Ông Peter Kent nói rất nhanh, giọng hồi hộp:
– Tôi xin lỗi vì đã vào đây một cách đường đột như thế. Đầu óc tôi đang căng ra, tôi không chờ được. Tôi cần gì là phải có ngay. Nếu có thiệt hại gì, tôi xin bồi thường. Bỗng dưng tôi có linh cảm rằng cần phải đến gặp ông. Linh cảm ấy đến đang khi tôi ăn trưa với đứa cháu gái. Con bé ấy là nhà chiêm tinh, nó thuộc làu tướng số của tôi. Nó có thể nói vanh vách mọi điều về các cung sao chiếu mệnh cho tôi. Tôi chẳng tin một lời nào.
– Ông không tin?
– Không, tất nhiên là không. Nhưng tôi không thể tống khứ cái mớ bòng bong quái ác đó ra khỏi đầu óc. Ông dư hiểu điều ấy. Tựa như ông đang bước trên lề đường bỗng chợt thấy một cái thang phía trên đầu. Nếu ông không tiếp tục bước đi bên dưới cái thang ấy, ông sẽ tự trách mình là hèn nhát. Nhưng nếu ông bước đi, ông sẽ bắt đầu lo lắng, biết đâu làm như thế sẽ gặp điều xui xẻo. Điều ấy bám chặt vào đầu óc ông. Ông miên man suy nghĩ về nó.
Mason nhoẻn miệng cười:
– Bước dưới thang chẳng làm tôi ngại ngùng gì cả. Tôi…
Kent nói dồn dập:
– Cháu gái tôi bảo rằng cung tử vi mách cho biết tôi phải đi vấn kế một luật sư có tên họ ghép bằng năm chữ cái. Tôi bảo chuyện ấy thật là vô lý. Thế rồi chẳng hiểu vì sao tôi bắt đầu nghĩ đến tên của các lụật sư được ghép bằng năm chữ cái. Con bé tra cứu thêm mấy cung sao nữa, rồi bảo rằng tên ông luật sư ấy có liên quan đến đất cát; nó còn hỏi tôi có biết ông nào tên là S-T-O-N-E không 1. Tôi không biết, nhưng chợt nhớ ra tên của ông 2. Tôi nói với nó; nó mừng rơn lên và báo đích thị là ông. Toàn chuyện vớ vẩn chẳng ra nghĩa lý gì! Nhưng rồi tôi cũng có mặt ở đây.
Mason liếc nhìn cô thư ký và hỏi:
– Ông gặp rắc rối gì vậy?
– Vợ tôi đâm đơn xin ly dị ở Santa Barbara. Nay bà ta đổi ý, xin bãi nại vụ ly dị và bảo tôi điên.
– Vụ xét xử ly dị này tiến hành được bao lâu rồi?
– Đã có quyết định tạm thời.
– Theo luật của tiểu bang này, một khi đã có quyết định tạm thời thì vụ án không thể hủy bỏ được nữa.
– Thế thì chứng tỏ ông không hiểu Doris. – Kent vừa nói vừa vặn vẹo các ngón tay dài một cách bồn chồn – những nhờ luật pháp thích mua vui cho các nữ cử tri. Doris luồn lách được là nhờ những khoản luật ấy. Đối với bà ta, hôn nhân là một chuyến buôn lậu mà các mảnh khóe bà ta đều rành rọt. Có luật mới quy định rằng tòa án không được tuyên phán quyết định tối hậu nếu hai bên đương sự giải hòa được vời nhau. Nay mai Doris sẽ nộp bản chứng nhận rằng vợ chồng chúng tôi đã giải hòa.
– Có giải hòa thật chứ?
– Không, nhưng bà ta cứ nói rằng có. Bà ta viết cho tôi một lá thư sướt mướt. Tôi ráng trả lời một cách lịch sự, và lá thư lịch sự ấy trở thành bằng chứng trong tay bà ta. Còn hơn thế nữa, bà ta còn gióng lên đủ thứ chuyện rằng tôi lừa đảo này nọ. Tôi chẳng biết đó là những chuyện gì. Bà ta xin ly dị chủ yếu vì một việc xảy ra ở Chicago. Sau khi chúng tôi dọn về California lại có thêm mấy chuyện không hay nữa: bà ta liền gom cả vào cho thêm phần ầm ĩ.
