Trước đây được gọi là “phòng thẩm vấn’, các phòng phỏng vấn nằm ở cuối tầng ba, đối diện theo đường chéo với văn phòng McCord, giữa hai hành lang ngắn, bận rộn ở phía sau toà nhà. Hành lang phía trước có những lối vào phòng và những khung cửa sổ bằng kính lớn, nơi những người qua có thể nhìn thấy, và bị nhìn thấy. Hành lang ở phía sau có những tấm kính một chiều nơi các thanh tra và sĩ quan cảnh sát có thể tập hợp để quan sát và nghe những gì đang diễn ra trong mỗi phòng mà không bị nhìn thấy.
Thay vì đợi ở bên trong phòng phỏng vấn như họ đã được chỉ dẫn, Michael Valente và luật sư của anh đang đứng bên ngoài nó trong hành lang, uống cà phê. Đó là, Sam quyết định, một sự cố ý thách thức nhỏ nhưng được thiết kế để khôn khéo bóp méo sự chỉ dẫn từ McCord.
McCord nhìn thấy nó theo cách đó và trả đũa bằng cách đi ngang qua cả hai người mà không thèm liếc mắc. Anh mở cửa phòng phỏng vấn, và với cái hất đầu thô lỗ, anh cáu kỉnh ra lệnh cho họ. “Vào trong!”
Shrader và Womack đã quẹo về hướng hành lang ở phía sau khi Đại úy Holland bước ngang qua Sam với bốn người khác, tất cả đều đi về cùng hướng. Sự xuất hiện một cách tự nguyện của Valente ở phân khu rõ ràng là đã lôi cuốn một đám đông, Sam nhận biết, không biết có bao nhiêu người đã tập hợp lại ở đó để theo dõi qua tấm kính một chiều.
Cô chờ cho Buchanan và Valente đi vào phòng trước cô, sau đó cô đi theo họ vào bên trong và đóng cửa lại.
McCord đi đến bên phải của cái bàn hình chữ nhật ở giữa phòng. “Ngồi đi.” anh ra lệnh cho đối thủ của anh, hất đầu về phía những chiếc ghế ở bên trái của bàn.
Valente ngồi xuống một cách không vội vàng, sau đó anh mở nút áo ngoài của anh, ngả người ra trên ghế, và xuề xoà gác mắt cá chân phải lên đầu gối của chân kia – một tư thế vô cảm cố tình để thể hiện sự thiếu tôn trọng của anh đối với chuyện này, và đối với những người thanh tra hiện diện.
McCord xoay nghiêng ghế của anh, đặt tập vở vàng của anh vào lòng, và nhìn Valente qua vai phải của anh, sốt ruột gõ đuôi bút chì của anh trên bàn. Chờ đợi.
Sam chụp một tấm ảnh trong đầu về sự im lặng của hai người đàn ông và phụ đề nó: “Nếu tôi không thể thắng, tôi sẽ không chơi.”
Buchanan ngồi xuống, mở va–li của ông ta, và phá tan sự im lặng căng thẳng bằng cách nói, “Chúng tôi tin chắc ông Valente bị tình nghi trong vụ mưu sát Logan Manning.”
Tia nhìn của McCord chuyển sang Buchanan, và anh nhún vai. “Không ai buộc tội anh ta cả.”
“Đúng vậy. Thực ra, thậm chí không một ai chất vấn ông ấy. Sao lại thế, Trung úy?”
“Tôi mới là người đặt câu hỏi,” McCord giải thích như thể anh đang khiển trách một đứa bé học lớp bốn thô lỗ trong một chuyến tham quan phân khu, “và ông là người đưa ra câu trả lời. Bây giờ, ông đã đòi cuộc họp này. Nếu ông có chuyện gì cần nói, thì nói đi. Không thôi,” McCord thêm vào một cách chua cay, “cánh cửa ở đằng kia. Hãy sử dụng nó.”
Khuôn mặt quyền quí của Gordon Buchanan vẫn rất bình tĩnh một cách hoàn hảo, nhưng Sam nhìn thấy cơ hàm căng cứng của Valente bắt đầu hơi co giật. “Cần phải ghi nhớ điều này,” Buchanan nói một cách trôi chảy và vô cảm, “ông Valente không thể là kẻ giết người của anh. Đây là lịch trình của những nơi mà ông ấy đã có mặt vào ngày Chủ nhật, cùng với tên và số điện thoại của các nhân chứng có thể chứng minh sự hiện diện của ông ấy. Các người sẽ khám phá ra khi các người đọc lịch trình này, thân chủ của tôi đã ăn trưa rồi đi xem trận đấu của đội Knicks với ba đối tác. Sau trận đấu, họ đã đến Câu lạc bộ Century, nơi họ đã thảo luận chuyện làm ăn cho đến 6 giờ. Lúc chín giờ, ông ấy ăn tối ở một nhà hàng công cộng nơi ông ấy được biết và được nhìn nhận, với một người phụ nữ có tên trên danh sách. Lúc một giờ sáng, ông ấy về nhà, nơi ông ấy làm vài cuộc gọi đường dài đến vài đối tác ở Châu Á. Tài xế của ông ấy, người gác cửa của ông ấy, và mẫu tin điện thoại của ông ấy sẽ chứng minh phần sau cùng.”
