn nhẹ cổ tay cậu em trai xem mạch…
…
Bụp…
…
Bụp…
…
Mạch đập yếu ớt khiến Doãn Hạ Mạt phút chốc cảm giác mất trọng lượng, cô từ từ đổ sụp xuống trong không gian tối om của phòng bệnh! Có người đỡ lấy cô, Doãn Hạ Mạt dần dần tỉnh lại sau cơn choáng váng, cô nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô y tá.
“…Cảm ơn, tôi không sao.”
Doãn Hạ Mạt trả lời một cách máy móc, cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, ngây người nhìn Doãn Trừng đang chìm sâu trong cơn mê, Doãn Hạ Mạt cứ ngồi như thế, bất động như một bức tượng đá rất lâu, rất lâu.
Trân Ân cũng đờ đẫn đứng ở góc bên kia giường bệnh.
Trông cô thật ngờ nghệch, cô không biết mình nên nói gì, hình như việc duy nhất cô có thể làm lúc này là đứng im lặng như thế làm bạn với Doãn Hạ Mạt và Doãn Trừng.
Ánh đèn u uất.
Doãn Trừng sắc mặt trắng bệch chìm trong giấc ngủ trên giường bệnh.
Doãn Hạ Mạt sắc mặt cũng trắng bệch, thất thần ngồi bên giường bệnh.
Trân Ân trong lòng vừa đau thương, xen lẫn chua xót, hình như cô mãi mãi không bao giờ có thể đặt chân được vào thế giới của hai chị em họ, mãi mãi chỉ là người đứng ngoài. Trân Ân bất giác ngẩng đầu lên, qua kính của phòng bệnh trong suốt, cô nhìn thấy Âu Thần đang đứng bên ngoài.
Hồi nãy cô cứ tưởng Âu Thần sẽ vào trong phòng bệnh cùng Doãn Hạ Mạt, nhưng tự dưng anh ấy lại dừng bước, trầm ngâm để mặc cánh cửa phòng bệnh đóng lại trước mặt mình.
Có thể là cách lớp kính.
Có thể là cách một quãng cũng khá xa.
Trong ấn tượng của Trân Ân, Âu Thần luôn là một thiếu gia lạnh lùng cao quý rất khó tiếp cận, anh đứng đó mà thấy cô độc và yếu đuối vô cùng. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng trước sau, qua lớp cửa kính, vẫn không rời khỏi Doãn Hạ Mạt, như thể cô ấy là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh, một khi mất cô ấy, ánh sáng duy nhất đó cũng sẽ chết theo.
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Doãn Trừng.
Cô rón rén nắm bàn tay cậu em trai như thể sợ gây tiếng ồn khiến cậu giật mình tỉnh giấc, sau đó cô đưa bàn tay phải của mình gạt mấy sợi tóc trên trán Doãn Trừng sang một bên. Gương mặt Doãn Trừng thật khôi ngô, Doãn Hạ Mạt cứ thế ngắm nhìn không chán.
Doãn Hạ Mạt còn nhớ ngày Tiểu Trừng ra đời, một hài nhi cực kỳ xinh đẹp được đặt nằm bên cạnh mẹ. Da thịt em bé mịn màng mũm mĩm. Ngay từ lúc mới chào đời, em bé đã mở to đôi mắt đen nháy nhìn bé Hạ Mạt trông thật đáng yêu. Bé Hạ Mạt bốn tuổi khi ấy thích thú hiếu kỳ đưa tay chạm vào hai má em bé, Doãn Trừng khoái chí nhoẻn miệng cười với chị.
Mẹ rất bận, mới sinh được nửa tháng đã lại quay về với công việc hàng đêm.
Trước kia ở nhà một mình, cô bé Doãn Hạ Mạt luôn cảm thấy sợ hãi và cô quạnh, giờ cô đã có thêm em Tiểu Trừng. Ngày ngày cô cho em bú sữa bình, thay tã, đưa nôi cho em ngủ, hát cho em nghe, đẩy xe nôi ra đường cho em phơi nắng.
