Người Bảo Hộ

CHƯƠNG 39



Công ty kiến trúc Maining nằm ở tầng mười lăm, đối diện với thang máy, đằng sau một cặp của dày mở ra một khu vực tiếp tân rộng rãi, hình tròn với văn phòng và hội trường nằm bao bọc xung quanh.Vài cái ghế xôpha và ghế tròn trong những màu tím và xanh được đặt giữa những cột kiểng bằng thép không gỉ.
Khi Sam và McCord đến, khu vực tiếp tân vắng tanh ngoại trừ một nhân viên tiếp tân ngồi ở bàn hình bán nguyệt về phía tay phải của họ. Cô đưa họ đến văn phòng đối diện ở phía bên kia, nơi Shrader và Womack đang phỏng vấn các nhân viên.
“Chúng tôi đã có một buổi sáng thú vị cho đến nay.” Shrader nói. “Womack vừa mới đi chất vấn thư ký của Manning. Các người có lấy được bất cứ thứ gì từ Solomon không?”
McCord nhanh chóng kể cho anh nghe những gì họ đã biết được trong khi họ đang ở nhà của Solomon, sau đó anh đòi chi tiết về buổi sáng của Shrader.
“Tôi nghĩ chúng ta đang gặp may.” Shrader nói. “Một trong những kiến trúc sư làm việc cho Manning – Sokoloff George – nói với tôi là anh ta phụ trách một dự án lớn gọi là Crescent Plaza mà Manning muốn thiết kế và xây dựng. Nó có hai tòa nhà cao tầng giống nhau dính liền với một phố mua sắm lớn sang trọng. Đoán ‘nhà đầu tư bí mật’ của Manning là ai đi?”
“Valente.” McCord nói một cách hài lòng.
“Đúng. Valente và Manning đang làm nhiều cuộc thương thảo. Đây là điều làm cho nó trở nên đặc biệt thú vị: Sokoloff kể cho tôi nghe thiết kế Crescent Plaza thật sự độc đáo, vô cùng ngoạn mục, và Valente thích nó ngay khi anh ta nhìn thấy nó. Valente muốn thuê Manning làm kiến trúc sư giám sát, nhưng tự mình xây dựng trung tâm mua bán đó. Sokoloff đã nói là Manning từ chối và rất cứng rắn trong việc làm đối tác chủ yếu trong giai đoạn xây dựng–và–phát triển và làm người đồng sở hữu khi dự án kết thúc.”
“Valente không thích đối tác. Anh ta không phải là người thích hợp tác.”
“Đúng.” Shrader nói. “Nhưng anh ta thật sự muốn Crescent Plaza, và Logan Manning không chỉ sở hữu bản thiết kế, ông ta cũng sở hữu quyền lựa chọn miếng đất nó vốn được thiết kế để được phù hợp. Tôi nghĩ Valente có thể đã bắn chết Manning để cho anh ta có thể có vợ của Manning và dự án Crescent Plaza. Bây giờ Manning đã chết, Valente sẽ có thể mua bản thiết kế và đất, thuê các kiến trúc sư giám sát của mình, và xây cất nó cho mình. Tôi chắc chắn là người quả phụ của Manning sẽ làm mọi chuyện dễ dàng cho anh ta.”
“Anh có biết là,” McCord nói một cách trầm tư, “tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu Thanh tra Littleton đã đúng ngay từ đầu. Cô ấy nói ngay từ đầu cô ấy không nghĩ Leigh Manning có mối quan hệ tình dục với Valente.”
“Tôi không nhớ chính xác là đã nói như vậy.” Sam xen vào.
“Cô không cần phải nói nó. Cô đã có cái nhìn cứng đầu, bướng bỉnh mỗi lần đề nghị đó được bàn đến. Ý của tôi là Valente và sự liên minh của Leigh Manning có thể là một thoả thuận kinh doanh dễ hiểu. Valente muốn dự án Crescent Plaza cho mình, và bà ta muốn chồng bà ta biến mất vì ông ta bất trung với bà ta.”
Womack đi vào và nghe khúc cuối của câu nói đó. “Sao anh biết được là Manning lăng nhăng?” anh hỏi.
“Jane Sebring – nữ diễn viên cùng đóng vai chính – kể cho chúng tôi nghe sáng nay.” McCord trả lời.
“Nữ diễn viên biết Manning đang lăng nhăng với thư ký ư?”
“Anh đang nói về chuyện gì thế?”
