Bong Bóng Mùa Hè
Chương 37 part 2
“Anh muốn, trước khi anh chết, nhất định phải làm cho xong đều mà mình muốn làm… em biết không… từ rất lâu rồi, anh đã muốn cầu hôn em… ” Trong bóng nắng của những cành lá dao động, nụ cười nhợt nhạt của Lạc Hi bị vỡ tan ra thành những tia nắng vàng lấp lánh nhuộm thành một quầng sáng ấm áp, cả người Lạc Hi như biến thành hư vô.
…
…
Thế giới hỗn độn và hư ảo, Doãn Hạ Mạt như đột nhiên rơi vào làn sương mù trắng xóa mênh mông, hình như có người kéo cô đi, cổ tay cô rất đau, nhưng không thấy gì hết, chỉ có những âm thanh như ngắt quãng, yếu ớt hiện lên trong đầu cô…
…
…
“Nếu như không còn gì lưu luyến thế gian này, anh sẽ chết…”
Dưới những cành lá lay động mãnh liệt, ánh sáng biến thành bóng tối, Lạc Hi lại như bị làn sương trắng bao phủ, đẹp tựa chàng thiếu niên như từ trong tranh bước ra vào sáu năm trước, đôi mắt tựa như đêm đen, làn da tựa hoa anh đào, đôi môi đỏ như máu, giọng nói mơ hồ tựa như tiếng sáo từ trong đường hầm xa xăm vẳng lại.
…
…
Doãn Hạ Mạt hoảng loạn thất thần, không biết bản thân đang ở đâu, hình như cô bị nhét “bịch” vào trong xe, bên tai có người đang la hét với cô điều gì đó! Doãn Hạ Mạt không nghe không thấy, chỉ cảm nhận được những lời nói có chứa căm hận và tức giận như con dao găm đang đâm thẳng vào cô!
Nhưng cô không cảm thấy đau.
Chiếc xe hình như chạy như bay, người cô không ngừng lắc qua lắc lại, nhưng trong đầu cô vẫn cứ tê tê rối bời, cô suy nghĩ không được minh mẫn lắm, đây là trong cơn mơ sao, tại sao, tại sao đến giờ cô vẫn không tỉnh lại được…
…
…
“Cho dù một giây sau anh biến mất khỏi thế gian này… em vẫn nhất quyết lấy anh ta…” Lạc Hi nhìn Doãn Hạ Mạt chăm chú, trong đáy mắt anh lóe lên một tia sáng kỳ lạ, đôi môi trắng bệch của anh đột nhiên trở nên tươi tắn, đỏ tựa như ướt sũng máu.
…
…
Chiếc xe hình như đã mở tốc độ tối đa, phanh gấp liên tục, tăng ga liên tục, âm thanh chói tai như nụ cười the thé của ma quỷ trong cơn ác mộng, cơ thể cô bị lắc lư dữ dội, đau đầu khủng khiếp, Doãn Hạ Mạt chỉ trực nôn ọe!
Sau đó.
Cô bắt đầu nôn ọe.
Nôn khan từng cơn, từng cơn.
Cho tới khi có người nhét vào tay cô cái túi giấy.
…
…
“Em đang sợ sao…”
Lạc Hi gạt tay cô ra, khóe miệng đỏ tươi buông trễ xuống tạo ra một nụ cười lạnh nhạt, mỉa mai giễu cợt, anh chầm chậm xoay người, trong ánh nắng mùa thu, bóng anh nhạt nhòa in trên mặt đường, những bóng nắng giữa những hàng cây đang đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
“Anh… tuyệt đối không chúc phúc cho em…”
…
…
Chiếc xe đột ngột dừng lại.
Có người dùng sức kéo cô ra khỏi xe, cô bị kéo đi ngật ngưỡng, cổ tay đau nhói, bốn chung quanh là những bức tường trắng tinh đến chói mắt, còn có mùi thuốc sát trùng nhức mũi. Trong làn sương dày đặc trước mắt, không thể thấy rõ đây là nơi nào, nhưng cô vẫn khó chịu muốn nôn mửa, hình như chỉ khi nào nôn ra hết lục phủ ngũ tạng thì mới dễ chịu được thôi!