Tiểu Trừng biết nói tiếng đầu tiên chính là tiếng “chị, chị”.
“Chít… chít.”
Ồ, em bé đang nói chuyện đấy à? Cô bé Doãn Hạ Mạt năm tuổi hiếu kỳ nhìn cậu em trai bé nhỏ của mình.
“Em đang nói gì thế?”
Tiểu Trừng được cô bé chăm sóc trông thật bụ bẫm.
“Chít… chít…”
Chít, chít là cái gì. Hạ Mạt bé nhỏ nghĩ mãi, rốt cuộc cô bé cũng hiểu ra em bé đang gọi chị của mình đó!
“Là chị chị chứ không phải chít chít nhé, Tiểu Trừng, nói theo chị nào, chị… chị!”
“Chít… chít…”
Tiểu Trừng lại cười tít mắt.
“Không đúng, là chịiiii… chịiii…”
“Chít chít.”
Càng lúc Tiểu Trừng càng lưu loát hơn.
Nhưng…
Nhưng cô đã không chăm sóc tốt cho em rồi. Bốn năm trước, Tiểu Trừng vừa xuất viện sau một thời gian bệnh nặng lại bị dầm mưa suốt đêm khiến người ướt sũng, khi ấy cô đang ở một nơi cực kỳ đen tối mà không hay biết gì. Giờ cũng vậy, cô không giúp gì được cho Tiểu Trừng. Tiểu Trừng và cô không cùng nhóm máu, thận cũng không thích hợp để thay thế…
Nhè nhẹ nắm chặt bàn tay cậu em trai, môi Doãn Hạ Mạt trắng bệch.
***
Mưa mỗi lúc một to.
Trong màn mưa đêm đen ngòm, ánh đèn xe chói mắt chiếu sáng rực cả một khoảng không gian phía trước con đường, chiếc xe chạy với tốc độ kinh hồn, mưa điên cuồng giăng kín kính xe.
Máy di động của Hạ Mạt vẫn cứ tắt….
Không tìm thấy cô ấy.
Nơi đây, trong màn đêm sâu thẳm, mưa giăng kín đường, không tìm được cô ấy…
Lạc Hi nắm chặt vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch.
Khi Lạc Hi từ đại sảnh buổi yến tiệc chạy đuổi theo ra đến ngoài thì bóng dáng Doãn Hạ Mạt đã không thấy đâu rồi, như thể cô đã tan biến vào trong đêm mưa vậy. Hạ Mạt đã đi đâu, rốt cuộc cô ấy đang có chuyện gì, tại sao cô ấy mặt mũi tái mét, bỏ buổi tiệc chạy vội ra ngoài…
Nhất định là có chuyện gì với Hạ Mạt rồi…
Lạc Hi thấy tim mình đau nhói!
Gương mặt tái mét tuyệt vọng của Hạ Mạt, hình ảnh Hạ Mạt đau khổ cuống cuồng chạy khỏi đại sảnh buổi tiệc như thể cô đang muốn rời khỏi cuộc đời anh, nỗi sợ hãi hoảng loạn đã khiến Lạc Hi không còn quan tâm đến tất cả những gì xảy ra giữa Hạ Mạt và Âu Thần, anh chỉ còn muốn tìm thấy cô, ngay lập tức tìm được cô!
Nhưng…
Cô đã đi đâu mất rồi…
Nhà cô không ánh đèn, tối om, chỗ để giày dép trước cửa ra vào phủ một lớp bụi, hình như đã lâu lắm rồi không có ai ở đây. Lạc Hi chết lặng đưa tay nhấn chuông, anh hy vọng và chờ đợi một điều kỳ diệu để cô xuất hiện và mở cửa. Anh sẽ không nghi ngờ cô ngay cả khi cô và Âu Thần vẫn còn có quan hệ gì gì đi nữa, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô nữa đâu!
