Pippi Tất dài

Chương 10: Pippi trong vai Người cứu mạng



Một chiều Chủ nhật nọ, Pippi đang ngồi suy nghĩ xem nó có thể chơi trò gì được đây. Thomas và Annika được mời đến một tiệc trà cùng với bố mẹ, vậy nên chúng không thể sang với Pippi.
Ngày hôm nay, Pippi đã làm biết bao việc thú vị. Sáng, nó dậy sớm, mang nước quả và bánh mì vào tận giường cho ông Nilsson. Con khỉ mặc áo ngủ màu xanh nhạt, ngồi trên giường hai tay cầm chặt cái cốc, trông thật xinh xắn. Rồi Pippi cho ngựa ăn, chải lông, và kể cho ngựa nghe một câu chuyện đến là dài về những cuộc hành trình trên biển của nó.
Sau đó Pippi quay vào phòng khách, vẽ một bức tranh to tướng lên giấy bồi tường. Bức tranh tả một bà béo mặc áo dài đỏ, đội mũ đen. Tay này bà cầm một bông hoa vàng, tay kia một con chuột chết. Theo Pippi, đó là một bức tranh tuyệt mỹ, làm cả gian phòng lộng lẫy hẳn lên. Đoạn Pippi lại ngồi bên chiếc tủ nhiều ngăn kéo của mình mà ngắm nghía đám trứng chim và ốc biển. Nó nhớ lại tất cả những vùng đất tuyệt diệu, nơi nó đã cùng bố sưu tầm đủ mọi thứ, rồi những cửa hiệu nhỏ đáng yêu trên khắp thế giới, nơi bố con Pippi đã mua biết bao kỷ vật đẹp đẽ hiện đang nằm cả trong các ngăn kéo tủ kia. Sau đó nó thử dạy cho ông Nilsson điệu nhảy Scotland, nhưng con khỉ không muốn học. Có một lúc Pippi đã nghĩ hay thử dạy cho con ngựa, nhưng rồi nó lại thích trò chui vào thùng gỗ rồi đậy nắp lại hơn. Nó vừa chơi vừa tưởng tượng mình là một con cá mòi đang ở trong hộp cá mòi, chỉ tiếc là Thomas và Annika lại không có ở đây, nếu không chúng cũng sẽ làm cá mòi được.
Nhưng lúc này trời đã nhập nhoạng tối. Cô bé dí cái mũi khoai tây bé xíu vào kính cửa sổ, nhìn ra hoàng hôn mùa thu. Nó chợt nhớ đã mấy hôm rồi nó không cưỡi ngựa, và nó quyết định sẽ lập tức phi ngựa một tua. Hẳn đó sẽ là cái kết đẹp cho một ngày Chủ nhật thú vị.
Nó đội lên đầu cái mũ to tướng, đón lấy ông Nilsson đang ngồi trong một xó phòng vừa nghịch vừa lầm bầm, đoạn nó buộc yên ngựa, rồi nhấc con ngựa từ hành lang xuống đất. Thế là cả bọn cưỡi ngựa lên đường, Ông Nilsson trên vai Pippi, Pippi trên lưng ngựa.
Trời khá lạnh, mặt đường đóng băng kêu lạo xạo dưới vó ngựa. Ngồi trên vai Pippi, ông Nilsson cứ thử tìm cách túm những cành lá hai bên đường. Nhưng Pippi phi ngựa nhanh đến nỗi con khỉ chịu không túm được. Những cành lá vun vút quất mấy cú nên thân vào tai nó, và nó phải cố gắng giữ cho chiếc mũ rơm trên đầu khỏi bay xuống.
Pippi phi ngựa xuyên thị trấn, mọi người sợ hãi nép sát vào tường nhà khi nó lao vụt qua.
Dĩ nhiên thị trấn có một quảng trường chợ. Nơi đây có toà thị chính nho nhỏ quét vôi vàng, có vài ngôi nhà cổ một tầng xinh đẹp. Cũng có một toà nhà lớn. Một công trình mới xây dựng cao ba tầng, được gọi là “nhà chọc trời”, chỉ vì nó cao hơn hết thảy các toà nhà khác trong thị trấn.
Vào một chiều Chủ nhật như vậy, thị trấn cho ta cảm giác hết sức thanh bình, yên tĩnh. Thị trấn như đang mơ mộng. Nhưng đột nhiên. sự yên tĩnh ấy bị phá vỡ bở những tiếng kêu thất thanh:
“Cháy trong nhà chọc trời! Cháy! Cháy!”