– Bà ta xin ly dị ở California?
– Phải, tại thành phố Santa Barbara.
– Bà ta sống ở đó được bao lâu rồi?
– Khi rời khỏi Chicago, tôi có hai tài sản ở California; một ở Hollywood là nơi tôi đang sống, một ở Santa Barbara. Bà ta sống với tôi mấy hôm ở Hollywood rồi chạy sang Santa Barbara mà xin ly dị.
– Chứng nhận cư trú hợp pháp của ông ở đâu? – Mason hỏi.
– Ở Santa Barbara. Các nguồn tài lợi lớn của tôi nằm ở Chicago nên tôi hay lưu lại đấy, nhưng tôi đầu phiếu và giữ chứng quyền cư trú ở California. Doris xin ly dị viện lẽ rằng không có tiền, mặc dù bà ta đã bòn rút được cả mở nhờ mấy cuộc hôn nhân trước. Hồi ấy bà ta xin được tòa cho lãnh tiền cấp dưỡng tạm thời và chi phí trả cho luật sư. Sau đó ly dị hẳn và hưởng cấp dưỡng suốt đời. Hằng tháng bà ta nhặt một ngàn rưởi đô la, tha hồ mà vung vãi. Nay nghe tin tôi sắp cưới vợ khác, bà ta tưởng tôi sẽ chịu chi khá tiền để được tự do.
– Còn gì nữa không?
– Tôi đang yêu.
Mason nói:
– Một ngàn rưởi đô-la mỗi thảng sẽ là phương thuốc hiệu nghiệm.
Kent nín thinh.
– Còn rắc rối gì khác không? – Mason hỏi như bác sĩ chẩn bệnh.
– Còn nhiều. Người cộng sự với tôi chẳng hạn.
– Ai vậy?
– Frank B. Maddox.
– Người này thế nào?
– Chúng tôi hợp tác với nhau trong một chuyện làm ăn ở Chicago. Tôi phải bỏ đi bất ngờ.
– Tại sao?
– Vì lý do riêng, trong đó có vấn đề sức khỏe của tôi. Tôi muốn thay đổi không khí.
– Có chuyện gì với người cộng sự của ông?
Bỗng nhiên Kent có vẻ hoang mang. Các bắp thịt trên mặt co giặt, chảu tay run lẩy bẩy. Ông đưa bàn tay run rẩy lên khuôn mặt bối rối, hít một hơi sâu, sau đó trấn tĩnh lại được và nói:
– Không sao đâu, mỗi khi xúc động tôi lại bị co giật đôi chút.
Đôi mắt của Mason nhìn- Kent đăm đăm, soi mói dò xét:
– Ông đang nói về người cộng sự.
Kent cố gắng tự chủ:
– Vâng.
– Ông ta thể nào?
– Tôi đã phát hiện ra Frank B. Maddox, một nhà phát minh điên điên khùng khùng và nghèo rớt mùng tơi trong cái buồng chứa xăng dầu cỏn con của một căn nhà ọp ẹp thuộc một quận lỵ rẻ tiền nhất ở Chicago. Ông ta có một dụng cụ xoáy van mà ông ta bảo rằng có thể đem bán cho các cơ sở sửa chữa xe hơi. Chưa có bằng phát minh. Cái mẫu máy hiện có thì được làm bằng tay, giá thành quá cao. Tôi liền hỗ trợ cho ông ta và lập ra Công ty Chế tạo Maddox. Tôi chỉ đứng làm người cộng sự thầm lặng trong công ty này. Công việc xem ra có chiều hướng sẽ trúng lớn, bỗng nhiên bác sĩ bao tôi phải đi. Thỉnh thoảng Maddox gởi thư báo cáo cho tôi biết về tình hình công ty, lời lẽ hết sức thân tình. Gần đây ông ta gởi thư nhắn có chuyện cần bàn với tôi và xin tới đây để gặp nhau. Tôi bảo ông ta cứ đến. Ông ta đem theo một người tên là Duncan và giới thiệu là bạn. Nay mới vỡ lẽ ra lão già cổ hủ, bụng bự, lông mày chổi xể ấy là một luật sư. Lão ta tuyên bố rằng Maddox có quyền đòi tôi trả tiền hợp tác làm ăn. Lão còn kết tội tôi đã viết thư cho người có bằng sáng chế một chiếc máy xoáy van khác, nội dung thư nói rằng quyền lợi của chúng tôi không đụng chạm đến quyền lợi của họ. Khi viết thư như thế, tôi đã làm giảm giá trị bằng sáng chế của công ty Maddox, vốn đáng giá một triệu đô-la.