McCord với lấy tờ giấy rồi cố tình lờ đi một khi anh có nó trong tay. “Tôi được báo cho biết là ông Valente không thích tình nguyện thông tin. Có người thậm chí nói rằng ông ấy luôn ra ngoài cách của ông ấy để không chịu hợp tác. Tôi tò mò về động cơ của ông ấy vì đã đến đây hôm nay và đưa ra thông tin để giúp chúng tôi trong vụ án đặc biệt này.”
Buchanan đóng va–li của ông lại. “Động cơ của thân chủ tôi không phải là việc của anh. Việc của anh là – có lẽ là – tìm ra kẻ thực sự đã giết Logan Manning.”
“Nếu tôi nói với ông là bà Manning là tình nghi chính của chúng tôi,” McCord nói lè nhè. “ông sẽ nói gì về điều đó?”
Giọng nói hung dữ của Valente giống như tiếng rít của nhát roi. “Tôi sẽ nói anh đúng là một thằng điên.”
Đầu của McCord quay phắt về phía Valente, và Sam quan sát hai địch thủ cuối cùng đương đầu với nhau – một người thợ săn khôn ngoan, một con dã thú nguy hiểm. Họ đang im lặng trong chốc lát, trong đầu khoanh tròn nhau, sau đó người thợ săn mỉm cười. “Tôi có cảm giác anh và bà Manning là những người hoàn toàn xa lạ cho đến cái đêm anh gặp bà ta ở bữa tiệc của bà ta. Anh không phải chỉ có mối quan tâm hững hờ đối với bà ta à?”
“Cắt chuyện nhảm nhí đi!” Valente cáu kỉnh, bắt đầu đứng lên một cách đột ngột, thong dong chết người, anh gợi cho Sam nhớ về một con báo ngay lúc đó. “Anh đã cho người giám sát chúng tôi trong nhiều tuần. Anh biết rõ là cô ấy ở chung với tôi tối qua.”
Buchanan cũng vội vàng đứng lên, đưa cho Sam ấn tượng của một luật sư lo lắng về những gì thân chủ của ông ta có thể làm tiếp theo, nhưng McCord đang di chuyển một thế tấn công khác. “Anh đã biết bà ta lâu lắm rồi, đúng không? Chính xác là cách đây 14 năm.”
“Anh chỉ vừa mới tìm hiểu ra được chuyện đó à?” Valente lắc đầu như thể anh không thể tin nổi sự ngu đần mà anh phải giải quyết: sau đó anh bỏ đi với Buchanan theo gót chân anh.
Trong vài khoảnh khắc, McCord nhìn sau lưng họ, anh nghiến răng với sự tức giận không thể giải thích được, sau đó anh nói khẽ, như thể nói với chính mình, “Đồ chó đẻ! Anh ta sắp sửa nói…”
Anh nhìn Sam và nói với vẻ giận dữ kinh tởm bản thân, “Tôi lẽ ra phải tự mình đánh giá anh ta, nhưng tôi nghĩ tôi biết mọi thứ cần biết về anh ta từ hồ sơ của anh ta, vì vậy tôi đẩy anh ta vào bức tường ngay từ đầu. Tôi cho anh ta thấy tôi khó khăn đến mức nào, để cho anh ta chứng minh cho tôi thấy là anh ta không quan tâm. Cô nói đúng, Sam. Người Băng có một điểm nóng – không, anh ta có chỗ yếu đối với Leigh Manning. Nếu tôi đã không mạnh tay đối với anh ta, nếu tôi đã chơi thẳng thắn với anh ta, tôi nghĩ anh ta sẽ kể cho tôi nghe chuyện gì đó mà tôi cần biết. Anh ta sẽ không bao giờ mang lại cho chúng ta một cơ hội khác…”
Vội vàng đứng bật dậy, Sam chạy ra cửa.
“Cô đi đâu vậy?”
“Đi chơi thẳng thắn với anh ta!” cô gọi qua vai của cô, chạy về hướng hành lang phía sau và chân cầu thang ở đó. Cô chạy băng qua làm cho Đại úy Holland và nhóm người của anh giật mình, họ vẫn còn đứng bên cạnh tấm kính một chiều, bàn về chuyến viếng thăm của Valente. Cầu nguyện cho thang máy sẽ đông đúc người và chậm như chúng vẫn thường bị, cô đóng sầm cánh cửa cầu thang nặng nề và chạy hết tốc lực xuống hai đợt cầu thang, tiếng chân của cô nghe thình thịch, nhịp tim của cô hầu như hòa nhịp với chúng.