Hãy Để Anh Gọi Em Yêu

CHƯƠNG 95



Chặng đường từ New Jersey đến Catskills vừa dài vừa xấu. Một cơn mưa giá lạnh bắt đầu rơi chung quanh Middletown, và lưu thông chậm như rùa bò. Một chiếc xe kéo rơ móoc quay đầu làm tắc nghẽn mọi làn đường khiến chuyến đi quanh co phải mất thêm một tiếng đồng hồ.
Mãi tới mười giờ kém mười lăm Geoff Dorso, mệt mỏi và đói meo, mới đến được sở cảnh sát Ellenvile, nơi Jason Arnott đang bị giam giữ. Một toán nhân viên FBI đang chờ để thẩm vấn Arnott ngay sau khi ông ta nói chuyện với Geoff.
– Các anh đang lãng phí thời gian chờ đợi tôi, – Geoff nói với họ. – Tôi không thể là luật sư của ông ta. Ông ta không nói điều đó với các anh hay sao?
Hai cổ tay bị còng, Arnott được dẫn vào trong phòng họp. Geoff đã không trông thấy ông ta trong gần mười một năm từ khi Suzanne chết. Vào hồi đó, ông ta đã được xem là có mối quan hệ với Suzanne Reardon kết hợp tình bạn và việc kinh doanh. Không một ai, kể cả Skip, nghi ngờ ông ta có tình ý gì khác với Suzanne.
Giờ đây, Geoff xem xét kỹ ông ta. Arnott có khuôn mặt hơi đầy đặn hơn Geoff còn nhớ, nhưng ông ta vẫn giữ được nét thành thị, chán đời. Những nếp nhăn chung quanh mắt bộc lộ một nỗi nhọc nhằn sâu sắc, nhưng chiếc áo thun cổ lọ bằng len cashmere trông như mới bên dưới áo vét vải tweed. Dân thượng lưu nông thôn, tay sành điệu có học thức, Geoff nghĩ. Thậm chí trong hòan cảnh này, trông ông ta vẫn có tác phong riêng.
– Anh thật tử tế khi đến đây, Geoff. – Arnott nhã nhặn nói.
– Quả thực không biết tại sao tôi đến đây. – Geoff trả lời. – Như tôi đã thông báo với ông trên điện thoại, giờ đây ông dính líu với vụ án Reardon. Khách hàng của tôi lại là Skip Reardon. Ông nên biết rằng những gì ông sẽ nói với tôi trong mọi trường hợp sẽ không được bảo vệ bởi bí mật nghề nghiệp. Người ta đã đọc cho ông nghe quyền hạn của ông. Tôi không phải là luật sư của ông. Tất cả những gì ông sẽ ký thác với tôi sẽ được nhắc lại cho ủy viên công tố, bởi vì tôi có ý định chứng minh rằng ông đã ở trong nhà vợ chồng Reardon đêm Suzanne bị giết.
– Ồ, tôi đã có mặt ở đó. Chính vì vậy tôi đã mời anh đến đây. Anh đừng lo lắng. Không có gì bí mật trong thông tin mà tôi đã nói với anh. Tôi có ý định xác nhận tin đó.
Tôi đã yêu cầu anh bởi vì tôi có thể là một nhân chứng gỡ tội cho Skip. Nhưng đổi lại, sau khi anh ta được minh oan, tôi muốn anh biện hộ cho tôi. Lúc đó, sẽ không còn sự tranh chấp quyền lợi nào nữa.
– Xin ông hãy nghe tôi nói, tôi sẽ không đại diện cho ông. – Geoff lạnh lùng trả lời. – Tôi đã trải qua mười năm của đời tôi đại diện cho một người vô tội bị tống vào tù.
Nếu ông đã giết Suzanne, hoặc đã biết ai đã làm việc đó, và ông đã để cho Skip rục xương trong xà lim đó suốt thời gian này, tôi thà bị hỏa thiêu dưới địa ngục còn hơn đưa một ngón tay ra để giúp ông.
