Lãng Tử Gió
101.
Chúng tôi nhận phòng xong là đã 7 giờ tối, cơn đói của tôi cũng bắt đầu cồn cào trong bụng, nhưng lại chẳng thấy muốn ăn gì. Trong lúc đợi Linh tắm, tôi ra ngoài trước, dù sao cũng muốn đi loanh quanh xem resort 5 sao nó thế nào. Sang trọng, sạch sẽ, bóng loáng, và xa xỉ. Có thể những người giàu có sẽ thấy thích, nhưng với tôi, vẻ hào nhoáng này thiếu 1 sự gần gũi chân thành. Tất cả những nụ cười chào đón và cung cách họ phục vụ cứ như 1 cái máy được lập trình theo những quy chuẩn hay nguyên tắc nào đó…
“Mới ở quê lên hả?”
Di khoác vai tôi và hỏi thình lình, mặt hướng ra phía hồ bơi đằng trước. Anh có vẻ tươi tỉnh hơn ban chiều chút đỉnh.
“Tú đâu?”
“Chạy đi đâu rồi, ko biết nữa”
“Anh đói ko?”
“Một chút”
“Ăn gì ko?”
“Món rẻ nhất ở đây là bánh mì bơ tỏi, giá 2.5 đô” – Di quay sang cười, rồi rút cánh tay khỏi vai tôi, đi nhanh lên trước và ngồi xuống 1 băng ghế đá hoa cương dài màu trắng đục cạnh hồ bơi.
“Anh đến đây bao giờ chưa?”
“Rồi, 2 lần. Nhưng ko ngủ lại…”
“Ừm… anh thấy thích chỗ này ko?”
“Em đoán xem?”
Cái nheo mắt của Di cứ như vừa thách thức vừa kỳ vọng ở câu trả lời của tôi. Thực sự khi hỏi câu ấy, tôi cũng nghĩ có lẽ Di có cùng 1 cảm giác với tôi..
“Chắc là ko”
“Tại sao?”
Lý do ư? Vì nó xa hoa? Mà thứ gì xa hoa thì thường là giả dối?
Nghĩ vậy, nhưng tôi lại đáp là “Không biết”. Di nhìn tôi hơi lâu trước khi xác nhận điều tôi phỏng đoán. Anh gật đầu, đưa tay ra sau cổ, đấm vài cái cho đỡ mỏi.
“Những lúc uể oải thế này, anh chỉ thích nằm dưới 1 tán cây to và gối đầu lên đùi…nàng tiên cá xinh đẹp hơn là lăn trên giường của phòng khách sạn, êm như 1 đám bông gòn lạnh toát”
“Ờ …ờ….” – Giọng tôi lơ đãng, nghĩ tới cảnh Di vừa mô tả. Nằm dưới 1 tán cây và gối đầu lên đùi nàng tiên cá ? +_+ Nghe cứ như phim hoạt hình hay phim hài của Adam Sandler ấy nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.