Một đám đông đang đợi ở thang máy, vì vậy McCord quay về phía chân cầu thang và Sam đi theo anh. Anh đi cách hai bước ở phía trước cô, mang lại cho cô thời gian để ngắm nhìn những sợi tóc ngắn chạm vào cổ áo ở sau gáy của anh.
Tâm trí của anh vẫn còn trên chuyện một cách vô thức đã góp phần trong việc cố treo tội ác trên một người đàn ông một cách sai lầm. “Tôi vui mừng một cách chết tiệt là tôi vì còn nghi ngờ nên đã không buộc tội Valente khi tôi chất vấn anh ta sáng nay.” anh bảo cô một cách chế nhạo. “Họ đã cố gắng nhốt anh ta trong nhiều năm, nhưng tôi sắp sửa giúp họ đâm cây kim vào trong cánh tay của anh ta cho tội ác mà anh ta đã không làm. Chuyện lạm quyền còn có thể tệ hơn được bao nhiêu nữa chứ?”
“Tôi nghĩ anh ấy thực sự là một người đàn ông rất may mắn.” Sam trả lời ở đằng sau anh.
“Cô làm thế nào mà suy ra được chuyện đó vậy?” McCord nói với vẻ chế giễu khi họ đến gần chân cầu thang ở tầng hai.
Bàn tay phải của Sam đưa về phía vai của anh, nhưng cô kéo nó lại. Cô đã có thể cưỡng lại được sức hút của anh khi anh mạnh mẽ và chắc chắn về bản thân, nhưng cô rõ ràng là không thể kháng lại Mitchell McCord khi anh gặp phiền toái. “Vì anh sẽ không bao giờ để nó xảy ra. Anh không phải là tay sai của bất cứ người nào. Đó là điều làm cho anh rất khó tin nổi…”
Anh dừng và quay ngoắt lại đến nỗi Sam không thể dừng lại kịp hay ngăn bàn tay của cô không chạm vào tay anh trên lan can. Trái tim cô bắt đầu đánh loạn xạ khi cô nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ cách anh một inch, và ngón tay của cô dường như đang bốc cháy, khi nằm trên tay anh trên lan can.
Nuốt một cái, cô vùng vẫy khỏi sự mê hoặc ngắn ngủi và bước ngược lên một nấc thang. Anh bước lên nấc thang cô vừa bỏ trống, mang lại cho cô cái nhìn cận cảnh của cổ họng rám nắng của anh ngay chữ V của chiếc áo hở cổ của anh. Sợ bị phát hiện bởi bất kỳ ai đi vào khu vực cầu thang làm ngực cô phập phồng, và tia nhìn của anh hạ xuống ngực cô, ghi nhận nó. Những điều anh nói, tuy nhiên, chính xác là trái ngược với bất cứ thứ gì cô đã tưởng tượng:
“Không.” anh nói trên tiếng cười gay gắt, như thể anh không thể tin nổi là anh đã bước lên nấc thang vừa rồi. “Không.” xoay người lại, anh vội di chuyển xuống chân cầu thang với Sam ngay ở đằng sau anh, hoàn toàn bị mất thể diện và quyết tâm không để cho nó lộ ra ngoài. Cánh cửa ngoài nhìn ra một khu vực đậu xe nhỏ, thiếu ánh sáng sau toà nhà. “Đêm thật tuyệt.” cô nói với giọng vui vẻ, bước vào không khí lạnh buốt. “Tôi thật sự muốn lấy tàu điện ngầm và dừng lại để mua sắm một ít đồ trên đường về nhà.”
Cô xoay lại với nụ cười rạng rỡ rồi cau mày khi bàn tay của anh khóa chặt trên khuỷu tay cô. “Vào xe của tôi.” anh ra lệnh.
Sam cố kéo khuỷu tay ra, nhưng không mạnh lắm – không theo cách sẽ cho thấy là cô khó chịu. Để cho một người đàn ông thấy rằng bạn khó chịu làm cho anh nhảy đến nhiều kết luận, mà không có cái nào là cái mà bạn muốn anh ta kết luận. Tuy nhiên, cười với một người đàn ông trong cùng tình huống như thế này sẽ làm cho anh ta hoàn toàn mất cảnh giác. Sam mỉm cười. “Tôi rất cảm kích lời đề nghị của anh, nhưng tôi thật sự muốn lấy tàu điện ngầm và đi mua sắm.”
