Robin tắt chương trình Discovery ngay lúc tiếng chuông cửa vang lên. Nó thích thú khi nghe giọng nói của Geoff Dorso và vội vàng chạy ra chào đón anh. Nó có thể trông thấy cả hai bộ mặt của anh và của mẹ nó đều nghiêm trọng. Có lẽ họ đã cãi nhau, nó tự bảo, và muốn giảng hòa.
Trong suốt bữa ăn, Robin nhận thấy mẹ nó im lặng một cách khác thường, trong lúc Geoff vui vẻ, kể nhiều chuyện về các cô em gái của anh.
Geoff thật tử tế, Robin nghĩ. Anh làm nó nhớ tới Jimmy Stewart trong cuốn phim nó thường xem với mẹ nó vào mỗi ngày Giáng sinh. Một cuộc sống tuyệt vời. Anh có cùng kiểu mỉm cười rụt rè, nhiệt tình, giọng nói ngập ngừng, và mái tóc có vẻ tựa hồ chưa từng được chải gọn gàng.
Nhưng Robin nhận thấy mẹ nó dường như chỉ thoáng nghe những câu chuyện của Geoff. Rõ ràng có một điều gì đó đã xảy ra với họ và họ cần nói chuyện – không có nó trong phòng. Vì vậy nó quyết định tự hy sinh và đi lên gác làm bài tập trong phòng riêng của nó.
Sau khi giúp đỡ thu dọn bàn, nó thông báo ý định của mình và bắt gặp vẻ nhẹ nhõm trong ánh mắt của mẹ. Mẹ muốn nói chuyện một mình với chú Geoff, Robin vui mừng nghĩ. Có lẽ đây là một dấu hiệu tốt.
Geoff lắng tai ở chân cầu thang. Khi anh nghe tiếng cửa phòng ngủ của Robin đóng, anh trở vào trong bếp.
– Ta hãy xem tấm ảnh.
Kerry luồn bàn tay vào túi, rút tấm ảnh ra và đưa nó cho anh. Geoff xem xét nó một cách thận trọng.
– Tôi thấy tựa hồ Robin mô tả rất đúng chuyện đã xảy ra, – anh nói. – Nhất định cái xe đó đã đậu ngay bên kia đường. Một kẻ nào đó đã chụp ảnh nó trong lúc nó đi ra khỏi nhà.
– Thế thì nó nói đúng khi kể lại chiếc xe đã chạy thẳng vào nó. – Kerry nói. – Giả sử chiếc xe đã không rẽ trở lui? Nhưng vì sao, Geoff?
– Tôi không biết, Kerry. Nhưng tôi biết chắc việc này cần phải được xử lý một cách nghiêm túc. Chị nghĩ phải làm gì bây giờ?
– Đưa tấm ảnh này cho Frank Green xem trong sáng nay. Kiểm tra lại để xem thử có tên tội phạm tình dục nào lai vãng vùng này hay không. Lái xe đưa Robin đến trường trên đường đi làm. Không để cho nó đi bộ về nhà với những đứa trẻ khác, mà nhờ cô giữ trẻ đón nó. Báo cho nhà trường để cho họ để ý xem có kẻ nào theo dõi nó hay không.
– Có nói cho Robin biết mọi chuyện?
– Tôi không chắc. Dù sao lúc này chưa nên.
– Chị vẫn chưa cho Bob Kinellen biết?
– Lạy Chúa, tôi chưa hề có ý nghĩ đó. Lẽ tất nhiên Bob phải biết chuyện này.
– Tôi sẽ muốn biết, nếu đó là con của tôi, – Geoff nói. – Này, tại sao chị không gọi một cú điện thoại cho anh ấy và để tôi pha thêm cà phê.
Bob không ở nhà. Alice lịch sự một cách lạnh nhạt với Kerry.
– Anh ấy vẫn còn ở tại văn phòng. – Cô ta nói. – Anh ấy gần như sống luôn ở đó suốt ba ngày nay. Tôi có cần nhắn tin cho anh ấy hay không?
Chỉ là đứa con lớn nhất của anh đang gặp nguy hiểm, Kerry nghĩ, và nàng không có một cặp gia nhân ở luôn tại nhà để bảo vệ nó khi mẹ nó đang đi làm.
– Tôi sẽ gọi Bob ở văn phòng. Chào Alice.
Bob Kinellen nhấc điện thoại lên ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Anh tái mặt trong lúc nghe Kerry kể lại chuyện đã xảy ra với Robin. Anh biết chắc ai là kẻ đã chụp tấm ảnh. Việc này mang đậm dấu vết của Jimmy Weeks. Đó là cách ông ta hành động. Mở đầu một cuộc chiến tranh cân não, rồi gia tăng áp lực. Tuần tới chắc sẽ có một tấm ảnh khác, chụp từ xa. Không bao giờ có một lời hăm dọa. Không có những bức thư. Chỉ có tấm ảnh. Một kiểu nhắn gửi “hãy hiểu ý hoặc gặp chuyện khác”.
Kinellen không cần cố gắng để tỏ ra lo lắng và đồng ý với Kerry rằng sẽ tốt hơn nếu Robin được đưa đến trường và đón về nhà bằng xe hơi trong một thời gian.
Khi anh gác máy, anh đấm nắm tay lên bàn. Jimmy đang mất bình tĩnh. Cả hai người đều biết rằng mọi việc sẽ tiêu tan nếu Haskell hoàn tất việc thương lượng với tổng biện lý liên bang.
Weeks tính toán rằng Kerry có lẽ sẽ gọi điện thoại cho mình về chuyện tấm ảnh, Bob nghĩ. Đó là cách ông ta nói với mình cảnh báo nàng hãy tránh xa vụ án Reardon.
Và đó là cách ông ta nói với mình tốt hơn mình phải tìm một cách giúp ông ta không bị buộc tội trốn thuế. Nhưng điều Weeks không biết, anh tự bảo, là Kerry sẽ không để cho bất cứ ai uy hiếp. Thực ra, nếu nàng nhận thức được tấm ảnh đó là để cảnh báo nàng, thì chẳng khác gì vẫy một lá cờ đỏ trước một con bò đực.
Nhưng Kerry không hiểu rằng mỗi khi Jimmy Weeks quay sang một người nào đó, thì kể như người đó tàn đời, anh nghĩ.
Tâm trí của Bob bỗng trở lại cái ngày cách đây gần mười một năm khi Kerry, đang mang thai ba tháng, đã nhìn vào anh với đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. “Anh đang định rời khỏi văn phòng công tố để đi theo công ty luật đó hay sao? Anh điên đấy à? Tất cả các khách hàng của họ đều đang có một bàn chân trong tù. Và bàn chân kia phải ở đó”, nàng đã nói.
Họ đã tranh cãi nhau một trận nảy lửa và kết thúc bằng lời cảnh báo khinh miệt của Kerry: “Anh hãy nhớ chuyện này, Bob. Tục ngữ có câu: “Cứ nằm ngủ với chó thì sẽ thức dậy với bọ chét”.