Womack chỉ ngón tay cái của anh về phía ngưỡng cửa. “Manning lăng nhăng với thư ký của ông ta. Tên cô ta là Erin Gillroy. Cô ta khóc lóc và thú nhận tất cả mọi chuyện vừa mới đây. Anh đang nói về ai vậy?”
“Jane Sebring.”
Mắt của anh mở to và anh trông có vẻ chuẩn bị cười. “Manning cũng lăng nhăng với cô ta nữa hả? Mẹ kiếp, nếu tôi có cơ hội với Jane Sebring, tôi sẽ nắm lấy nó. Người phụ nữ đó có… ” anh đưa tay lên như thể diễn tả cặp vú cỡ trái dưa hấu, sau đó anh dừng lại và nhìn Sam. “Littleton, tại sao cô không đi nói chuyện với thư ký và xem thử cô có thể lấy được gì từ cô ta, ngoài nước mắt nhầy nhụa không? Tuy nhiên hãy từ từ với cô ta, cô ta dễ vỡ như cái trứng sống vậy. Tôi chỉ hỏi cô ta là cô ta làm việc ở đây được bao lâu và nếu cô ta biết rõ thói quen cá nhân của Manning. Cô ta bắt đầu khóc om sòm trên câu hỏi đầu tiên và thú nhận trước khi tôi kết thúc hỏi câu thứ nhì.”
“Tôi muốn nói chuyện với Sokoloff.” McCord nói, đứng lên, nhưng Womack chặn anh lại với một câu hỏi.
Không vội đối phó với một người thư ký khóc lóc, Sam đi từ từ qua các văn phòng, dừng lại khi cô đi đến một ngưỡng cửa mở của một hội trường lớn. Ở giữa phòng, trên bàn, một mô hình trung tâm mua sắm hình lưỡi liềm xinh đẹp với cách trang trí đầy nghệ thuật tô điểm bởi hai tòa nhà cao tầng hình tròn. Mô hình khoảng năm feet vuông và có tất các chi tiết nhỏ xíu, bao gồm những vòi nước nhỏ, đèn đường kiểng, lối đi, và phong cảnh hấp dẫn.
Một người đàn ông trông có vẻ vào khoảng những năm cuối của tuổi ba mươi đang nhìn chằm chằm vào nó, vai của anh hơi cúi gập, tay của anh nắm lại sau lưng. “Đó có phải là mô hình cho dự án Crescent Plaza không?” Sam hỏi, đi vào hội trường để nhìn được kỹ hơn.
Người đàn ông quay lại và đẩy mắt kính lên trên mũi của anh. “Vâng, đúng vậy.”
“Tôi là Thanh tra Littleton của NYPD.” cô giải thích.
“Tôi là George Sokoloff.” anh nói.
Sự chú ý của Sam trở lại trên mô hình ở trước mặt cô. “Thật là gợi cảm.” cô nói. “Hai tòa nhà gợi cho tôi nhớ về toà nhà Chrysler. Ông Manning chắc là một người cực kỳ tài năng và cực kỳ tự hào về điều này.”
Anh mở miệng định nói cái gì đó, sau đó nhanh chóng đóng nó lại.
“Tôi nói sai ư?”
“Một phần.” anh nói, sau đó anh vươn vai và nói gần như chua chát, “Logan rất tự hào về nó, tuy nhiên, bây giờ ông ta đã chết, tôi thấy không cần tiếp tục giả vờ rằng đây là nỗ lực có tính chất cộng tác giữa Logan và tôi. Khái niệm và thiết kế đều là của tôi. Trước đây, tôi đã đồng ý rằng công ty sẽ ghi điểm, chớ không phải chính tôi. Lần này, Logan đã hứa hẹn cho tôi làm kiến trúc sư giám sát và được ghi một ít điểm.”
Giọng của McCord cắt ngang câu chuyện của họ, và cả hai quay về phía anh. “Anh cảm thấy thế nào về việc để cho Logan Manning ghi hết điểm, hay đó là điển hình trong những công ty kiến trúc?”
Sam cố không nghĩ cảm giác tốt đẹp như thế nào khi nhìn thấy Mitchell McCord đi vào phòng. Áo khoác thể thao của anh không còn quá rộng ở vai, anh đã khắc phục chuyện đó sau mấy ngày họ bắt đầu hợp tác với nhau. Bây giờ nó vừa vặn với anh rất đẹp, nhưng cô thích nhất khi anh mặc áo polo hở cổ và áo khoác da mà anh đôi khi mặc. Sam lùi ra khỏi hội trường và lặng lẽ rời khỏi McCord và người kiến trúc sư.
