Buồn Làm Sao Buông
May mà còn nắng lên
Đủ nắng đủ mưa, đủ vừa hạnh phúc.
Đủ buồn đủ vui, đủ nên cuộc đời.
Những ngày trên trời trút mưa, trong lòng trút buồn, tôi lại ngồi xuống, lấy giấy viết và gạch đầu dòng những chuyện thường nhật xảy ra. Để tự biết mình vẫn còn lắm ân may.
Gạch đầu dòng thứ nhất: Tối hôm trước, tôi dầm mưa một đoạn đường hơn chục cây số, sau đó nằm co ro ngủ suốt đêm không hề có chăn mền đắp ấm. Hậu quả là sáng hôm sau, bản thân thức dậy trong tình trạng các mạch máu đông đặc y hệt kẹo mạch nha, còn thân nhiệt thì xuống thấp đến độ tay chân lẩy bẩy không bấm nổi nút mở điện thoại. Nhưng nhờ vậy, tôi mới có lại cảm giác yêu buổi sáng Sài Gòn quá đỗi khi tràn ra hiên nhà ngập nắng và đón ấm vào lòng. Nếu bình thường, tôi sẽ thở dài ngao ngán hoặc thét lên khi mới sáng tinh mơ mắt mũi mơ màng phải hứng Mặt trời vào mặt, nhưng những ngày này thì khác, mừng là trời còn nắng để tôi bớt lạnh thân lẫn lạnh lòng.
Gạch đầu dòng thứ hai: Thông thường, khi cả đám bạn tụ tập, quay qua quay lại thế nào chỉ một mình tôi thừa ra số lẽ. Dĩ nhiên chẳng tị nạnh hạnh phúc của bạn bè, nhưng cảm giác xung quanh có đôi có cặp ủ ấm nhau, còn mình lủi thủi đi về chỉ có nước mưa gió lạnh ôm ấp thiệt rất tủi thân và lụn bại. Tâm trạng tưởng chừng đã chìm xuống đáy như Titanic va phải băng trôi, nhưng cuối cùng, đến tối về nhà, một tin nhắn gỏn lọn trên điện thoại, chỉ duy nhất một dòng “Chúc ngủ ngon” đã có thể dỗ lòng dịu lại, ngủ ngon lành…
Gạch đầu dòng thứ ba: Vài tháng một lần, hứng thú làm việc của tôi lại tụt dốc không phanh và bản thân sẽ cực kỳ uể oải khi bước vào văn phòng. Trong một ngày chán ngán như thế, tự nhiên sếp cũ nhắn tin bảo rằng: “Mọi người nhớ và nhắc em hoài, quay về đi!” khiến tôi mềm người hết sức. Dĩ nhiên câu trả lời ngay lúc ấy cũng chẳng khác lúc rời đi là mấy, đều là Không, nhưng vẫn thấy yên lòng vì hóa ra những người dưng công sở vẫn luôn yêu quý và trân trọng mình – cả về công lẫn tư – dù mình đã không còn đóng góp nhiều cho thành bại nơi đó.
Sau khi liệt kê hết những gạch đầu dòng về cuộc sống của mình những ngày qua, tôi mỉm cười nhủ lòng: Đủ nắng đủ mưa, đủ vừa hạnh phúc. Đủ buồn đủ vui, đủ nên cuộc đời.
Ừ thì mưa xuống ướt nhèm đến mấy, cũng đến lúc nắng lên hong khô, buồn đến đâu chăng nữa cũng sẽ có ai đó đủ khiến bạn mỉm cười. Và ngay những lúc muốn buông xuôi nhất, vẫn còn chút động lực vướng víu xưa cũ nào đó giữ tay bạn đừng rời đi.
Chỉ cần thế thôi, để biết hạnh phúc tròn đầy nhất là khi cân bằng giữa Được – Mất, để mỗi chúng ta trân trọng dù là nắng hay mưa, tận hưởng dù là vui hay buồn. Hệt như điện tâm đồ vậy, phải liên tục nháy lên nháy xuống, biên độ dao động chằng chịt thấp cao thì mới còn nhịp thở, chứ chỉ còn một đường thẳng đều đều chạy dài thì còn đâu sự sống nữa.
Vậy nên, tôi tự nhắc mình lần nữa hãy cố vị tha với nỗi buồn.
Dẫu cho nỗi buồn đôi lúc ập đến chúng ta nhanh như tốc độ ánh sáng, còn hạnh phúc lại lên nhầm một chuyến xe bò trật bánh nên lết mãi vẫn chưa về đến nơi, thì cuối cùng, hai kẻ cố nhân đó cũng sẽ gặp lại ở cuối đường, để ôm chầm lấy nhau và ghép thành tròn vẹn ý nghĩa “cuộc sống”. Biết trong buồn có vui, và ngược lại, để có thêm kiên tâm mà đi tiếp những con đường gập ghềnh nhưng biết chắc sẽ có lối ra, còn hơn cố chấp mòn chân trên những lối đi một chiều bằng phẳng nhưng chẳng có ngả rẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.