– Nói cách khác – Mason nhận xét – người cộng sự của ông muốn làm ăn thật vì thấy có lời trước mắt, có đúng không?
– Không những muốn làm ăn – Kent thốt lên – mà còn muốn thỏa thuận để hút máu tôi. Chưa từng thấy cái gì khốn nạn hơn! Điều càng làm tôi điên lên là con rắn quỷ quyệt ấy đến đây dưới danh nghĩa của một cuộc thăm viếng thân tình. Mà tôi thì đã giúp hắn bao nhiêu thứ! – Kent đứng phắt lên và hậm hực đi đi lại lại – Đừng bao giờ thấy tiền mà ham; nó làm cho ta mất niềm tin vào bản chất con người. Thiên hạ bám vào tiền như đỉa bám thân tàu. Ta không dám xem mặt mà bắt hình dong, không dám tin một ai, và bất tín càng sinh bãt tia.
Mason cắt ngang:
– Cụ thể, ông muốn tôi làm gì cho ông?
Kent bước về phía bàn giấy:
– Tôi xin phó thác mọi chuyện rắc rối cho ông. Nhờ ông đến nhà tôi tống khứ giùm tên Maddox cùng với lão luật sư bụng phệ của hắn, sau đó chạy sang Santa Barbara mua đứt bà vợ cũ cho tôi.
– Ông định bao giờ cưới vợ mới? – Mason hỏi.
– Càng sớm càng tốt.
– Tôi sẽ thỏa thuận với vợ ông tới mức nào?
– Trả cho bà ta bảy mưoi lăm ngàn đô-la tiền mặt.
– Chưa kể tiền cấp dưỡng một ngàn rười mỗi tháng?
– Không, coi như trang trải hết.
– Nếu bà ta không đồng ý?
– Thì đành phải đương đầu… Bà ta sẽ rêu rao rằng tôi điên.
– Do đầu mà ông nghĩ thế?
– Hồi còn ở Chicago tôi bị bệnh mộng du.
– Như thế đầu phải là điên.
– Trong lúc mộng du, tôi vớ một con dao xẻ thịt và cố xông vào phòng ngủ của bà ta.
– Chuyện xảy ra cách đây bao lâu?
– Hơn một năm.
– Nay ông chữa dứt bệnh chưa?
– Hoàn toàn bình phục, ngoại trừ chứng co giật quái quỷ này và những cơn xúc động mạnh.
Tôi sẽ có mặt tại nhà ông vào lúc nào?
– Tám giờ tối nay ông nhớ đem theo một bác sĩ để làm chứng cho rằng tôi không bị điên. Đứa cháu gái của tôi cho biết đây là nước cờ rất tốt, dựa theo sự tiên tri của các vì sao.
Mason chậm rãi gật đầu:
– Cháu gái của ông dường như gây được nhiều ảnh hưởng nhờ các vì sao.
– Nó chỉ giải đoán mà thôi. Con bé thông minh lắm.
– Ông còn người bà con nào nữa không?
– Còn, một người em cùng cha khác mẹ, tên là Philip Rease đang ở với tôi. Tôi muốn để lại toàn bộ tài sản cho hắn.
– Còn cô cháu gái thì sao?
– Nó không cần đến tôi vì có chống sẵp cưới rất giàu. Chính anh này gợi ý cho tôi làm tờ chúc thư mới. Ông biết, Edna được nuông chiều hơi quá đáng. Harris – anh chồng sắp cưới của nó ấy mà – cho rằng cuộc sống hôn nhân của hai đứa nó sẽ dễ dàng có hạnh phúc hơn nếu anh ta chủ động hết về mặt vật chất.