– Anh nên hiểu, lúc này đây chính là một quyết định tôi muốn trông cậy. – Arnott thở dài. – Thôi được. Chúng ta hãy thử cách khác vậy. Anh là một luật sư giỏi ở New Jersay hoặc ở nơi khác. Anh hãy hứa tìm giúp tôi luật sư giỏi nhất mà tiền có thể mua được, và tôi sẽ kể cho nghe những gì tôi biết về cái chết của Suzanne Reardon mà, ngẫu nhiên tôi không chịu trách nhiệm.
Geoff nhìn chằm chằm vào Arnott một hồi, cân nhắc đề nghị của ông ta.
– Đồng ý, nhưng trước khi chúng ta nói tới chuyện khác, tôi muốn có một tờ khai có ký tên và có nhân chứng xác nhận rằng tin tức ông nói với tôi sẽ không được bảo vệ bởi bí mật nghề nghiệp và tôi có thể sử dụng nó bất cứ cách nào tôi thấy phù hợp để giúp Skip Reardon.
– Lẽ tất nhiên.
Các nhân viên FBI mang theo một người đánh máy tốc ký. Cô ta ghi lại lời khai vắn tắt của Arnott. Khi ông ta và hai nhân chứng ký tên vào tờ khai, ông ta nói:
– Đã muộn rồi, và hôm nay là một ngày thật dài. Anh đã nghĩ ai sẽ là luật sư của tôi chứ?
– Vâng, – Geoff nói. – George Symonds, ở Trenton. Ông ta là một luật sư hình sự xuất sắc và là một nhà thương lượng tuyệt vời.
– Họ sẽ cố gắng buộc tội tôi đã cố sát bà Peale. Tôi xin thề đó chỉ là một tai nạn.
– Nếu có một cách nào đó để biện hộ đây chỉ là một vụ ngộ sát, ông ta sẽ tìm ra. Tối thiểu, ông sẽ không đương đầu với bản án tử hình.
– Anh hãy gọi ông ta ngay đi.
Geoff biết rằng Symonds sống ở Priceton, đã từng được mời ăn tối tại nhà của anh. Anh cũng còn nhớ rằng số điện thọai của Symonds được liệt kê theo tên bà vợ. Sử dụng máy điện thọai cầm tay của anh, anh bấm số trước sự hiện diện của Arnott. Lúc đó đã mười giờ ruỡi. Mười phút sau, Geoff cúp máy.
– Tốt lắm, ông đã có một luật sư hàng đầu. Bây giờ hãy nói đi.
– Tôi đã không may có mặt trong nhà của Reardon vào lúc Suzanne chết, – Arnott nói, thái độ của ông ta chợt nghiêm trọng. – Suzanne vẫn hết sức bất cẩn đối với nữ trang của mình, một vài món trong đó khá đẹp, khêu gợi lòng tham. Tôi biết Skip đang ở Pennsylvania vì công việc, và Suzzanne đã nói với tôi cô ta có một cuộc hẹn với Jimmy Weeks tối hôm ấy. Rõ ràng tôi đã lầm. Có ánh đèn ở tầng một khi tôi bước vào nhà của Suzanne, nhưng chuyện đó là bình thường. Một số đèn được tắt mở tự động. Từ phía sau tôi có thể trông thấy cửa sổ phòng ngủ chính mở toang. Trèo lên đó chỉ là trò chơi trẻ con, vì mái tầng hai theo kiểu hiện đại dốc gần như xuống tận mặt đất.
– Lúc đó mấy giờ?
– Tám giờ đúng. Tôi đang trên đường đến một dạ tiệc ở Cresskill; một trong những lý do giúp cho nghề nghiệp của tôi lâu dài và thành đại là hầu như tôi luôn luôn có thể cung cấp một số nhân chứng hoàn hảo xác nhận tôi đang ở đâu trong những đêm đặc biệt đó.
– Ông đã ở bên trong nhà… – Geoff khích lệ.
– Phải. Không có một tiếng động nào, vì vậy tôi phỏng đoán mọi người đi vắng như đã dự tính. Tôi không hề có ý tuởng Suzanne còn ở tầng một. Tôi bước qua phòng khách của ngôi nhà, rồi vào phòng ngủ, tới tận bàn đêm. Tôi chỉ trông thấy khung ảnh khi đi ngang qua và không bao giờ chắc chắn đó có phải là một vật thật của Fabergé hay không; rõ ràng tôi không hề muốn tỏ ra quá quan tâm tới nó. Tôi cầm nó lên đang xem kỹ khi tôi nghe giọng nói của Suzanne. Cô ta đang lớn tiếng với một người nào đó. Thật là kỳ lạ.