“Vào xe.” anh ra lệnh, đặt bàn tay của anh ngay thắt lưng để đảm bảo cô làm chuyện đó.
Sai lầm lớn tiếp theo mà bạn có thể làm với một người đàn ông ở trong một tâm trạng chuyên chế như của McCord, Sam biết, là làm lớn vấn đề vì chuyện không đâu. Tất nhiên sẽ làm cho họ kết luận rằng “không gì” là “có gì” lớn đối với bạn.
Sam ngồi vào xe của anh, và anh đóng cửa lại phía sau cô, sau đó khóa nó với chìa khoá của anh.
Cô gần như muốn cười khúc khích vì điều đó. “Chúng ta đều mang vũ trang, anh biết đấy.” cô bảo anh nghe khi anh ngồi vào đằng sau vô lăng.
“Một người trong chúng ta bắn giỏi hơn người kia.” anh trả lời.
Sam gửi cho anh một nụ cười suy đoán. “Ai là người đó trong chúng ta vậy?”
Anh từ từ quay lại và đặt cánh tay qua phía sau ghế, và trong một giây, cô hầu như nghĩ anh sắp choàng tay qua vai cô và kéo cô sát vào anh. Thay vào đó anh di chuyển cánh tay của anh và cho xe chạy. “Cô.” anh trả lời một cách muộn màng.
Sau khi Sam kể cho anh nghe những gì cô đã thu thập được từ Valente trong xe limo của anh ta, họ cùng nhau đi đoạn đường còn lại trong sự im lặng hoàn toàn, sự im lặng chưa bao giờ có trước đây, vì họ luôn có chuyện để nói. Sam không cảm thấy tốt về chuyện này. Anh không cư xử một cách có thể đoán được. Tất nhiên, cô cũng đã không cư xử có thể đoán được ngay chân cầu thang đó. Cô không nên nói những thứ mà cô đã nói, cô không nên để cho giọng của cô mềm xuống, lẽ ra không nên đứng yên ở đó với tay cô chạm vào tay anh thêm vài giây.
“Cám ơn anh đã cho quá giang.” cô nói khị họ dừng lại trước toà nhà của cô. Cô nửa mong anh sẽ nhận xét về việc cô sống ở một địa chỉ khác thường cho một thanh tra NYPD tầm thường, nhưng anh đã không. Cô với lấy tay cầm của cánh cửa, và cô bất ngờ khi anh tắt máy xe. “Anh không cần phải xuống xe.” cô nói, bước xuống đường.
Anh lờ cô và bước xuống xe.
Sự lo sợ đang thay thế sự bình tĩnh hợp lý thường ngày của Sam đối với phái nam. “Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi khi anh đi lại gần cô trên vỉa hè và bắt đầu đi cùng với cô vào toà nhà của cô.
“Đưa cô đến cửa nhà cô.”
“Anh không thể nào là đang nghiêm túc!” cô thở khì, phì cười.
“Tôi rất là nghiêm túc đấy.” anh nói một cách dứt khoát, đưa cô ngang qua người gác cửa.
Sam nhấn nút thang máy và quyết định tốt hơn hết nên xử lý trực diện vấn đề hiện nay. “Tôi hy vọng anh không khó chịu về giây phút ngớ ngẩn ở chân cầu thang.”
Anh mang lại cho cô vẻ ngoài chế ngự làm trái tim cô chùng xuống. “Chúng ta sẽ thảo luận ở trên lầu.”
Sam mang lại cho anh một nụ cười bóng gió, thích thú khác – loại dùng để làm cho anh của cô phát điên lên và làm cho một người đàn ông tự tin nhất cũng sẽ bối rối. “Anh đang – có ấn tượng là tôi sẽ mời anh vào nhà à?”
“Tôi không chỉ là có ấn tượng, tôi chắc chắn là vậy.”
Dựa vào giọng nói và thái độ của anh, Sam kết luận một chuyện duy nhất mà cô có thể kết luận: anh rõ ràng là sẽ khiển trách cô cho hành vi không phù hợp của cô. Nói với một nam đồng nghiệp – và nhất là cấp trên của bạn – rằng anh ta “không thể tin nổi” và chạm vào tay của anh ta cho thấy một phán quyết rất tệ, có lẽ gần như là một hành vi không phù hợp, theo sự giải thích của luật pháp, nhưng thật sự – chuyện này đang đi quá xa!
