Lãng Tử Gió
46.
“Ngoài da thôi.” – Giọng tôi lạnh lùng – “Dù sao cũng cảm ơn anh… Về nhé!”
“Về gì? Nhà tôi gần đây, đến đó rửa sạch rồi xem còn bị ở đâu nữa ko đã”
Theo cái cách Di nói thì hình như hắn nghĩ tôi ko nhớ đây là khu nhà hắn thì phải? Phù… Thôi cứ cho là vậy đi cho đỡ ngượng.
“Sao? Lùi ra sau đi chứ!” – Hắn nói bằng giọng ra lệnh, rồi thản nhiên đẩy nhẹ tôi để chen vào cầm tay lái xe.
“Anh định đưa tôi về nhà anh hả?”
“Yên tâm, có mỗi tôi ở đó thôi” – Nói xong, Di nổ máy xe trước khi tôi kịp phản ứng gì, rồi quay đầu chạy về hướng nhà hắn, chỉ cách đó chừng 100m.
….
Nếu ko phải vì cảm thấy đau ở hông, tôi đã từ chối vào nhà Di. Nhưng đó cũng ko phải là lý do duy nhất để tôi ko ra về sau khi hắn dừng xe trước cổng. Thực ra tôi cũng mệt khi phải chạy 1 quãng dài giữa trưa để về nhà, và hơn tất cả, tôi muốn ngồi với hắn 1 lúc.
Qua khỏi cánh cổng là khoảng sân nhỏ dẫn vào 1 gian trệt đủ để dựng 2 xe máy và 1 toilet, ko hề có phòng khách, bàn ghế hay bếp. Chiếc xe để sẵn có lẽ là của hắn, vì trên xe treo cái nón bảo hiểm hôm nọ tôi đã mua. Phải leo lên 1 chiếc thang sắt vòng kiểu cách mới đến được căn phòng nhỏ rộng chừng 16m2 của Di.
“Ngồi đấy nhé, tôi đi mua đồ chút rồi về liền”. Di nói, sau khi thảy chìa khóa cửa lên bàn gần lối ra vào rồi quay ra ngay.
Chỗ Di ở ko như tưởng tượng của tôi. Nó gọn gàng và bày trí theo 1 trật tự nhất định. Tường sơn màu kem nhạt, nhưng cửa sổ và những vật dụng trong phòng bằng gỗ sậm khiến ko gian có vẻ hơi tối. Tôi chồm người đẩy cánh cửa sổ để hứng nắng. Thật bất ngờ khi lọt vào khung cửa là hình ảnh những giàn hoa leo màu hồng tím từ khoảng sân sau nhà bên cạnh. Một căn nhà như thế này thật tuyệt làm sao.
Di trở lại sau khoảng 10 phút cùng 1 chai alcol và 2 hộp cơm.
“Mở cái quạt cạnh cửa sổ cho mát đi”
“Nếu cơm anh mua có phần tôi thì tôi ko ăn đâu” – Tôi đưa tay ấn nút chiếc quạt màu đen ngay đó.
“Ko đói hả?”
“Ko. Chỉ khát thôi”
Hắn khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới chỗ cái tủ lạnh 1 ngăn ở góc đối diện nơi tôi đang ngồi, bên dưới chiếc kệ màu đỏ Bordeaux chia các ô nhỏ với các thứ linh tinh, như sách, cốc, bàn chải, thuốc tây… và 1 khung hình có viền màu xanh biển. Ở khoảng cách xa, tôi chỉ thấy hình như là ảnh gia đình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.