Văn phòng của Logan Manning ở cuối một hành lang cong vòng được khởi đầu ngay bức tường đóng ván ô trang trí phía sau bàn của nhân viên tiếp tân. Erin Gillroy đang đứng ở phía trước bàn của ông, đầu gập xuống, chộp lấy một nắm khăn giấy. Cô nhìn lên khi Sam đi vào. “Cô Gillroy, tôi là Thanh tra Littleton.”
“Chào.” cô ta nói khàn đục nhưng bình tĩnh.
“Cô có muốn ngồi xuống không?”
“Không. Tôi nghĩ tôi sẽ cảm thấy ít bị tổn thương và ngu ngốc nếu tôi đứng.”
Sam ngồi trên một góc bàn của Manning và lấy cây viết và quyển sổ tay ra khỏi cái túi đeo trên vai của cô. “Thanh tra Womack nghĩ nói chuyện với một người phụ nữ thì dễ dàng hơn cho cô.”
“Thật sao? Tôi đã không nghĩ anh ta là loại người biết cảm thông.”
Trái ngược với cách mô tả của Womack về Erin Gillroy, ấn tượng của Sam về người phụ nữ trẻ này là cô ta không yếu đuối hay e thẹn. “Cô đã làm việc ở đây được bao lâu rồi?”
“Gần hai năm.”
Sam làm bộ viết xuống trong khi cô quyết định phương pháp cho đề tài tiếp theo, nhưng cô không cần phải làm điều đó, vì Erin Gillroy đã trả lời mà không đợi được hỏi. “Quan hệ của tôi với Logan Manning đã bắt đầu – và chấm dứt – cách đây sáu tháng.”
Sam lặng lẽ quan sát cô ta, không hiểu tại sao cô ta lại quá sẵn sàng thú nhận mọi chuyện và đưa nó ra ánh sáng cho hai thanh tra, những người xa lạ. “Có ai khác có biết về nó không?”
Cô ta nắm chặt tay cô ta thành hai nắm tay. “Không ai cả! Người duy nhất mà tôi từng kể là người bạn cùng phòng của tôi, Deborah, nhưng đêm qua phóng viên đã gọi đến và nói với cô ta rằng anh ta biết tôi đã có mối quan hệ với Logan Manning. Và người bạn cùng phòng của tôi, bạn tôi,” cô nhấn mạnh một cách chua chát, “không cảm thấy trung thực khi nói dối với anh ta về nó, vì vậy cô ta đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện.” Cô nhìn Sam và nói dữ dội, “Cô có thể giải thích cho tôi biết làm sao một người đọc Kinh thánh và luôn trích dẫn nó, như Deborah luôn làm, có thể phản bội lại người bạn và làm vỡ lời hứa mà không chút băn khoăn, và làm tất cả những chuyện đó nhân danh ‘đạo đức ngay thẳng’. Tất cả Deborah nên làm là gác máy trước người phóng viên, hoặc ghi lại lời nhắn.”
Cô nhìn chằm chằm vào Sam, chờ câu trả lời, khăng khăng đòi, và Sam nói điều duy nhất hiện lên trong đầu cô: “Một vài người không tốt, thích phê bình hành vi người khác mà tôi từng biết đi lễ mỗi chủ nhật và đọc Thánh Kinh. Tôi không biết làm sao một người có thể tách sự độc ác riêng của họ và khuyết điểm từ nghĩa vụ và sự tin tưởng tôn giáo của họ, nhưng có rất nhiều người có thể làm chuyện đó.”
“Deborah một trong số họ.”
“Cô nghĩ sao phóng viên lại tìm hiểu được mối quan hệ vậy?”
“Tôi không nghĩ anh ta biết bất cứ chuyện gì cả – anh ta chỉ là đang nhử thôi! Phóng viên đã và đang gọi cho mỗi người phụ nữ mà ông Manning biết, nói những chuyện đại loại như thế. Một người gọi Jacqueline Probst tối qua và bảo bà ta cùng chuyện đó. Jacqueline bảo phóng viên là bà sẽ kiện nếu tên bà ta được đề cập đến, sau đó bà ta gác máy anh ta.”
“Jacqueline Probst là ai?” Sam hỏi.
“Một trong những kiến trúc sư ở đây. Những người thanh tra đã nói chuyện với bà ấy. Jacqueline đã sáu mươi bốn tuổi. Bà ta đủ già để làm bà của Logan.”
Sam cố tình thay đổi đề tài trong chốc lát. “Cô xử lý tất cả các thư từ và cuộc gọi của Ông Manning, cá nhân cũng như kinh doanh hả?”
“Vâng.”