Sam mở khoá căn hộ của cô, đi vào bên trong, và bật chốt đèn ở bên cạnh cửa. Anh đi theo cô vào trong nhưng dừng lại ở đó. Khoanh tay trên ngực của anh, anh đứng với vai của anh tựa vào cửa.
Vì lo sợ việc cô cố làm cho mình nhìn gọn gàng trong khi cô cảm thấy như địa ngục, Sam bối rối đưa tay lên và cột chặt cọng dây giữ tóc cô thành một cái búi ở trên đầu. Anh đứng ở đó, nhìn cô trong im lặng trong khi cô làm chuyện đó, sau đó anh nói, “Sẽ không có bất cứ nụ hôn vụng trộm nào ở chân cầu thang bẩn thỉu hoặc sờ mó nhau trong xe ô tô đậu ở một con hẻm tối tăm.”
Anh ngừng lại để cô hiểu rõ chuyện đó, và môi của Sam tách ra không thể tin là anh sẽ dám cường điệu hoá một vài khoảnh khắc ở chân cầu thang lầu và trong xe, nơi mà không có chuyện gì xảy ra cả, thành chuyện cô đã cám dỗ anh! McCord không chỉ có cái tôi to tát, nhưng cô bất ngờ nhận ra, anh còn có “phương pháp” thông minh của riêng anh để sử dụng với người phụ nữ mà anh làm việc chung – mời ăn tối, sau đó nghe nhắc đến ‘cuộc cãi cọ của hai người yêu nhau’, sau đó ký biệt danh của anh trên giấy nhắn tin. Và nó đã thành công! Nó thậm chí đã thành công với cô, và cô chưa bao giờ giảm đến tình trạng sùng bái người hùng một cách ủy mị trong suốt đời cô. Mọi thứ cô thích về anh trở nên mờ nhạt thành không gì khi so sánh với khám phá này.
“Chúng ta không chỉ là làm việc chung với nhau, tôi còn là cấp trên của em.” anh nhắc nhở cô một cách không cần thiết. “Vì vậy tôi muốn em hiểu rằng điều này sẽ không bao giờ có bất cứ ảnh hưởng gì với quan hệ đồng nghiệp của chúng ta hay sự nghiệp của em. Em rõ ràng rồi chứ?”
“Anh thật là tốt bụng.” Sam nói, duy trì nụ cười hoàn hảo, và khoanh tay trên ngực của cô. “Tôi hiểu. Cám ơn anh, Trung úy.”
Mắt của anh nheo lại. “Tôi đang cố bảo đảm với em rằng em không cần phải sợ hậu quả gì từ những gì tôi sắp làm.”
Sam đang mất sự kềm chế của cô, và cô không bao giờ như thế cả! “Anh có muốn kể cho tôi nghe những gì anh sắp làm không?”
“Đó là kế hoạch của tôi.” anh nói, trông hơi thích thú bởi giọng điệu của cô.
“Vậy thì anh dự định làm chuyện gì?”
“Đầu tiên, tôi sẽ kéo dây cột tóc ra khỏi tóc em và để cho nó xõa tung ra để tôi có thể lùa những ngón tay vào đó để xem liệu nó có thực sự cảm thấy mượt như xa tanh hay như lụa. Tôi đã và đang muốn làm chuyện đó trong nhiều tuần nay.”
Cánh tay của Sam buông ra và rơi yếu ớt đến hai bên hông của cô khi cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Sau khi tôi làm chuyện đó,” anh tiếp tục với giọng khàn đục mà cô chưa từng nghe trước đây. “tôi sẽ bắt đầu hôn em, và ở một thời điểm trước khi tôi rời khỏi, tôi sẽ xoay em vào bức tường này…” anh nghiêng đầu của anh đến bức tường ngay bên cạnh cửa. “Rồi tôi sẽ làm mọi thứ tôi có thể làm để in dấu cơ thể của tôi trên người em.”
Máu đang bắt đầu đua qua tĩnh mạch của Sam, nhưng não của cô dường như đang bị thiếu oxy, vì cô không thể hoàn toàn kết nối phần cuối cùng này với lời nhận xét mở đầu của anh. “Tại sao?” cô buột miệng nói ra, nếp nhăn hằn trên trán cô.
