Người Bảo Hộ

CHƯƠNG 67



Một khi Leigh đã thông báo một cách công khai cách đây hai đêm rằng cô đang đi ăn tối với Michael, con số các phóng viên đi lẩn quẩn bên ngoài toà nhà của cô, hy vọng bắt được tin gì đó nóng bỏng để đăng tải, giảm xuống một cách đột ngột. Cô đã trao câu chuyện nóng bỏng cho họ và họ đang đăng tải nó.
Chỉ có hai phóng viên đang co ro trong áo choàng bên ngoài cửa sổ của đại sảnh khi Joe O’Hara thắng xe limo dừng lại lúc năm giờ chiều, tuy nhiên anh vẫn hộ tống cô vào trong.
“Này, Leigh!” Courtney Maitland gọi, vội vã chạy theo cô vào bên trong. Khi Leigh hướng qua để nói chuyện với cô bé, O’Hara chạm vào khuỷu tay của Leigh và nói, “Hilda cần tôi đi lấy vài thứ. Tôi sẽ đi lên lầu, lấy danh sách, và làm công chuyện cho cô ấy để tôi có thể trở về kịp để đưa bà đến nhà hát vào lúc 6 giờ 30. Liệu ông Valente có đi cùng với chúng ta không?”
“Không, anh ấy sẽ đến sau từ chỗ của anh ấy. Tôi phải có mặt ở nhà hát lúc bảy giờ, và chẳng ích gì để cho anh ấy chờ ở đó trước khi cuộc biểu diễn bắt đầu. Jason Solomon sẽ làm cho hai chúng tôi phát điên lên. Anh ta đang ở trong tâm trạng hiếm có hôm nay. Ồ, và này Joe…” Leigh gọi theo một lát sau khi anh tiến về những chậu cây cảnh trong đại sảnh hướng về phía thang máy. “Tôi cũng có vé cho anh tối nay đấy.”
Anh toét miệng cười với cô và đưa tay lên chào, và Leigh hướng qua nói chuyện với Courtney, người đang mặc một cái áo choàng quá khổ nhìn như thể nó đến từ một cửa hàng từ thiện và cái khăn choàng cổ len đỏ dài thả dài qua dưới lai áo của cô bé.
“Cháu tuyệt đối sẽ sử dụng Michael Valente để làm đề tài cho cuộc phỏng vấn của cháu.” Courtney vội vã giải thích. “Cô có nghĩ là cô có thể làm cho chú ấy nói chuyện với cháu về những chuyện vô cùng quan trọng không? Ý cháu là, cháu đã có một ít thông tin cá nhân về chú ấy rồi, nhưng nó chủ yếu là từ việc nghe lén và từ cuộc đánh bài với chú ấy vào đêm đó. Cháu muốn viết về con người thật của chú ấy thay vì cách mà người khác đã nhìn chú ấy…”
Trên lầu, Joe xoay chìa khoá của anh trong ổ khóa cửa bên hông căn hộ và đi vào nhà bếp. “Hilda?” anh gọi, thấy ngạc nhiên là căn hộ tối om. “Hilda?” anh nói, đi xuống hành lang dẫn đến phòng của cô. Anh gõ trên cửa của cô. “Nếu cô muốn tôi làm công chuyện cho cô, cô phải đưa cho tôi danh sách của cô.”
Khi cô không trả lời tiếng gõ cửa, O’Hara quay trở vô nhà bếp, sau đó băng qua nó, bật đèn ở dọc lối đi. Anh bật ngọn đèn treo nhiều ngọn trong phòng ăn và nhìn thấy người giúp việc đang nghiêng người gần bàn, máu túa ra từ đầu cô lên thảm. “Hilda. Ôi, đừng!…” cúi xuống, anh kiểm tra mạch nhịp, sau đó anh đứng lên và chạy vào nhà bếp. Anh nhấc máy điện thoại và nhấn chín một…
Toàn bộ cơ thể của anh dường như bị nổ tung với cơn đau toả ra từ ngực. Với một tiếng rên, Joe O’Hara đẩy trượt người xuống bức tường, chộp lấy ống nghe trong khi cả thế giới biến thành một màu tối đen.
Leigh đặt chìa khoá của cô vào ổ khóa ở cửa trước, mở nó, và đi vào phòng khách, ngừng lại để treo áo choàng vào tủ. Vì muốn nằm xuống vài phút trước khi tắm rửa và chuẩn bị đến nhà hát, cô đi thẳng về phòng ngủ của cô.
Chiếc giường đã được chuẩn bị xong, Leigh nhận thấy khi cô bước vào phòng ngủ từ hành lang. Hilda chưa bao giờ quên bất cứ chuyện gì, cô nghĩ với nụ cười trên môi, bao gồm thói quen nằm nghĩ lúc xế chiều trước khi cô trình diễn. Dự định cởi quần áo và mặc áo choàng trong nhà, cô đi băng qua giường và nhìn vào tấm gương lớn trên bàn trang điểm. Một người phụ nữ đang đến gần ở phía sau lưng cô trong gương, người phụ nữ đang mặc chiếc áo đỏ và mặt dây chuyền đá rubi giống hệt như Leigh đã mặc cho buổi tiệc của cô. Ngoại trừ là người phụ nữ đang đứng ở đằng sau cô, đang giơ cao bình bông bằng đá nặng nề…

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.