Nhưng hàng xóm đã bảo với Lạc Hi…
Không thấy Doãn Hạ Mạt về nhà.
Hạ Mạt đã đi đâu…
Lạc Hi cho xe chạy tốc độ tối đa, kính xe hạ xuống một nửa, những hạt mưa lạnh buốt điên cuồng hắt vào người khiến cơ thể anh ướt đẫm, buốt lạnh, vậy mà lòng anh cứ hừng hực một ngọn lửa cháy rực như muốn thiêu rụi anh thành tro bụi!
Công ty của Hạ Mạt cũng chìm trong màn đen dày đặc và trống vắng…
Hạ Mạt đã đi đâu…
Lạc Hi cảm thấy một nỗi sợ hãi, tuyệt vọng bao trùm…
Là một dự cảm không rõ nét…
Nếu như không tìm thấy Hạ Mạt, rồi lại tiếp tục không tìm thấy…
Trên con đường mưa rơi như trút nước.
Tiếng phanh xe rít chói tai!
Xe đột nhiên dừng lại!
Lạc Hi đổ “phịch” người về phía trước, anh nắm chặt vô lăng, mái tóc đen nhánh ướt rũ xuống trán rối tung. Gương mặt Lạc Hi trắng bệch, nhưng đôi môi đỏ run bần bật như người đang lên cơn sốt. Lạc Hi thẫn thờ nhìn những giọt mưa trắng xóa trên kính chắn gió, lồng ngực đau khôn xiết, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu…
Mưa ào ào như trút nước.
Cả thế giới như bị nước mưa bao phủ.
Đột nhiên, các ngón tay của Lạc Hi nhè nhẹ run.
Hình như Hạ Mạt có nói…
Tiểu Trừng bị bệnh đang nằm ở bệnh viện…
Trong mắt anh chợt lóe lên một tia hy vọng, phút chốc anh dường như sống lại! Cầm điện thoại trên tay, anh gọi đến tổng đài, bắt đầu hỏi thăm từng bệnh viện một…
***
Trong phòng bệnh.
Dưới ánh đèn yếu ớt.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, im lìm như bức tượng đá. Cô ngơ ngác nhìn xuống cái bóng đen của mình in trên sàn. Trong đầu, mọi thứ đều trống rỗng, cô chỉ thấy cái bóng đen ấy như sắp nhảy bổ vào cô, gặm nhấm cô từng chút, từng chút một.
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
Ngón tay của cô hình như kẽ động nhẹ.
Rồi sau đó…
Một bàn tay yếu ớt nắm nhẹ lấy tay cô.
“Tiểu Trừng!”
Trân Ân xúc động la lên một tiếng. Cô lập tức chạy đến bên giường bệnh.
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác một hồi, ánh mắt của cô từ từ chuyển từ bóng đen dưới mặt đất lên phía trên, nhìn thấy những ngón tay của Tiểu Trừng đang nhẹ nhàng cầm lấy tay cô úp vào lòng bàn tay mình. Lòng bàn tay Tiểu Trừng dài và xương xương, gầy đến nỗi có thể nhìn thấy tất cả mạch máu bên trong.
“Chị…”
Doãn Trừng cựa quậy muốn ngồi dậy, nhưng người còn yếu quá không thể gượng dậy được.
“Em tỉnh rồi à?”
Nụ cười của Doãn Hạ Mạt mềm mại như cánh hoa, cô cố tránh ánh mắt của cậu em, không muốn Tiểu Trừng thấy những giọt lệ đang còn đọng trên mắt. Doãn Hạ Mạt đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu em trai, trán cậu lấm tấm mồ hôi, cô với chiếc khăn ở đầu giường dịu dàng lau mồ hôi cho em.