– Giả như chuyện của hai cô cậu không thành?
– Thì tôi viết tờ chúc thư khác.
– E rằng có thể quá trễ. – Mason góp ỹ.
Kent nhíu mày:
– Ồ, tôi hiểu ý ông. Tôi cũng đã nghĩ đến điều ấy. tôi có thể làm chúc thư gởi tài sản vào tơrớt được không?
– Được, có thể làm như vậy.
– Thế thì ta tiến hành. Tôi dành hai mươi lăm ngàn đô-la cho cô Helen Warrington thư ký của tôi. Cô ấy luôn trung thành với tôi, thành thử tôi không muốn cô ấy phải vất vả làm lụng sau khi tôi không còn nữa. Và rồi ta lập một tờrớt, số lợi tức hoàn toàn thuộc về người em cùng cha khác mẹ của tôi bao lâu Edna còn là vợ chồng với Geralb Harris. Nếu có ly dị, Edna sẽ được chia hưởng lợi lúc.
– Người em của ông có biết ông định để lại tài sản cho mình không?
– Có biết.
– Nếu ông đổi ú, đưa tài sản vào tơrớt, e rằng anh ta sẽ thất vọng.
– Ồ, không. Tôi chỉ cho hắn hưởng lợi tức mà thôi – Kent nói nhanh – Hắn giữ vốn đầu tư không ổn đâu.
– Sao vậy? Anh ta rượu chè be bét à?
– Không, không phải thế. Hắn là người hơi đặc biệt.
– Về mặt tinh thần?
– Phái. Đó là con người hay lo xa, lúc nào cũng thắc mắc về sức khỏe của mình. Một vị bác sĩ cho tôi biết hắn mắc chứng nghi bệnh 3.
Mason hỏi:
– Trước kia anh ta có tài sản gì riêng không?
Kent gật đầu:
– Có. Sau mấy chuyến vấp váp về tiền bạc hắn đâm ra cay cú. Kinh doanh thì thất bại, hắn sinh thói ghen tị với sự thành công của kẻ khác.
Mason mỉm cười:
– Nhưng không ghen tị với ông chứ?
– Rất dữ. – Kent đáp.
– Mặc dù sắp được hưởng lợi nhờ chúc thư của ông?
– Ông không biết hắn đâu – Kent mỉm cười – Tính khi hắn rất lạ đời.
Mason mân mê cây bút chì và nhìn Kent với vẻ tư lự:
– Người vợ tương lai của ông thế nào?
– Cô ấy sẽ không được một xu nào. Tôi nhờ ông thảo cho một bản cam kết theo hướng đó, một bản cho cô ta ký trước khi cưới tôi và một bản ký sau này. Chỉ bằng cách đó mới biết chắc được rằng cô ấy bằng lòng lấy tôi không, phải vì tiền. Thật ra chính cô ấy đề nghị, như vậy. Cô ấy bảo sẽ đồng ý cưới tôi chỉ khi nào tôi sắp xếp cách nào đó để cô ấy không được hưởng một đồng xu nào trong tài sản của tôi, dù đó là tiền cấp dưỡng hay tiền thừa kế sau khi tôi chết.
Mason trợn mắt lên. Kent bật cười:
– Nói nhỏ với ông, ông luật sư ạ, giữa ông và tôi thôi: sau khi cô ấy ký các bản cam đoan không hưởng tiền của tôi theo pháp lý, tôi sẽ thu xếp tặng cô ấy một số tiền kha khá.
– Tôi hiểu. Nay trở lại vấn đề viết chúc thư mở tơrớt. Theo đó Edna sẽ được hưởng một số lợi tức nếu cô ấy ly dị Harris. Đó chính là điều mà Harris muốn tránh.