…
…
“Anh ấy đã tự sát…”
…
“Doãn Hạ Mạt, cô đã đắc ý chưa? Anh ấy có thể tự sát vì cô…đã dùng lưỡi dao cắt cổ tay mình…”
…
…
Đột nhiên Doãn Hạ Mạt kinh hoàng hét nhỏ một tiếng, cô lại run rẩy, sau đó đứng đờ ra, giống hệt như một con thú nhỏ sắp chết, Doãn Hạ Mạt thở dốc dồn dập, hình như cô không nghe thấy tiếng người bên cạnh đang quát cô điều gì. Doãn Hạ Mạt vùng vẫy đòi đứng yên tại chỗ, có người lại kéo cô đi, rồi nỗi sợ hãi đột nhiên ùn ùn kéo đến bao phủ lấy cô, trong làn sương trắng choáng ngợp dữ dội, cô không dám bước tới phía trước nữa!
Cho tới khi có người dùng sức đẩy cô qua một cánh cửa!
Căn phòng đó như một động tuyết vậy.
Bốn bức tường trắng xóa.
Chỉ có âm thanh của máy hô hấp và tiếng “tít, tít” đơn điệu của các thiết bị khác.
…
…
“Ngay ngày hôm qua… ngay thời khắc diễn ra hôn lễ của cô… anh ấy đã tự sát… chảy rất nhiều rất nhiều máu… sàn phòng tắm đều bị máu nhuộm đỏ… ”
…
…
“Chị Hạ Mạt…”
Có người nhẹ nhàng gọi tên cô, trong làn sương trắng mờ mịt, bên tai Doãn Hạ Mạt vẫn là tiếng ầm ầm cực lớn, giống như bị điều khiển, không tự chủ được, Doãn Hạ Mạt cứ cứng đờ bước về phía trước, rồi dừng lại. Trong cơn choáng váng dữ dội, thế giới tối đen như mực không một âm thanh, dần dần, làn sương dày đặc từng chút một bị xé tan ra, hình ảnh một người trắng bệch như đã chết từ từ hiện ra trước mắt cô.
Giường bệnh trắng tinh.
Cổ tay để bên mép giường yếu ớt, không sức lực.
Miếng vải gạc trắng băng chặt vết thương trên cổ tay lại, từng lớp, từng lớp, miếng vải gạc dày cộm, không biết vết thương sâu bao nhiêu mà cần nhiều vải gạc đến vậy.
Khuôn mặt trắng bệch.
Đôi mắt khép chặt lại.
Hàng lông mi đen nhánh.
Bờ môi khô nứt không một chút máu.
Anh im lìm nằm đó, trên mặt đeo cái chụp oxy, cổ tay có ghim ống truyền dịch, chất dịch lỏng từng giọt từng giọt chảy vào trong người anh. Ngực anh dường như không nhấp nhô nữa, chỉ có đường sóng hơi hơi gợn của thiết bị đo nhịp tim, chứng minh anh còn sống.
Anh bình thản như một đứa trẻ mới chào đời, bình thản như không còn biết đến chuyện gì nữa, không biết cô đã đến, không biết cô đang đứng ngay bên cạnh anh, không biết đến nỗi sợ và cơn run lẩy bẩy của cô, không biết rằng anh đã ép cô đến bờ vực của vách đá cheo leo…
“Anh…”
Rất lâu rất lâu sau, Doãn Hạ Mạt thẫn thờ nhìn vào thân người đang nằm trên giường bệnh trắng bệch, tựa như lúc nào đó sẽ tan biến trong không khí, âm thanh nghèn nghẹn và khàn đục, giống như trôi từ nơi xa xăm nào đó tới chứ không phải từ trong người cô phát ra.
“… Anh dám làm thế thật sao…”
Trong phòng bệch, Thẩm Tường mệt mỏi dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Việc mà cô làm được chỉ có thể là như vậy thôi. Thế giới này quá nực cười, cô chán ghét Doãn Hạ Mạt như thế, mong muốn Lạc Hi mãi mãi không gặp lại người con gái ấy. Vậy mà, đối mặt với Lạc Hi đang chìm trong cơn hôn mê sâu không một chút ý chí sinh tồn, việc cô có thể làm lại là tìm tới Doãn Hạ Mạt, nhờ cô đánh thức anh.