– Cô ta đang nói gì?
– Đại khái như: “Ông đã tặng chúng cho tôi, và chúng là của tôi. Bây giờ ông hãy đi đi. Tôi chán ngấy ông”.
“Ông đã tặng chúng cho tôi và chúng là của tôi”. Các món nữ trang, Geoff nghĩ. – Như vậy chắc hẳn điều đó có nghĩa là Jimmy Weeks đã thay đổi kế hoạch và sắp xếp để gặp Suzanne đêm hôm ấy. – Anh lý luận.
– Không phải. Tôi đã nghe một người đàn ông la lớn: “Tôi phải lấy lại”, nhưng đó là một giọng nói hết sức lịch sự không thể là của Jimmy Weeks, và chắc chắn không phải là của anh chàng đáng thương Skip. – Arnott thở dài. – Lúc đó, tôi đã đút khung ảnh vào túi, hầu như không có ý thức. Một bản sao không đáng giá, nhưng tấm ảnh của Suzanne đẹp mê hồn, vì vậy tôi muốn có nó. Cô ta hết sức hấp dẫn. Tôi mãi mãi nhớ cô ta.
– Ông đã đút khung ảnh vào túi. – Geoff thúc giục.
– Và đột nhiên nhận ra một kẻ nào đó đang đi lên cầu thang. Chắc anh còn nhớ, tôi đang ở trong phòng ngủ, vì vậy tôi đã nhảy vào trong tủ quần áo của Suzanne và cố gắng nấp phía sau những chiếc áo ngủ dài. Tôi đã không đóng kín cửa tủ.
– Ông có trông thấy người vừa đến?
– Không, không thấy mặt.
– Người đó đã làm gì?
– Đi thẳng tới hộp nữ trang, lục lọi những đồ trang sức rẻ tiền của Suzanne và lấy ra một món. Rồi, chắc hẳn không tìm thấy mọi thứ y muốn, ý bắt đầu tìm kiếm trong các ngăn kéo. Y dường như hơi bồn chồn. Chỉ sau vài phút, hoặc là y đã tìm thấy vật đang tìm, hoặc là y đã bỏ cuộc. May mắn thay y đã không lục lọi tủ quần áo. Tôi chờ thật lâu, rồi, có cảm tuởng một điều gì đó thật khủng khiếp đã xảy ra, tôi liền nhẹ bước xuống gác. Đó là khi tôi trông thấy Suzanne.
– Có khá nhiều nữ trang trong hộp. Kẻ giết Suzanne đã lấy những gì?
– Theo tôi được biết trong thời gian xét xử, tôi tin chắc đó là đóa hoa và nụ… cây trâm cổ đính kim cương, có lẽ anh đã biết. Đó quả thực là một nữ trang tuyệt đẹp, độc nhất vô nhị.
– Có phải người đã tặng Suzanne cây trâm đó cũng là người đã tặng cô ta vòng tay cổ?
– Ồ, phải. Thực ra, tôi nghĩ có lẽ y cũng đang cố gắng tìm vòng tay.
– Ông có biết ai đã tặng Suzannne vòng tay và cây trâm?
– Lẽ tất nhiên tôi biết. Suzanne đã giữ một vài điều bí mật đối với tôi. Giờ đây xin anh lưu ý, tôi không dám cả quyết chính y đang ở trong nhà đêm hôm ấy, nhưng như thế cũng hợp lý, phải không? Anh hiểu tôi muốn nói gì chứ? Lời chứng của tôi sẽ giúp khám phá kẻ sát nhân thực sự. Chính vì vậy tôi phải được một đặc ân nào đó, anh không đồng ý hay sao?
– Ông Arnott, ai đã tặng Suzanne vòng tay và cây trâm?
Nụ cười của Arnott vó vẻ thích thú.
– Anh sẽ không tin tôi khi tôi nói với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.