“Chị… em lại làm chị phải lo lắng nữa rồi…”
“Không đâu, chẳng qua em hơi mệt nên đã ngủ một giấc thôi mà.”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô lấy tay vuốt lại mái tóc bết mồ hôi của Tiểu Trừng. “Có thể là dạo này, thời gian em vẽ tranh hơi lâu đấy, sau này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, được chứ?”
“… Dạ được.”
“Vẫn còn mệt đúng không?” Doãn Hạ Mạt kéo chăn đắp lên đôi tay và vai của Tiểu Trừng, “Em ngủ thêm một chút nữa đi, chị sẽ ở đây với em.”
“Em không mệt…” Ánh mắt ấm áp của Doãn Trừng nhìn chị chăm chú, nhưng giọng nói lại đứt quãng, “chị… váy của chị đẹp quá… buổi tiệc tối nay… có vui không…”.
“Rất vui. Buổi tiệc rất hoành tráng, có nhiều bạn bè tham dự, lâu đài Thiên Nga cũng đẹp như lời đồn, cả lâu đài sáng rực lên với vô số bóng đèn chiếu sáng in bóng trên mặt hồ, đẹp cứ như truyện cổ tích ấy…” Doãn Hạ Mạt nói với Tiểu Trừng bằng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như khúc hát ru, nhìn đôi mắt Tiểu Trừng đang từ từ khép lại, hơi thở dần ổn định, cô biết rằng cậu em trai lại thiếp đi.
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt Tiểu Trừng đang say sưa ngủ.
Khá lâu sau.
Cô chậm rãi đứng dậy, từ từ, động tác chậm chạp như thể đang có một sức mạnh nào đó kéo lại. Cô lảo đảo. Trân Ân giật mình chạy lại định đỡ Doãn Hạ Mạt, nhưng Hạ Mạt lắc đầu, không để cho Trân Ân phải dìu mình, cô cố gượng đứng dậy, mặt nhợt nhạt, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Doãn Hạ Mạt có cảm giác cô đang là con người khác, khác hẳn lúc nói chuyện với Tiểu Trừng.
Trân Ân lo lắng nhìn theo Hạ Mạt, rồi quay đầu lại nhìn Doãn Trừng đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh. Trong thoáng chốc, cô cũng không biết nên đi ra với Hạ Mạt hay ở lại chăm sóc Tiểu Trừng.
Doãn Hạ Mạt ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh từ từ đóng lại sau lưng cô.
Một hành lang thật dài.
Trước mắt cô là một khoảng trời đen tối, đột nhiên cô thấy mình như bị mù, không thấy gì hết. Doãn Hạ Mạt lần mò từng bước, từng bước về phía bóng người đang đứng đằng kia. Từng bước đi nhẹ nhàng trên sàn hành lang tĩnh lặng, giống như đôi mắt trống rỗng vô thần của cô vậy.
Đến trước mặt Âu Thần.
Doãn Hạ Mạt từ từ ngẩng đầu lên.
Giống như một cảnh phim quay chậm, đôi hàng mi Doãn Hạ Mạt từ từ ngước lên nhìn Âu Thần, đáy mắt mênh mông như nước biển trong đêm.
Trong cơn mưa.
Xe Lạc Hi lướt nhanh giữa bầu trời đầy mưa chạy tới bệnh viện!
Vừa dừng xe, Lạc Hi mở cửa xông ra ngoài! Anh chạy vào đại sảnh bệnh viện, đến bên bàn y tá để hỏi số phòng có bệnh nhân Doãn Trừng đang nằm, rồi vội chạy ngay lên cầu thang. Mấy cô y tá trực ban ngoái nhìn theo bóng Lạc Hi lao nhanh đi, nhanh đến không ngờ.
Lạc Hi chạy vội lên cầu thang!
Anh đẩy cửa hành lang!
Anh chạy thục mạng trên hành lang hun hút ấy!
Dường như trong người anh có một ngọn lửa đang cháy hừng hực!
