Giã từ vũ khí

Chương 20



Một buổi chiều chúng tôi đi xem đua ngựa, Ferguson và Crowell Rodgers cùng đi. Rodgers là anh chàng bị thương ở mắt bởi đầu đạn trái phá. Ferguson và Catherine trang điểm sau bữa ăn. Còn tôi và Crowell ngồi ở giường trong phòng đọc các tạp chí đăng tin về những cuộc đua ngựa tuần qua cùng những lời bình luận. Đầu Crowell bị băng nên anh ta không để ý lắm vào những cuộc đua này. Nhưng để giết thì giờ anh ta cứ cầm tờ tạp chí đua ngựa đọc và biết về bước đua của ngựa. Anh ta bảo ngựa chẳng có nghĩa lí gì cả.

Bốn đứa chúng tôi đến San Siro bằng xe ngựa để mui trần. Trời hôm nay thật đẹp. Xe chúng tôi chạy ngang công viên, theo đường xe điện và sau khi ra khỏi thành phố, vào một con đường đầy bụi bặm. Nơi đây có nhiều biệt thự rào song sắt, những khu vườn rậm rạp rộng lớn cùng những hào nước chảy và vườn rau phủ đầy bụi. Trên cánh đồng chúng tôi có thể nhìn thấy nhiều nhà cửa và trang trại trù phú xanh tươi với những mương nước tưới tiêu. Những ngọn núi trồi lên ở phía Bắc. Nhiều xe chạy vào trường đua và những người gác cổng để chúng tôi vào tự nhiên không xét hỏi giấy tờ vì chúng tôi mặc quân phục. Chúng tôi xuống xem mua chương trình rồi đi qua sân cỏ vào trong trường đua. Trên sân cỏ một toán lính đứng dài theo hàng rào. Người ta dang cho ngựa quần dưới những tán cây đàng sau khán đài. Chúng tôi thấy nhiều người quen và sau khi kiếm được ghế ngồi cho Catherine và Ferguson, chúng tôi xem xét đàn ngựa.

Những con ngựa đi vòng, con sau nối đuôi con trước, đầu cúi xuống. Một trong mấy con có lông sắc tím đen, Crowell quả quyết là họ sơn nó. Nó ra đúng lúc chuông rung báo giờ lên yên. Chúng tôi kiểm trên chương trình theo số mà người nài ngựa đeo ỏ trên tay. Người ta ghi trong đó là ngựa ô thiến tên Japalac. Độ đua này dành cho những con ngựa ô từng thắng cuộc với giá hơn một ngàn đồng “lia”. Catherine bảo chắc người ta đã đổi màu lông của nó. Ferguson chịu không biết được. Tôi thì nghĩ con ngựa đó có vẻ khả nghi. Chúng tôi đều đồng ý đánh cá nó và đặt một trăm đồng lia. Trên thể lệ ghi giá tiền, nó là con ngựa duy nhất với giá một ăn ba mươi lăm. Crowell đi mua giấy cá ngựa trong lúc chúng tôi theo dõi các kỵ mã vòng lại rồi cho ngựa chậm rãi đến chỗ xuất phát.

Chúng tôi lên ngồi trên khán đài để theo dõi cuộc đua. Ở San Siro người ta không còn dùng dây để ngăn nữa. Người ta đóng những con ngựa trông có vẻ nhỏ đứng xếp hàng. Đằng xa phía cuối sân đua, người ta khoa chiếc roi ra lệnh khởi hành. Những con ngựa chạy qua trước chúng tôi. Con ngựa ô dẫn đầu và đến chỗ ngoặt nó bỏ cách xa những con khác. Nó tiếp tục sải đều như thế cho đến khi cuộc đua chấm dứt.

– Tuyệt quá phải không? – Catherine bảo – Thế thì chúng ta được cả thảy là ba ngàn đồng lia. Thật là một con ngựa hay.

– Tôi mong nó đừng đổi màu trước khi người ta trả tiền cho mình – Crowell bảo.

– Ông có trúng không? – Tôi hỏi lớn về phía Meyers. Lão ta gật đầu.

– Còn tôi không trúng gì cả – Bà Meyers nói – Còn các con, các con đánh cá con nào?

– Japalac.

– Thế à. Đánh con đó một trúng được ba mươi lăm đấy.

– Chúng tôi thích màu lông của nó.

– Tôi không thích. Trông nó xơ xác quá. Người ta khuyên tôi đừng đánh nó.

– Con ngựa đó không trúng được nhiều – Meyers nói.

– Người ta ghi nó giá một ăn ba mươi lăm – Tôi bảo.

– Đánh nó không trúng nhiều – Vào giờ chót Meyers khuyên – Họ đổ nhiều tiền vào nó đấy.

– Ai?

– Kempton và nhiều người khác. Để rồi các anh thấy. Họ không đổi hai lấy một đâu.

– Thế chúng tôi mất ba ngàn đồng lia à? – Catherine nói – Tôi không thích những cuộc đua ngựa gian lận như thế.

– Chúng tôi trúng được hai trăm đồng lia.

– Không đáng kể. Hai trăm bạc chẳng thay đổi được gì. Tôi tưởng là đã trúng được ba ngàn đồng lia.

– Gian lận chán quá – Ferguson bảo.

– Dĩ nhiên – Catherine nói – Nếu họ không gian lận, mình không bao giờ đánh con ngựa đó cả. Tuy nhiên tôi thích được ba ngàn đồng lia kia.

