Sáng thứ Năm, Kate đến phòng mạch lúc chín giờ kém mười lăm. Không có một cuộc giải phẫu hẹn trước nào, và bệnh nhân đầu tiên không đến trước mười giờ, vì vậy bác sĩ Smith vẫn chưa tới. Phía sau bàn làm việc, cô nhân viên tiếp tân có vẻ mặt đầy lo lắng.
– Kate, Barbara Tompkins muốn bà điện thoại cho cô ta, và cô ta đã đặc biệt yêu cầu đừng kể lại cho bác sĩ Smith nghe về việc cô ta đã gọi. Cô ta nói đó là chuyện rất quan trọng.
– Cô ta không có vấn đề nào vì cuộc giải phẫu đấy chứ? – Kate lo lắng hỏi. – Đã quá một năm rồi kia mà.
– Cô ta không nói gì về chuyện đó. Tôi đã cho cô ta biết bà sắp sửa đến. Cô ta đang chờ tại nhà để nghe bà điện thoại.
Không dừng lại để cởi áo khoác, Kate đi vào văn phòng nhỏ mà nhân viên kế toán thường ngồi, đóng cửa lại và quay số điện thoại Barbara Tompkins.
Với sự hoang mang mỗi lúc một gia tăng, bà lắng nghe trong lúc Barbara kể lại với bà cô ta hoàn toàn chắc chắn bác sĩ Smith đang theo dõi cô ta một cách bệnh hoạn.
– Tôi không biết phải làm gì, – cô ta nói. – Tôi hết sức biết ơn ông ấy. Bà biết điều đó mà, bà Carpenter. Nhưng tôi bắt đầu hoảng sợ.
– Ông ấy đã không hề bắt chuyện với cô?
– Không.
– Thế thì hãy để tôi suy nghĩ kỹ và hỏi ý kiến một vài người quen. Tôi xin cô đừng bàn luận chuyện này với bất cứ ai khác. Bác sĩ Smith có một danh tiếng rất tốt, không thể bị huỷ hoại.
– Tôi sẽ không bao giờ có thể đền đáp cho bác sĩ Smith về những gì ông ấy đã làm cho tôi, – Barbara Tompkins trầm tĩnh nói. – Nhưng xin bà gọi lại cho tôi thật nhanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.