Đôi mắt của Khiết Ni đỏ hoe.
Cô cúi đầu, để nước mắt im lặng lăn dài trên má. Lúc phát hiện Lạc Hi tự sát, nhìn thấy máu của anh nhuộm đỏ cả phòng tắm, cô đã oán hận đàn chị Hạ Mạt, oán hận Doãn Hạ Mạt sao lại có thể nhẫn tâm vứt bỏ Lạc Hi đi lấy người khác.
Nhưng…
Nhìn Hạ Mạt đứng trước mặt Lạc Hi đang hôn mê bất tỉnh với thần sắc trắng bệch, dáng vẻ run rẩy và âm thanh vỡ vụn không thành câu, cô mới chợt nhận ra, dưới cái vẻ bề ngoài điềm tĩnh kiên cường trước giờ của chị ấy, có lẽ chứa đựng một trái tim yếu đuối hơn người.
“… Lạc Hi… rốt cuộc là anh đã hận em rất nhiều…”
Doãn Hạ Mạt run rẩy nói, từ lúc nào, cơ thể cô bắt đầu phát run không cách gì kiểm soát được. Doãn Hạ Mạt bước tới gần Lạc Hi, đờ đẫn dán ánh mắt nhìn vào anh, giọng cô khàn khàn khản đặc, “… chẳng lẽ anh hận em tới mức phải dùng cách tàn nhẫn như vậy… để tuyên bố thắng lợi của anh sao…”.
Trên giường bệnh, gương mặt Lạc Hi trắng bệch không chút máu.
Anh hôn mê rất sâu.
Dường như anh không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài.
“Nhưng, anh cho rằng anh đã thắng rồi sao…” Đôi mắt tối đen như màn đêm, cô nhẹ nhàng đưa tay ra, hình như muốn chạm vào mái tóc đen của anh, song ngón tay cứng đơ lại ngay chỗ đó, “anh chẳng qua… chẳng qua… đã biến cả em và anh thành những kẻ thua cuộc thôi… anh đã làm hại bản thân mình… rồi lại dùng chính những nỗi đau đó để hành hạ em sao…”
“Tỉnh lại đi…”
“Tại sao anh nằm đó không nhúc nhích gì…”
“Anh không cảm thấy như vậy là rất ngốc sao…”
“Nếu em không mảy may để ý đến anh… thì cho dù anh có chết đi… cũng đâu có hại gì cho em chứ…”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt run run, cô bỗng cười không chút thần hồn, như thể Lạc Hi không hề hôn mê mà là đang tỉnh táo, cô nói với anh rất khẽ, rất khẽ, “… điều chẳng qua mà anh dựa vào chẳng qua là tôi thích anh… tôi thích anh… cho nên anh có thể tàn nhẫn như thế để kéo tôi vào địa ngục… đúng không… ”
“Cô ăn nói linh tinh gì thế?”
Thẩm Tường nhịn không nổi giận dữ quát nhỏ, tiếp đó cô sải chân bước lại, trước tiên là ánh mắt thương xót nhìn Lạc Hi đang hôn mê nằm trên giường, sau đó là ánh mắt tràn đầy căm phẫn nhìn Hạ Mạt, cô nói:
“Anh ta sắp chết rồi! Anh ta sắp chết rồi! Bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến trụy tim mạch, đã cấp cứu năm lần rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hôn mê! Lúc này mà cô vẫn còn nói những lời chế giễu như thế được! Lòng dạ cô độc ác vậy sao?! Cô nhất định phải mở to mắt nhìn anh ta chết hẳn thì mới cam lòng sao?! Tim cô rốt cuộc là làm bằng gì vậy?! Chẳng lẽ cô thật sự không sợ ông trời báo ứng hay sao?! ”
“Chị Thẩm…”
Khiết Ni thấy căng thẳng vội vàng đi tới, khẽ giọng nói:
“Chị hiểu lầm chị ấy rồi, chị ấy không phải đang giễu cợt Lạc Hi đâu, chị ấy cũng rất đau khổ, chị không thấy sao? Hơn nữa chị nhỏ tiếng thôi, bác sĩ dặn không được làm ồn, sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của Lạc Hi…”
“Cô ta mà đau lòng à?! Cô ta như con ngốc ấy! Thậm chí một giọt nước mắt cũng không có! Thứ chảy trong người cô ta không phải là máu, mà là băng tuyết!” Trong ngực Thẩm Tường như có lửa bốc lên đầu, đồng thời cô cũng biết rằng Khiết Ni nói không sai, không nên làm ồn trong phòng bệnh, sau khi thật sự không nhịn nổi, Thẩm Tường mới la mắng một hơi rồi cũng đành phải nghiến răng bước ra khỏi phòng bệnh, hằm hằm đóng cửa lại!
