Buồn Làm Sao Buông

Em bỏ cuộc rồi



Vừa lòng anh chưa? Đau lòng em chưa?

“Em bỏ cuộc rồi, anh vừa lòng chưa?”

Tin nhắn đến. Anh trầm ngâm nhìn vào điện thoại, thở dài chẳng biết nên buồn hay vui.

Ừ thì trước giờ đã có bao giờ giữ lấy nhau đâu mà buông với bỏ. Em bỏ cuộc hay tiếp tục cố chấp thì giữa tụi mình vẫn chẳng đi đến đâu. Có điều đừng hỏi anh đầy hờn dỗi rằng anh vừa lòng hay chật lòng, bởi quyết định của trái tim chẳng cần sự ưng thuận từ bất kỳ ai, kể cả người trong cuộc từng khiến nó lạc nhịp. Huống hồ, bỏ được hay không, phải do chính em đủ dũng khí, chứ chẳng can hệ đến anh để mà hỏi ý người dưng…

Em bớt trẻ con giùm anh đi, có được không?

Tính khí trẻ con chưa bao giờ là một cách sống tốt, nhất là khi người lớn chỉ cần bạn đồng hành chứ không cần một mối nhọc nhằn mang dáng dấp hao hao thơ ấu mà họ đã cố gắng trưởng thành để bỏ lại phía sau!

Anh biết, chúng ta luôn cần một ai đó nói với mình rằng: “Lớn rồi, đừng như con nít mãi, thiệt thòi cho mình thôi…”. Bởi những đứa trẻ lớn xác với suy nghĩ ngây ngây thơ thơ không bao giờ hiểu được thiệt hơn của đời, mãi cho đến lúc có người lặng lẽ nắm chặt tay chúng dắt qua hết sai lầm, xốc nổi của tuổi bồng bột. Chẳng phải người ta luôn “xin một vé đi tuổi thơ” đó sao, nên đâu có gì lạ khi khuất sau hình hài sõi đời chững chạc, đôi lúc lại là một tâm hồn vụng về ngơ ngác. Có điều, mấy ai thấy được lòng trẻ dại được tô vẽ dưới vỏ bọc mạnh mẽ? Và cho dù thấy được, nói được với nhau những lời thấu cảm kia thì chắc gì người ấy có thể cùng ta đi qua trọn những ngày “con nít mãi” ấy?

Những đứa trẻ sẽ hụt hẫng dường nào khi người lớn đưa bàn tay đến gần xong lại chỉ xoa đầu mà không chịu dắt chúng cùng theo. Bởi thế giới của người lớn có quá nhiều chân trời rộng dài để rong ruổi, làm sao cưu mang thêm một nỗi yêu thương non nớt bên mình?

Có thể giữa chúng ta, thỉnh thoảng có đôi lần xốn xang nơi ngực trái. Nhưng xin nhớ cho rằng, trong đáy mắt trong veo của trẻ con, người lớn là duy nhất và chúng sẽ ích kỷ đòi sở hữu riêng mình sự quan tâm ấy thôi. Còn trong ánh mắt tư lự đã nhìn qua đủ nhiều thăng trầm thay khác, người lớn chỉ thấy dòng chảy mải miết của thời gian và nhịp sống xô bồ cơm áo thường nhật. Ở nơi đó, tình yêu không có chỗ cho những trò con nít vòi vĩnh, càng không tồn tại khái niệm “sở hữu” bất biến của con tim!

Em bỏ cuộc rồi, nhưng em có lớn lên để hiểu được điều đó chưa? Hay lại tiếp tục làm đau mình thế nữa?

Anh khuất mất nhau rồi, có bao giờ biết rằng em đau nhất không phải vì mình mãi là đứa trẻ chẳng chạy theo kịp anh, mà đau nhất vì những quan tâm dành cho em, anh thản nhiên phân phát đồng đều cho những-đứa-vờ-làm-trẻ-con-khác, như một người thiện tâm rộng lòng bố thí kẹo ngọt cho bất kỳ ai ngửa tay xin. Vừa lòng anh chưa? Đau lòng em chưa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.