Cô ấy đang ở đây…
Cô ấy chắc chắn đang ở đây!
“Em nhận lời anh…!”
Giọng nói của Doãn Hạ Mạt nhẹ nh giọt mưa rơi, cô không hề trông thấy vẻ mặt đau đớn của Âu Thần, cũng như không nghe thấy Âu Thần đang lẩm bẩm nói điều gì, cô cũng không cảm giác được Âu Thần đang ôm chặt lấy vai của mình và muốn cô nghe thấy anh đang nói.
Trước mắt cô là một khoảng sương mù mờ mịt trắng xóa…
Doãn Hạ Mạt không còn sự lựa chọn nào khác…
“… Chỉ cần anh đồng ý ghép thận cho Tiểu Trừng”, trên hành lang bệnh viện vắng lặng ấy, trong đôi mắt của cô mọi thứ dường như trống rỗng, “… vậy thì … cưới đi thôi…”.
Đứng trước cửa phòng bệnh, Trân Ân bịt chặt miệng mình lại!
Cô đã nghe thấy những gì? Tiểu Trừng? Ghép thận? Tiểu Trừng cần phải ghép thận? Chẳng lẽ chỉ có thận của Âu Thần mới có thể giúp Tiểu Trừng sống được thôi sao? Chẳng lẽ Hạ Mạt lại vì quả thận đó mà phải lấy Âu Thần? Ôi, thế giới này điên cả rồi!
Âu Thần nhìn Hạ Mạt đang rầu rĩ đứng trước mặt…
Anh cứ tưởng rằng mình đã thua cuộc. Nhìn Hạ Mạt với gương mặt trắng bệch đau khổ và thất thần như thế, Âu Thần đã mềm lòng. Tận đáy lòng, anh biết mình đã thua cuộc, anh không còn muốn kiên trì tiếp tục cuộc thi, anh không muốn mình thành tên đao phủ hành hạ cô. Tuy nhiên, có thể đây là cơ hội duy nhất để anh có được hạnh phúc.
Ngay lúc Âu Thần đang định nói với Doãn Hạ Mạt rằng anh chấp nhận xóa bỏ điều kiện kết hôn với cô thì…
Cô lại nói đồng ý.
Doãn Hạ Mạt rõ ràng rất đau khổ, và cuối cùng, khi cô nói lời đồng ý thì Âu Thần cũng chẳng thể nào cảm thấy hạnh phúc và vui sướng nổi. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm vô hồn của Doãn Hạ Mạt, trái tim Âu Thần dường như cũng rơi vào cái hố sâu hun hút, đen tối ấy. Thế nhưng, dù là hố sâu đen tối, hay là nơi giá lạnh không một tia sáng mặt trời đi chăng nữa, nếu như mất đi cơ hội này, nếu để mất Doãn Hạ Mạt thì anh sẽ sống sao đây…
Trên hành lang.
Âu Thần lặng lẽ dang tay ôm lấy Hạ Mạt đang nhợt nhạt thất thần, bóng của hai người chập vào nhau làm một, chiếc bóng chiếu dài xiên xiên trên sàn nhà.
Ở một đoạn khác của hành lang.
Trên sàn nhà cũng in một bóng dáng khác…
Một chiếc bóng lẻ loi cô đơn…
Rất dài, rất dài…
Lạc Hi đờ đẫn đứng đó, nước mưa trên mái tóc ướt nhẹp lõng thong nhỏ xuống, từng giọt, từng giọt từ từ nhỏ xuống mặt đất, dưới sàn vương đầy những hạt nước mưa.
Trông thấy Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt trong lòng, ngay trước mặt anh.
Lạc Hi cứ ngẩn người đứng chôn chân.
Người anh ướt sũng nước mưa, tí tách chảy xuống từ tóc và các ngón tay. Nước mưa lạnh ngắt, sắc mặt Lạc Hi dần dần nhợt nhạt đến đáng sợ. Nhìn Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt, dòng máu chảy trong lồng ngực Lạc Hi từng giọt, từng giọt như đông dần lại thành băng….