Thế là trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
“Anh sẽ chết sao…”
Doãn Hạ Mạt giống như hoàn toàn không biết vừa xong đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe thấy gì, ánh mắt cô kỳ lạ nhìn Lạc Hi trắng bệch đang hôn mê, Doãn Hạ Mạt nói, “Anh chỉ là đang dọa em… đúng không… vậy em… vậy em nhận thua cuộc… được không… không cần dọa em nữa… anh biết không… em… em…”
“Em sợ lắm. ”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Lạc Hi im lặng.
“Hay là… anh nhất định dùng phải dùng cái chết để trừng phạt em… nhưng… anh ngốc lắm… cho dù anh có chết đi… cũng không cách nào dọa được em đâu…”
Trong phòng bệnh, bốn bức tường trắng xóa, yên tĩnh, máy sưởi tỏa ra hơi ấm, nhưng không khí tựa hồ vẫn lạnh như trong động tuyết. Doãn Hạ Mạt cảm thấy rất lạnh, lạnh đến mức xương sườn như co rút vào trong từng cái một.
Anh vẫn cứ nằm đó như đã chết.
Dường như không hề nghe thấy cô đang nói những gì, hàng lông mi đen nhánh che đậy một cách yếu ớt trên làn da trắng bệch, thậm chí cả một cử động nhẹ nhất cũng không có.
Giống như…
Anh đã chết từ lâu rồi.
Chầm chậm.
Doãn Hạ Mạt chầm chậm xoay người lại.
Chầm chậm.
Cô chầm chậm đi về phía cửa phòng.
Lạc Hi…
Anh không dọa được tôi đâu.
Cô đờ đẫn mở cửa phòng.
Sau đó.
Cô chầm chậm.
Đi thẳng về phía trước, giữa một hành lang đầy sương mù trắng xóa bao quanh.
Anh không dọa được tôi đâu.
Những hạt mưa tung bay trong không trung, cô lặng lẽ bước đi trong mưa, trước mắt là màn mưa trắng xóa, cô bước đi vô đinh bị cơn gió lạnh giá xen lẫn mưa bụi thổi làm cô hơi chao đảo, hình như có tiếng xe phanh kít, hình như có người thò đầu từ trong xe ra quát to, hình như có người đi đường đỡ lấy cô, lo lắng quan tâm hỏi xem có chuyện gì…
Nếu…
Anh chết đi…
Trong màn mưa bụi bay nghiêng nghiêng…
Trong dòng người mờ mờ ảo ảo…
Doãn Hạ Mạt chầm chậm bước đi, dường như cả đời cô chỉ có mỗi việc chính là bước đi trong làn mưa giá lạnh như thế, thi thoảng có mặt trời ló dạng, thi thoảng có cầu vồng hiện ra, nhưng cuối cùng mưa vẫn cứ rơi. Ngẩng đầu không nhìn rõ làn mưa mù mờ trên con đường phía trước, nước mưa rất mát, rất mát, nhưng cô đã mất cảm giác từ lâu, đã sớm quen rồi. Bất luận gặp chuyện gì, cô đều không sợ, đúng vậy, cô là đứa con gái kiên cường nhất của mẹ, cô đâu sợ bất cứ điều gì…
Thế thì cô mang tính mạng này đền lại cho anh…
Cũng đúng thôi…
Cô đi mãi, đi mãi một cách vô thức, không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa, hình như ban ngày đã biến thành ban đêm, mưa dần tạnh, lại dần rơi rơi, người cô ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt.
Cô lướt đi nhẹ nhàng.
Trong người lúc nóng như thiêu đốt, lúc lại lạnh buốt như băng.
Bên tai cô vẫn là tiếng ầm ầm kéo dài.