“Cô có giữ ghi nhận của các cuộc gọi không?”
Cô ta gật đầu.
“Tôi muốn có nó và vài hồ sơ khác nữa. Chúng tôi được sự đồng ý của Bà Manning.”
“Tôi sẽ đưa cô bất cứ cái gì cô muốn.” Bị phân tâm, cô chạy ngón tay trên cái chặn giấy có hình kim tự tháp vàng trên bàn làm việc của anh, sau đó cô cẩn thận làm thẳng khay giấy da của anh. “Tôi chỉ không thể tin là Logan đã chết.”
“Ai là người chấm dứt mối quan hệ của các người?” Sam hỏi. “Cô hay ông Manning?”
“Nó thật sự không xứng đáng là một ‘mối quan hệ’.” Erin trả lời, chuyển tia nhìn của cô đến Sam. “Mùa xuân năm ngoái, tôi đã đám hỏi và đợi kết hôn với một đám cưới lớn vào tháng Sáu mà gia đình tôi đã lập kế hoạch trong cả năm. Một tháng trước khi chúng tôi kết hôn, hôn phu của tôi ruồng rẫy tôi. Tôi làm mọi thứ để vượt qua ngày cưới của tôi khi nó đến gần. Tôi chạy bộ, tôi ngồi thiền, và tôi cố bận rộn bằng cách làm việc ngoài giờ ở đây. Vào đêm lẽ ra phải là buổi tiệc diễn tập của chúng tôi, tôi đã tình nguyện làm việc muộn và Logan cũng đã ở lại. Chúng tôi ăn bữa tối được mang đến, tôi bắt đầu khóc, và Logan cố an ủi tôi. Ông ấy biết ý nghĩa của ngày đó đối với tôi. Ông ấy buồn cười như thế – đôi khi ông ấy có thể hoàn toàn thiếu ân cần, nhưng ông ấy sẽ nhớ những điều nhỏ nhặt nhưng quan trọng với mọi người. Dù sao chăng nữa, ông ấy đã bảo tôi quá tốt so với hôn phu của tôi, và ông ấy ôm choàng lấy tôi, và chuyện tiếp theo mà tôi biết, chúng tôi kết thúc trên ghế xô pha ở đàng kia. Ông ấy cực kỳ đẹp trai đến nỗi hôn phu của tôi đã ganh với ông ấy, và tôi đoán nó liên quan đến việc tại sao tôi lại tán đồng chuyện đó.”
Khi cô ngừng lại, Sam nhẹ nhàng thúc. “Rồi có chuyện gì vậy?”
“Một tháng sau, tôi bị mất kinh và que khám thai ở nhà đã cho kết quả sai. Tôi điên cuồng lên. Deborah chỉ dọn về với tôi một vài tuần trước đó, nhưng cô ta có vẻ rất dễ thương và tôi đang… cuồng loạn. Tôi không tin vào việc phá thai, cho nên việc đó là không thể được. Dù sao chăng nữa, tôi rốt cuộc là đã kể cho Deborah nghe toàn bộ câu chuyện bẩn thỉu ngày hôm đó.”
“Chuyện mà cô ta đã lặp lại với phóng viên trên điện thoại tối qua ư?” Sam kết thúc dùm cho cô ta.
Erin gật đầu, nhìn như sắp bị ốm. “Cô có nghĩ là họ sẽ đề cập chuyện này – tôi và Logan – trong phần tin tức không?”
Sam do dự rồi gật gù. “Tôi nghĩ cô nên chuẩn bị để đối diện với nó. Nhưng nếu cô cảm thấy cần bất cứ sự an ủi nào, tôi không nghĩ cô sắp sửa trở thành người phụ nữ duy nhất mà họ sẽ đề cập tối nay.”
Erin nghiêng đầu và nhắm mắt lại, mặt cô toát lên vẻ thấu hiểu cay đắng và lo sợ. “Tội nghiệp Bà Manning quá. Tôi sẽ cá là tôi có thể đoán hai cái tên khác sẽ được nhắc đến.”
Sam cẩn thận giữ vẻ mặt của cô tỉnh bơ. “Hai tên nào?”
“Jane Sebring và Trish Lefkowitz.”
“Trish Lefkowitz – Người phát ngôn của bà Manning ư?”
Trước tiên, Erin gật đầu, sau đó cô lắc đầu. “Tôi không biết. Trish Lefkowitz là cách đây gần một năm. Có lẽ tên cô ta sẽ không được nhắc đến, có lẽ cô ta sẽ biết cách thoát khỏi nó. Cô ta biết cách xử lý giới báo chí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.