Lãng Tử Gió

41.



Cái phần tỉnh táo ấy xem ra cũng chẳng mạnh mẽ gì cho lắm. Tôi vẫn như người mơ ngủ suốt bữa cơm, ngay cả sau khi  mẹ đã tiễn khách ra cửa trước, 1 mình rửa chén dưới bếp, đầu óc tôi tiếp tục xoay vần những dòng miên man rối rắm.

Hơn 11h tối, tôi trèo lên giường với chiếc điện thoại ngập đầy những tin nhắn “Merry Christmas”. Hầu hết là những tin gửi hàng loạt, thường gọi là Spam, mặc dù chữ Spam có hơi phũ phàng so với tâm ý của người gửi. Cũng là bạn bè muốn gửi tin cho vui thôi, nhưng chung quy là tôi ko thích những tin kiểu như thế.

Dĩ nhiên trong số đó cũng có vài tin gửi riêng, như của Bảo Anh. Nó bảo đang đi dạo Sài Gòn với Đạt, rồi hỏi tôi có gọi điện hay chat với Khoa ko. Tội nghiệp Đạt, có lẽ cậu ấy cũng chỉ là 1 lựa chọn nhất thời của nó (?). Tôi ko trả lời mà chỉ chúc con nhỏ đi chơi vui vẻ, và bắt đầu xóa hết những tin nhắn Spam còn lại. Đến khi dọn dẹp xong Inbox điện thoại, tôi lại mở Game bắn bóng ra chơi, cố giải phóng mình ra khỏi những suy nghĩ. Càng chơi tôi càng cảm thấy mình thiếu tập trung, và gương mặt Di ngồi nghiêng đầu nhìn tôi trong căn nhà sàn xen lẫn với tấm ảnh hình nền trên điện thoại Linh cứ như 1 bóng ma ám ảnh lởn vởn ko xua đi được.

Tôi bất thần ném mạnh điện thoại ra xa, khiến nó lăn 1 vòng trên giường rồi rớt xuống nền đất nghe bụp 1 tiếng. Cứ tưởng nó sẽ tắt ngúm, nào ngờ ngay lúc ấy màn hình chớp sáng báo hiệu có cuộc gọi đến. Tôi ngồi thừ ra vài giây rồi cũng bước đến nhặt điện thoại lên.

Tim tôi bỗng như nhảy múa, mắt cứ dán vào màn hình và dòng chữ Di đang gọi…hiện ra rạo rực chờ đợi. Đến khi tôi quyết định nhấn nút nghe, chiếc Samsung lại thôi rung và báo hiệu Missed call, đồng thời mang đến 1 nỗi tiếc nuối khó tả trong tôi.

Phải mất 1 tiếng sau, tôi mới gửi tin hỏi “Anh gọi tôi?” cho Di sau hàng chục lần bấm rồi xóa. Đồng hồ chỉ  gần 1 giờ sáng. Chắc hắn đã ngủ khò sau khi gọi cuộc ban nãy ko thành, ai đâu ngồi chờ tôi gọi lại hay gửi tin nhắn hỏi như thế này?! Nghĩ vậy, tôi tắt đèn, rúc đầu vào chăn và cầu trời mình có thể qua được đêm nay. T_T

Ông trời có lẽ cũng đã đi ngủ (lẽ ra tôi nên cầu …trăng), vì chiếc điện thoại lại reo lên và  màn hình lại báo tên Di. Tôi vội mở máy nghe như sợ mình lại lỡ mất lần nữa.

“Chưa ngủ à?” – Tiếng Di nhẹ gần như thì thào.

“Hỏi thừa. Ngủ thì ai vừa nhắn tin?”

“Hehe. Nãy đi chơi à, sao ko bắt máy?”

“À, nãy…trong nhà tắm..” – Tôi nghĩ nhanh đại 1 lý do nào đó.

“Tắm?” – Hắn có vẻ ngờ vực – “Tắm gì đêm hôm vậy ta…”

“Kệ tôi, mà gọi chi vậy?”

“Thì… Noel vui vẻ!”

“Giờ này…hết Noel rồi”

“25 mới là ngày Giáng sinh, nàng ạ”

Tôi phì cười với cái từ đệm “nàng ạ” của Di, rồi nhận ra cuộc nói chuyện của chúng tôi đã tự nhiên hơn hẳn so với trước khi có vụ gặp tình cờ ở Daklak. Cứ như thân quen từ lâu lắm rồi. Mà cũng phải, đã là “bạn” rồi mà.

“Này! Ngủ gật hả?” – Tiếng Di nhắc khi thấy tôi đột nhiên im lặng.

“Vẫn đây. Được rồi, Giáng sinh vui vẻ. Gì nữa ko?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.