Bước chân như đồ chì dần dần lại trở nên nhẹ tênh, không chút sức lực, cứ như đang bước trên những cuộc bông, mênh mông, trống rỗng, không biết là từ đâu đến, cũng không biết sẽ đi về đâu.
Cô ngơ ngẩn đi vào một bệnh viện.
Hành lang dài.
Trong không khí bao trùm mùi thuốc sát trùng điếc mũi quen thuộc.
Doãn Hạ Mạt đứng thẫn thờ ngay trước cửa một phòng bệnh.
Đột ngột.
Người cô run rẩy.
Dòng tư tưởng bị xé tan ra tản mác nhốn nháo, dần dần từng chút một lại kéo về, cô run rẩy hít thở thật sâu, không, cô không thể mềm yếu, cô không thể bị đánh gục! Cô vẫn còn Tiểu Trừng, ngày mai Tiểu Trừng phải làm phẫu thuật rồi, cho dù ma quỷ đã quặn xoắn, xé vụn và nuốt đi mỗi một phần linh hồn và thể xác của cô, thì cô cũng không thể suy sụp ngay lúc này….
Cố gắng kiềm chế tay khỏi cơn run rẩy.
Doãn Hạ Mạt từ từ đưa tay về phía tay nắm cửa.
Cánh cửa từ bên trong đột nhiên bật mở ra!
“Hạ Mạt!”
Gương mặt sợ hãi lúng túng của Trân Ân xuất hiện sau cánh cửa phòng bệnh, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân liền bổ nhào tới nắm lấy tay cô kéo ra sân phơi bên cạnh hành lang. Trân Ân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Doãn Hạ Mạt, hai tay run rẩy không ngừng, giọng nói đầy sợ hãi:
“Anh ấy… anh ấy chết rồi sao? ”
Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn Trân Ân, bị Trân Ân lắc mạnh quá nên bộ não mới phục hồi chút tỉnh táo lại bắt đầu lộn xộn hết cả lên.
“Anh ấy chết rồi… anh ấy chết rồi đúng không…”
Trân Ân sợ xanh cả mặt, từ khi Thẩm Tường nói ra việc Lạc Hi tự sát, thì nỗi hoảng sợ bao trùm tâm trí cô! Cô thấp thỏm đợi Hạ Mạt quay về, nhưng Hạ Mạt mãi không quay về, quay về càng muộn thì cho thấy sự việc càng đáng sợ, không phải sao?! Mà lúc này sắc mặt Hạ Mạt trắng bệch như vậy, trắng bệch như thể việc cô lo sợ nhất đã thật sự xảy ra!
“Mình xin lỗi…”
Nỗi sợ hãi làm Trân Ân mất hết lý trí, liền sau đó cô hoảng loạn lúng túng bật khóc.
“… Là mình hại chết Lạc Hi! Tất cả là tại mình! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Anh ấy đã gọi điện thoại cho cậu, trong hôn lễ ngay lúc cậu đi ngang qua mình, bước tới trước mặt Âu Thần! Mình đã nghe được cuộc gọi đó, xin lỗi cậu, Hạ Mạt, mình không biết lúc đó Lạc Hi đang sắp chết, mình thật sự không biết! ”
“Mình đã không đưa điện thọai cho cậu, mình đã tự ý cúp điện thoại của anh ấy, mình còn xóa đi phần ghi nhớ cuộc gọi! Xin lỗi, Hạ Mạt! Là mình đã hại chết Lạc Hi! Là mình đã giết người! Lạc Hi là do mình hại chết… nếu mình đưa điện thoại cho cậu… có lẽ anh ấy sẽ không chết… ”
“Trân Ân…”
Đầu đau nhức như búa bổ, gió lạnh ngoài sân phơi thổi qua khiến Hạ Mạt choáng váng, cái nóng hầm hập và cái giá lạnh tê tái trong người cô đan xen vào nhau, rất khó chịu, Doãn Hạ Mạt cố gắng gồng người đứng sao cho vững, cơ thể cô giật run lên như cơn trọng bệnh, Doãn Hạ Mạt nói với Trân Ân:
“Anh ấy vẫn còn sống… anh ấy… ”
“Hạ Mạt, mình xin lỗi…”
Trân Ân bị sự áy náy và tự trách bản thân thúc ép quá lâu đến nỗi sắp điên lên, lại cũng không chịu nghe Doãn Hạ Mạt đang nói gì, mặt Trân Ân đầy nước mắt, cô gào khóc nói năng lộn xộn:
“Là mình đã quá ích kỷ! Thật ra mình biết toàn bộ mọi chuyện, ngay từ đầu mình đã biết hết tất cả, cuộc nói chuyện lúc đó giữa cậu và Âu Thần, mình đều đã nghe hết! Vì ca phẫu thuật hiến thận của Tiểu Trừng, chỉ có thận của Âu Thần mới thích hợp cấy ghép cho Tiểu Trừng, cho nên cậu mới đồng ý kết hôn với Âu Thần…”
“Cậu…”
Doãn Hạ Mạt đờ đẫn nhìn Trân Ân, thì ra bấy lâu nay Trân Ân đã biết hết mọi chuyện sao?