Sau đó….
Anh từ từ xoay người bước đi.
Bóng dáng anh như làn sương mù biến mất dần nơi tận cùng hành lang.
Dường như trong màn sương dày đặc ấy…
Có một bóng dáng thấp thoáng, giống như cánh hoa rơi dưới gốc cây anh đào giữa đêm khuya của nhiều năm về trước, cái bóng dáng quen thuộc ấy khiến con tim Doãn Hạ Mạt quặn đau… thế nhưng… sự biến mất của bóng dáng ấy cũng giống như sự xuất hiện của nó, tất cả đều lặng lẽ không một dấu vết.
Trong ý nghĩ mơ hồ ấy, tận đáy lòng Doãn Hạ Mạt là nỗi cô đơn chết lặng, cô chỉ còn biết im lặng nhắm mắt lại, mặc nhiên để cho Âu Thần ôm vào lòng.
Âu Thần ôm chặt lấy Doãn Hạ Mạt.
Giọng nói trầm trầm nghèn nghẹn….
“Được, vậy thì chúng mình sẽ làm đám cưới.”
***
Đêm đó, Lạc Hi lên cơn sốt rất cao.
Cửa sổ sát phòng ngủ mở toang, gió đêm hòa lẫn với nước mưa thổi hắt vào, tấm thảm bên cạnh cửa sổ thấm đẫm nước mưa, lạnh buốt, không âm sắc, im lặng như màn đêm đen bên ngoài cửa sổ kia vậy.
Lạc Hi sốt ly bì trên giường.
Anh vẫn mặc trên mình bộ quần áo ướt sũng nước mưa, trong cơn mê man, toàn thân anh nóng rực, nhưng bên trong cơ thể lại run rẩy. Lạc Hi như thể đột ngột quay về với cái ngày đông lạnh giá thời thơ ấu, một mình lẻ loi ngồi trên băng ghế dài trong công viên. Đêm đó, từng mảnh hoa tuyết lớn nhẹ nhàng bay bay, thực ra Lạc Hi rất sợ lạnh, thực ra anh biết mình đã bị mẹ bỏ rơi…
Thực ra …
Anh đã rất hận mẹ mình…
Cho dù bà có hối hận, cho dù bà có quay trở lại tìm, anh cũng không muốn tha thứ cho bà, anh sẽ không bao giờ thương yêu bà như trước đây, trong lòng anh rất hận bà…
Thế nhưng, bà cũng không hề quay trở lại…
Còn cô ấy…
Cũng sẽ không quay lại nữa sao?
Càng yêu sâu sắc bao nhiêu thì càng sợ hãi bấy nhiêu…
Càng mặn nồng bao nhiêu thì lại càng lo sợ bấy nhiêu…
Chính vì thế, khi Lạc Hi nhận ra mình sắp bị tổn thương, bằng bản năng anh đã đẩy cô ra xa anh. Anh không tài nào chịu đựng nổi cảnh mình lại bị bỏ rơi một lần nữa, vì thế anh đã chủ động rời xa cô… Thế nhưng, chỉ cần cô đổi ý, anh sẽ quay lại ngay! Lạc Hi biết rất rõ là mình sẽ đón nhận Hạ Mạt vô điều kiện…
Thế nhưng, anh quên mất một điều là sẽ không có ai quay lại với anh cả…
Không ai cả…
Con tim đau đến nỗi như sắp vỡ ra…
Sắp vỡ ra rồi…
Trong phòng rất lạnh, mưa càng lúc càng to, từng hạt mưa rơi quất vào phòng. Hàng mi đen nhánh khép lại thật chặt, đôi môi khô nứt và trắng bệch, Lạc Hi nằm run rẩy trên giường, hai bên má đỏ ửng vì sốt cao.
…
“… vậy thì… cưới đi thôi…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.