Anh rõ ràng đã không hiểu phạm vi câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời của anh làm cho cô tan chảy: “Vì ngày mai, chúng ta sẽ giả vờ là chuyện đã chưa bao giờ xảy ra, và chúng ta sẽ tiếp tục giả vờ cho đến khi vụ án Manning được kết thúc, hay một người trong chúng ta được phân công cho một công việc khác. Nếu chúng ta không đợi – nếu chúng ta để cho chuyện này bắt đầu trước đó – thì chúng ta sẽ kết thúc ngay chân cầu thang bẩn thỉu đó và những cái khác như thế, lén lút có vài khoảnh khắc với nhau và lo lắng đến chuyện bị người khác bắt gặp. Chuyện này sẽ không phải là một cuộc tình vụng trộm ở chân cầu thang bẩn thỉu, và tôi không muốn đối xử nó – hay em – như vậy.”
Sam nhìn vẻ mặt rắn rỏi của anh, trong khi cô cố điều chỉnh đến một thực tế mới rằng Mitchell McCord đã muốn cô, và đã muốn cô ngay từ đầu, và cùng một lúc anh cũng cố gắng bảo vệ sự nghiệp của cô và đảm bảo cô về tình cảm của anh đối với cô. Lúc trước anh đã như là người hùng của cô, nhưng bây giờ mọi thứ mà cô đã tưởng tượng về anh có vẻ quá nhỏ nhoi so với con người thực của anh.
“Trong khi chúng ta đang giả vờ,” anh tiếp tục sau khi cho cô chỉ đủ thời gian để đuổi kịp lý do của anh cho đến lúc này, “em sẽ có thời gian để quyết định dù là em có muốn ở bên tôi khi vụ án này được kết thúc hay không. Nếu trong thời gian này, em quyết định câu trả lời là không, tôi sẽ biết nó, và chúng ta sẽ không thảo luận nó. Chúng ta sẽ chia tay một cách vui vẻ khi vụ án này kết thúc, và em chỉ cần tiếp tục giả vờ là những thứ tôi định làm cho em, và với em, chưa bao giờ xảy ra.” Anh ngừng lại một lần nữa để đánh giá phản ứng của cô. “Nghe như thế nào?”
Thật là giống anh – khéo léo hoạch định và tổ chức cho đến lúc cuối cùng. Không thể kiểm soát được nụ cười run rẩy trong tận đáy lòng của cô hoặc nụ cười đang lóe lên trong mắt cô, Sam thì thầm, “Nó nghe giống như… anh vậy, Mack.”
Anh từ chối câu trả lời lửng lờ không có sức thuyết phục và nâng cao lông mày của anh, chờ câu trả lời, đôi mắt xanh của anh nhìn như xuyên thấu cô.
Để trả lời, Sam với tay lên và kéo cọng dây và kim cài ra khỏi tóc của cô, sau đó cô lắc mạnh đầu cho khối tóc màu hạt dẻ xõa tung qua vai cô.
Anh ôm khuôn mặt cô trong tay và từ từ lùa những ngón tay của anh qua bên tóc cô, xoay miệng cô lên với anh. “Sam.” anh khẽ thì thầm, như thể anh tôn sùng tên cô. Cúi đầu xuống, anh chạm môi mình vào cô. “Sam.” anh lại nói trong tiếng thì thầm nhức nhối.
Khi anh rời khỏi, Sam đóng cửa, và khóa nó lại, sau đó cô xoay lưng và tựa người vào cùng bức tường mà anh đã ép cô sát vào đó. Mỉm cười, cô từ từ trượt người trên vách tường xuống sàn nhà, sau đó cô kéo đôi chân tì vào ngực của cô và quấn cánh tay của cô quanh chúng. Để má cô nghỉ trên đầu gối, Sam nhắm mắt lại, thưởng thức những cảm xúc còn đọng lại của tay anh và miệng anh trên làn da cô, cơ thể căng cứng khêu gợi của anh chống lại người cô. Mái tóc dài của cô, lúc nãy được gọn gàng, bây giờ tràn qua gò má kia của cô và qua chân cô trong một khối hỗn độn, bị vò nát và chải bằng bàn tay của anh.
Cô đã đi theo Mitchell McCord xuống đúng con đường trong trí tưởng tượng của cô, cũng như cô biết là cô đang làm gì.
Và cô đã rời khỏi vách đá bước vào không khí loãng.
Ồ, nhưng cú rơi đó tuyệt làm sao!