“Như thế là không đúng, phải không? ” Trân Ân vừa khóc vừa nói. Trời biết, lương tâm cô ngày đêm chịu đựng sự giày vò, nhưng việc tự sát của Lạc Hi đã khiến cô một lần nữa không thể trốn tránh tất cả, “hãy lấy nhau vì yêu nhau, đừng nên lấy nhau vì những điều kiện ràng buộc nào đó? ”
“Nhưng là mình đã quá ích kỷ…”
“Mình đã không khuyên can cậu! Mình rõ ràng biết vì sao mà cậu lại lấy Âu Thần, nhưng mình trước nay không hề can ngăn cậu! Mình muốn Tiểu Trừng được tiếp tục sống, nhìn cậu hy sinh mà mình vẫn còn tự an ủi mình, nói rằng cậu sẽ hạnh phúc! Mình thật quá ích kỷ, Hạ Mạt, mình không xứng làm bạn của cậu…”
Trân Ân nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.
“Mình cho rằng, chỉ cần Tiểu Trừng được tiếp tục sống thì trả bằng bất cứ giá nào cũng đáng! Nhưng mình đã sai rồi! Hạnh phúc có lẽ là thứ không phải cứ trao đổi là được… cậu phải lấy một người mà cậu không hề yêu, mình thậm chí còn không thử khuyên bảo cậu! Mà rõ ràng mình biết nỗi đau khổ của Lạc Hi, biết anh ấy sẽ buồn bã, thậm chí cú điện thoại cuối cùng khi anh ấy tự sát, mình cũng đã không nói với cậu! Là mình đã hại chết anh ấy, là mình đã hại chết Lạc Hi! Tất cả đều là lỗi của mình! Hạ Mạt, mình xin lỗi, xin lỗi…”
Ngoài sân phơi, cơn gió lạnh buốt đến thấu xương.
Doãn Hạ Mạt gần như đứng không vững nữa, đầu đau như búa bổ, nhưng bỗng nhiên cô thấy một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, một cảm giác run bắn người, kinh hồn, không thể gọi tên. Hình như có một bóng người nào đó, hình như có một âm thanh nhỏ vụn…
Doãn Hạ Mạt đột nhiên ngoái đầu lại nhìn!
Ngay lối vào sân phơi, Doãn Trừng thân thể trắng bệch mỏng manh như một tờ giấy, đứng im lặng, cậu thẫn thờ nhìn Trân Ân khóc lóc hoảng loạn, lại thẫn thờ nhìn chị gái, đôi mắt đen láy nổi bật giữa khuôn mặt trắng nhợt, giống như một đứa trẻ đang không biết phải làm gì.
“Chị… thật vậy sao…”
“Là vì anh Âu Thần có thể hiến thận cho em… nên chị mới kết hôn với anh ấy sao…”
Và rồi xa xa, phía sau Doãn Trừng…
Hình như là bóng dáng của Âu Thần…
Âu Thần đứng lặng lẽ nhìn cô, dường như đã đợi cô rất lâu, rất lâu rồi, dường như có thể tiếp tục đợi nữa, anh không biết cô có còn căm ghét sự chờ đợi của anh nữa hay không. Âu Thần không biết nên phải nói gì với Doãn Hạ Mạt, sự chờ đợi của anh phải chăng là một địa ngục khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.