Lãng Tử Gió

105.



Từng lời Linh nói như suối rót vào tai tôi, róc rách kể 1 câu chuyện về con chim nhỏ tù túng với chiếc lồng của mình. Một ngày, có gã “chim lãng tử” bay ngang thấy tội nghiệp quá bèn sà xuống định giải cứu, nhưng do con chim trong lồng nọ ko chỉ bị nhốt mà còn bị xích (!!), cho dù có mở cửa lồng thì nó vẫn chưa bay lên được.

Tôi còn thiếu 1 cái gì đó để thực sự tự do như Di? Gia đình, tính cách, lối sống, và…?

“Có phải em là 1 phần sợi dây xích chân chị ko?”

Linh quay lại nhìn tôi, mắt em long lanh nước. Mái tóc em dài hơn nhiều so với hồi đi Nha Trang, bay tung trong gió lộng. Nhìn em lúc này, bất cứ ai cũng muốn ôm lấy để vỗ về và che chở.

Kể cả tôi.

Sau mấy lần nhìn thấy Linh khóc, tôi chỉ có cảm giác nặng nề và khó xử, nhưng bây giờ, tôi thấy thương em nhiều, như thương yêu 1 cô em gái trẻ dại. Đứng dậy khỏi băng ghế dài, tôi bước đến ôm lấy vai em.

“Khờ quá. Em ko cần phải nghĩ như vậy…”

“Sau lần ở bệnh viện…em đã chấp nhận rồi mà…chỉ cần…chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui cười…em có thể đi bên lề hạnh phúc anh chị…” – Tiếng Linh như những giọt sương tan vào gió.

“Ko. Chị với Di, quá vội vã để hạnh phúc. Di đến, khuấy đảo cuộc sống của chúng ta khiến nó lộn xộn và rối tung… Cho nên, anh ấy muốn chị có đủ thời gian sắp xếp lại chính mình, để tự tháo xích bay ra khỏi lồng mà ko vì 1 ai đó đến kéo đi – vừa hấp tấp, vừa chưa quen với bầu trời cao rộng… Vả lại, Di biến mất ko chỉ vì chị, mà còn vì em…”

“Vì em?”

Trước câu hỏi của Linh, tôi mỉm cười, vén tóc em ra phía sau tai, cố nói cho em những gì mình vừa thông suốt được. Như Di nói, anh ấy ko thể di chuyển được mặt trời. Mỗi người phải tự biết cách tìm kiếm hạnh phúc chứ ko phải đợi ai đó mang đến.

“Chẳng lẽ em nghĩ mình cứ “đi bên lề” cuộc sống của Di mãi như thế được? Anh ấy biết em sẽ đau nếu anh ấy và chị yêu nhau. Cho dù em có chấp nhận, trái tim em cũng tan nát, phải ko?”

Linh im lặng ko đáp, chỉ quay mặt về hướng mặt trời lặn.

“Nhưng nếu anh ấy ko xuất hiện nữa, em sẽ quen dần và cứng cỏi hơn. Biết đâu, em ko yêu anh ấy như em tưởng…”

Tôi thấy Linh khẽ mỉm cười.

“Chị hiểu Di đến vậy à?”

“Vừa mới đây thôi…” –  Tôi cũng tựa vào lan can, nhìn theo 1 hướng vuông góc với hướng nhìn của em. Tiết trời hôm nay mới đẹp làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.