– Thôi chúng ta xuống uống cái gì đã rồi xem họ trả mình ra sao – Crowell bảo.

Chúng tôi đi qua chỗ họ dán bảng kết quả số ngựa trúng. Chuông rung báo hiệu họ phát tiền ngựa trúng. Con ngựa Japalac được ghi trúng 18,50 đồng lia, thế có nghĩa là tiền trúng không bằng giá vé.

Chúng tôi đến quán giải khát dưới khán đài để uống một li whisky-soda. Chúng tôi gặp đôi vợ chồng người Ý tôi quen và ông Mc Adams, viên phó lãnh sự. Khi chúng tôi trở lại kiếm Catherine và Ferguson thì họ cũng lên theo với chúng tôi. Hai người Ý trông rất nhã nhặn và Mc Adams ở lại tiếp chuyện với Catherine khi chúng tôi quay trở xuống tiếp tục đánh cá nữa. Ông Meyers đang đứng cạnh cửa phòng bán vé cặp.

– Hỏi xem ông ta đánh cá con nào – Tôi bảo Crowell.

– Ông định đánh cá con nào thế, ông Meyers? – Crowell hỏi.

Meyers rút tờ chương trình ra và lấy bút chì chỉ vào số năm.

– Chúng tôi cùng đánh số đó có phiền gì ông không? – Crowell hỏi tiếp.

– Được chứ, đánh đi. Nhưng nhớ đừng có bảo vợ tôi là tôi chỉ cho anh đấy nhé.

– Ông uống gì không? – Tôi hỏi.

– Không, cám ơn. Tôi không hề uống rượu.

Chúng tôi đánh con số năm một trăm đồng lia, rồi chúng tôi trở lại uống thêm một li whisky-soda nữa. Tôi thấy khoan khoái trong người. Chúng tôi gặp hai người Ý khác. Họ uống rượu với chúng tôi xong chúng tôi trở lại chỗ Catherine và Ferguson. Hai người Ý mới này lại càng kiểu cách hơn nữa, họ rất hợp với hai người Ý trước. Ai cũng nôn nao không muốn ngồi một chỗ. Tôi đưa vé cho Catherine:

– Con ngựa nào đây?

– Anh không biết. Ông Meyers chọn đấy.

– Anh không biết cả tên của nó nữa à?

– Không, em tìm trên tờ chương trình xem. Số năm thì phải.

– Anh dễ tin người quá – Nàng bảo – Số năm thắng nhưng không trúng nhiều. Ông Meyers tức lắm.

– Phải bỏ ra hai trăm đồng lia để được hai chục. – Ông ta nói – Mười hai được mười. Nhưng không sao cả. Vợ tôi thua hai chục lia.

– Để em xuống theo anh – Catherine bảo tôi.

Mấy người Ý cùng đứng lên, chúng tôi bước xuống khán đài đi ra sân đua.

– Anh thích nơi này không? – Catherine hỏi.

– Có lẽ thích.

– Cứ cho là vui đi – Nàng nói – Nhưng em, anh yêu ạ, em không thể chịu nổi những chỗ đông người như thế này.

– Chúng ta không gặp mấy ai quen ở đây.

– Vâng, nhưng hai vợ chồng Meyers này, rồi người làm ở ngân hàng với vợ của ông ta này…

– Hắn thường trả phiếu chi của anh – Tôi bảo.

– Vâng, nhưng người khác cũng làm việc đó được vậy chứ. Còn bọn người Ý anh dẫn lạt thật kinh khủng.

– Chúng ta có thể đứng sau hàng rào này để xem cuộc đua.

– Được rồi, nhưng anh phải nghe em đây. Chúng ta đánh con ngựa nào chưa hề được nghe nói đến và ông Meyers cũng không cá nó nữa.

– Cũng được.

Chúng tôi đánh con “Light for me”. Con này về nhất bốn kì trong năm độ đua. Chúng tôi dựa vào hàng rào nhìn những con ngựa đua chạy lóc cóc trước mặt. Xa xa là những rặng núi sừng sững, phía bên kia là những cánh đồng, thành phố Milan chạy dài sau những rặng cây.

– Em cảm thấy khoan khoái lạ – Catherine bảo.

Mấy con ngựa đang trở về. Chúng vượt rào, mồ hôi nhễ nhại, mấy kỵ mã vuốt ve chúng và đến rặng cây thì nhảy xuống.

– Anh có khát không? Chúng ta có thể uống tại đây và xem đua cũng được.

– Để anh đi gọi – Tôi nói.

– Để bồi mang đến cho – Catherine khuyên.

Nàng đưa tay lên gọi người bồi ở quán Pagoda cạnh chuồng ngựa. Chúng tôi ngồi trên một chiếc ghế sắt.

– Anh có thấy hạnh phúc hơn khi chỉ có hai đứa mình?

– Nhất định rồi – Tôi đáp.

– Em cảm thấy rất lạc lõng giữa những người này.

– Ở đây mình thoải mái hơn – Tôi nói.

– Vâng, cuộc đua ngựa này thật thích thú.

– Ừ, tuyệt.

– Anh yêu, em không muốn làm mất cuộc vui của anh. Khi nào anh muốn, em sẽ trở lại.

– Không, chúng ta cứ ngồi yên ở đây uống rồi sẽ đi xuống bờ sông để xem hồi đua ngựa nhảy rào.

– Anh tốt với em quá – Nàng bảo.

Hai đứa ngồi cạnh nhau một lúc rồi vui vẻ gặp lại những người khác. Đó là một ngày đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.