– Tôi hiểu ý ông – Kent nói – Chắc tôi còn phải bàn lại với Harris. Thú thật với ông, Edna là cả một vấn đề. Con bé đến chết ngạt được vì bọn đào mỏ, nhưng hễ bọn chúng lộ mặt ra là tôi đuổi ngay. Thế rồi Harris xuất hiện, ngay từ đầu anh ta cho tôi biết thế đứng của mình… Tối nay ông sẽ gặp anh ta. Ông luật sư này, cái vụ chúc thư cứ để khoan một vài hôm cũng được, xin ông giúp ngay cho mấy bản cam đoan về tài sản để vợ tương lai của tôi ký tên, tối nay ông nhớ mang theo luôn. Nói cách khác, chàng qua đó chỉ là một biện pháp thăm đò. Nếu cô ấy sẵn lòng từ khước quyền thừa kế tài sản của tôi thì ắt tôi biết cô ấy lấy tôi vì tình.
– Tôi hiểu.
– Mấy bản cam đoan ấy, tối nay ông có thể lo xong không?
– Được.
Kent rút trong túi áo ra một tập ngân phiếu và viết nhanh, nét chữ cũng hoang mang như tính khí của ông ta.
– Ông thấm mực giùm. Đây là tiền trả trước.
Không nói thêm một lời nào nữa, ông ta quay gót đi ra khỏi văn phòng.
Perry Mason nhăn mặt nói với Della Street:
– Đó, thù lao cho tôi vì đã cố xử sự theo đúng lương tâm và ra sức ngăn ngừa một vụ giết người. Tôi vốn không ưa các vụ kiện ly dị và chúa ghét việc tranh tụng với mấy gã luật sư chuyên lo những chuyện vặt vãnh, lại còn mấy bản cam đoan khốn kiếp về tài với sản!
Cô thư ký đưa bàn tay khéo léo, điềm tĩnh nhặt tờ ngân phiếu:
– Năm ngàn đô-la trả trước cho luật sư. Không phải cỏ rác đâu nhé!
Mason nhoẻn miệng cười:
– Một điều đáng nói về Kent: ông ta là người lịch thiệp và sáng suốt. Xin cô đem tờ ngân phiếu ấy ra ngân hàng ngay, kẻo tôi đổi ý và bảo ông ta kiếm luật sư khác. Nối dây cho tôi nói chuyện với bác sĩ Kelton, gọi Jackson vào đây và gọi điện cho Paul Drake tại Văn phòng thám tử Drake, bảo anh ta rằng có việc gấp.
– Ông định dùng thám tử sao? – Della hỏi.
– Để điều tra về bà Doris Sully Kent, cần phải tốn nhiều công sức. Ta sắp phải kỳ kèo về tiền cấp dưỡng với một nữ quái chuyên làm ăn trong lãnh vực hôn nhân; muốn thu thập chút ít tin tức cần phải có người đi dò la trò chuyện dông dài.
Della kéo tờ danh mục điện thoại lại gần, động tác của cô mang nét đĩnh đạc, thành thạo của người làm nên chuyện. Perry Mason bước đến bên cửa sổ và đứng nhìn đăm chiêu xuống con đường ở phía dưới. Bỗng nhiên ông quay lại, mở phăng ngăn kéo bàn giấy và lấy ra một chiếc ống nhòm, ông vén mành cửa sổ bằng tay trái, đưa ống nhòm lên mắt và ngả người ra ngoài khung cửa.
Della Street gác máy điện thoại bỏ dở cuộc nói chuyện và nhặt bút chì đặt hờm sẵn trên sổ tay. Mason mắt vẫn dán vào ống nhòm, đọc lớn tiếng: “9-R-8-3-9-7”. Cây bút chì của Della ghi lại con số trên sổ tay. Mason buông ống nhòm và đóng cửa sổ lại.
– Ghi kịp chứ, Della?
– Vâng. Cái gì thế?
– Biển số của một chiếc xe Packard màu xanh lá cây không mui hai chỗ ngồi. Người cầm lái là một phụ nữ mặc đầm dài xanh nước biển đang theo dõi thân chủ của chúng ta, ông Peter B. Kent. Tôi không nhìn thấy mặt, nhưng cặp giò thì không lầm lẫn được, chưa kể một thân hình rất nở nang.
——————————–
1 Stone: đá.
2 Mason: thợ xây.
3 Bệnh tưởng.