Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus
Chương mười hai: Cây thông Noel đầu tiên
Santa Claus đã luôn giữ lời hứa với các Knook bằng cách trở về Thung lũng Cười trước khi rạng sáng, nhưng chỉ có sự nhanh nhẹn của lũ tuần lộc mới có thể giúp chàng làm được điều đó, vì chàng thường phải đi một vòng thế giới.
Chàng yêu thích công việc của mình, yêu chuyến đi lồng lộng giữa đêm khuya trên chiếc xe trượt, giữa tiếng reo vui vẻ của những tràng nhạc chuông. Vào chuyến đi đầu tiên với mười con tuần lộc, chỉ có Glossie và Flossie là đeo chuông; nhưng suốt tám năm sau, cứ mỗi lần Claus mang tặng quà cho lũ trẻ của vua Gnome, vị vua tốt tính lại tặng cho chàng một chuỗi dây chuông mới, thế là cuối cùng cả mười con tuần lộc đều được cấp chuông, và bạn có thể tưởng tượng ra giai điệu vang lên khi cỗ xe lướt đi trên tuyết mới rộn rã nhường nào.
Tất của bọn trẻ con rất dài nên cần nhiều đồ chơi để nhét đầy vào đó, và chẳng mấy chốc Claus phát hiện ra rằng trẻ em còn thích nhiều thứ khác nữa ngoài đồ chơi. Thế là chàng nhờ một số nàng tiên, luôn là bạn thân thiết của chàng, đến các khu rừng nhiệt đới và trở về với những túi đầy những cam và chuối mà họ đã hái trên cây. Các tiên khác thì bay tới thung lũng Phunnyland kỳ diệu, nơi có rất nhiều kẹo que và kẹo dẻo ngon ngọt mọc dày trong các bụi cây, rồi quay về với những hộp trĩu nặng kẹo ngọt cho các bé. mỗi dịp Noel, những thứ này được Santa Claus đặt vào những chiếc tất dài, cùng với vài món đồ chơi của mình, và bạn có thể tin chắc rằng, trẻ con đứa nào nhận được đều rất khoái.
Cũng có những đất nước ấm áp, mùa đông chẳng hề có tuyết rơi, nhưng Claus và bầy tuần lộc của mình vẫn ghé thăm như ở các miền đất lạnh, bởi vì trong thanh trượt của cỗ xe có những bánh xe nhỏ nên nó chạy được trên đất trống cũng êm như trên tuyết. Và trẻ con sống ở những đất nước ấm áp cũng rành tên gọi của Santa Claus ngang với trẻ con sống gần Thung lũng Cười.
Một lần, ngay khi lũ tuần lộc chuẩn bị bắt đầu chuyến đi thường niên, một nàng tiên đến gặp Claus và kể cho chàng về ba em nhỏ đang sống trong một túp lều da sơ sài giữa một vùng rộng lớn, nơi chẳng hề có cây cối hay gì khác. Các em nhỏ tội nghiệp này khổ sở và đáng thương vì cha mẹ các em là những kẻ ngu dốt đã bỏ bê các em. Claus quyết định đến thăm các em trước khi trở về nhà, và trên đường đi chàng nhặt được phần ngọn rậm rạp của một cây thông bị gió bẻ gãy và đặt nó lên trên xe trượt.
Khi lũ tuần lộc dừng lại trước túp lều da đơn côi mà những đứa trẻ đáng thương đang ngủ, trời đã gần sáng. Claus ngay lập tức cắm nhánh thông đó xuống cát và gắn rất nhiều nến lên cành cây. Sau đó chàng treo những món đồ chơi đẹp nhất của mình, cùng với nhiều túi kẹo lên đó. Việc này không mất quá nhiều thời gian bởi vì Santa Claus làm việc rất nhanh, và khi tất cả đã xong, chàng thắp sáng các ngọn nến, thò đầu qua cửa lều, kêu to:
“Chúc Noel vui vẻ, các em nhỏ!”
Rồi chàng nhảy lên xe trượt và nhanh chóng đi khuất trước khi các em nhỏ, đang dụi cơn ngái ngủ trên mắt, kịp ra ngoài xem ai vừa mới gọi.
Bạn có thể tưởng tượng được niềm vui và sự kinh ngạc của các em nhỏ này, những đứa bé trong đời chưa từng biết đến một niềm vui thật sự, khi nhìn thấy cái cây lung linh ánh nến tỏa rực rỡ trong buổi tinh mơ màu xám, trên có treo những món đồ chơi đủ cho các em hạnh phúc suốt nhiều năm nữa! Các em cầm tay nhau và nhảy múa quanh cái cây, hò hét cười đùa, cho đến khi bắt buộc phải dừng lại để thở. Và cha mẹ các em cũng bước ra ngoài để xem và kinh ngạc, sau đó biết tôn trọng và quan tâm đến con cái mình hơn, bởi chính Santa Claus còn trân trọng các em với những món quà đẹp đến thế.
Ý tưởng về cây thông Noel đã khiến cho Claus hài lòng, vì vậy năm sau chàng đem theo trên xe trượt của mình rất nhiều cây, dựng chúng lên ở những căn nhà của những người nghèo khổ – những người hiếm khi được nhìn thấy cây, rồi gắn nến và những món đồ chơi lên đó. Tất nhiên là chàng không thể một lần mang đủ cây cho tất cả những người muốn có, nhưng ở một số ngôi nhà, các ông bố đã đi lấy cây về, dựng sẵn chúng lên cho Santa Claus khi chàng đến; và chàng luôn trang trí cho chúng xinh đẹp hết mức, treo lên đó đủ đồ chơi cho tất cả trẻ con nào đến xem cây thông được thắp sáng.
Những ý tưởng mới lạ và cung cách thể hiện chúng ra thật hào phóng đã khiến trẻ em luôn mong chờ tới đêm Noel để được Santa Claus bạn chúng đến thăm, và bởi sự mong chờ đó quá thú vị và dễ chịu, nên bọn trẻ con lại còn có thêm hạnh phúc nữa là đoán xem điều gì xảy ra trong lần sau Santa Claus ghé thăm.
Chắc hẳn bạn vẫn còn nhớ ông Baron Braun lạnh lùng đã từng đuổi Claus ra khỏi lâu đài và cấm không cho chàng đến thăm con cái mình? Vâng, nhiều năm sau, khi ông già Baron qua đời và người con trai lên thế chỗ, ông Baron Braun mới đã tới nhà Claus cùng với một đoàn hiệp sĩ, người hầu. Ông ta xuống ngựa, bỏ mũ khiêm nhường trước người bạn của trẻ em.
“Cha của ta đã không biết được lòng tốt và giá trị của người,” ông nói, “và do đó đã dọa treo người lên tường lâu đài. Nhưng ta cũng có con cái, chúng ao ước được Santa Claus đến thăm, và ta đến đây để cầu xin người sau này cũng ban cho chúng đặc ân như người vẫn ban cho những trẻ em khác.”
Claus rất hài lòng khi nghe câu nói này, bởi vì lâu đài Braun là nơi duy nhất chàng chưa từng đến, và chàng vui vẻ hứa sẽ đem quà cho trẻ con nhà Baron vào dịp Noel tới.
Baron toại nguyện ra về, còn Claus đã giữ đúng lời hứa của mình.
Cứ như thế con người này, bởi lòng tốt vô cùng, đã chinh phục được mọ; và không có gì ngạc nhiên là chàng luôn vui vẻ, bởi không có nơi nào trên thế giới chàng lại không được đón tiếp long trọng hơn bất cứ vị vua nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.