Người từ các ngả chạy bổ ra với ánh mắt hốt hoảng. Một chiếc xe cứu hoả lao xuyên phố phường trong tiếng còi dai dẳng, và những đứa trẻ nhỏ của thị trấn, vốn bao giờ cũng vui thích khi được nhìn xe cứu hoả, sợ hãi oà khóc vì tưởng rằng ngay cả nhà chúng cũng sắp sửa bùng cháy đến nơi. Khắp nơi vang lên tiếng la hét. Trên quảng trường chợ, trước toà nhà chọc trời, tụ tập đông nghịt những người là người, cảnh sát phải tìm cách giãn học ra để xe cứu hoả có thể vào được. Từ các ô cửa sổ của toà nhà chọc trời, lửa cháy bùng bùng, những người lính cứu hoả mất hút giữa khói và tàn lửa. Nhưng họ vẫn can đảm xông vào dập đám cháy.
Lửa bén từ tầng một, nhưng rồi đã nhanh chóng lan lên các tầng trên. Đám đông trên quảng trường chợ chợt trông thấy một cảnh tượng khiến họ kêu thét lên vì sợ hãi. Tít trên cùng toà nhà có một căn buồng, cửa sổ của nó vừa mở tung ra bởi một bàn tay trẻ con, và hai chú bé xuất hiện ở đó, kêu cứu.
“Chúng cháu không xuống được, vì có ai đốt lửa ở cầu thang ấy!” Chú bé lớn hơn kêu to.
Chú bé lên năm, cậu em kém chú một tuổi. Mẹ chúng đi ra phố, và giờ đây hai đứa đứng trơ trọi tít trên kia. Nhiều người trên quảng trường chợ bắt đầu sụt sịt khóc, còn ông đội trưởng đội cứu hoả tỏ vẻ lo lắng. Dĩ nhiên xe cứu hoả có thang, nhưng với khoảng cách xa như vậy, cái thang không đủ dài để bắc lên tận đấy. Mà chạy vào nhà lên cứu lũ trẻ thì không thể được.
Đám đông trên quảng trường chợ rơi vào tuyệt vọng, khi mọi người hiểu ra rằng không có cách nào cứu lũ trẻ. Còn hai hình hài bé bỏng đáng thương thì cứ đứng tít trên kia mà khóc. Chỉ còn ít phút nữa là lửa sẽ lan đến tầng trên cùng.
Pippi ngồi trên lưng ngựa, giữa đám đông trên quảng trường chợ. Nó mải mê nhìn xe cứu hoả, nghĩ bụng không biết có nên sắm cho mình một chiếc hay không. Nó mê cái xe vì nước sơn đỏ và tiếng còi lảnh lót khi xe chạy trên đường. Đoạn nó nhìn lửa cháy bùng bùng, và nó thích thú khi những tàn lửa rơi xuống người nó.
Cuối cùng nó cũng nhận thấy hai cậu bé đứng trên tầng áp mái. Nó ngạc nhiên vì hai thằng bé chẳng có vẻ gì khoái trí trước đám cháy đùng đùng này. Điều đó vượt quá sự hiểu của Pippi, cuối cùng nó hỏi những người đứng xung quanh.
“Tại sao hai đứa trẻ lại gào lên thế?”
Thoạt đầu mọi người chỉ đáp lại Pippi bằng những tiếng sụt sùi, nhưng rồi một ông to béo bảo:
“Còn tại sao nữa? Cháu không nghĩ rằng cháu cũng sẽ khóc, nếu giả dụ cháu đứng ở trên kia và không xuống được hay sao?”
“Cháu chẳng bao giờ khóc sất,” Pippi đáp. “Nhưng nếu chúng nhất định muốn xuống, thì sao chẳng ai chịu giúp chúng cả?”
“Vì không thể được, thế đấy,” ông to béo đáp.
Pippi suy nghĩ một lát.
“Có ai kiếm được một sợi thừng dài không ạ?”
“Để làm gì kia chứ?” Ông to béo nói. “Lũ trẻ quá bé, không thể tụt thừng xuống được. Vả lại cháu định bắt dây thừng lên bằng cách nào?”
“Ồ, đây đã từng lênh đênh trên biển,” Pippi bình thản nói. “Cháu muốn có một sợi thừng.”
Không ai tin sợi thừng sẽ đem lại kết quả, nhưng rốt cuộc Pippi cũng nhận được một sợi thừng.
Cạnh nhà có một cái cây cao. Ngọn cây ở cùng một độ cao với cửa sổ căn buồng áp mái. Nhưng giữa cửa sổ và ngọn cây là một khoảng cách ít nhất dài ba mét. Mà thân cây lại trơn nhẵn, chẳng có tí cành nào để trèo lên được. Ngay cả Pippi hẳn cũng phải đầu hàng.
Lửa vẫn cháy, hai đứa trẻ trong căn buồng áp mái gào khóc, đám đông trên quảng trường chợ sụt sùi.
Pippi nhảy xuống ngựa, đi về phía gốc cây. Đoạn nó cầm sợi thừng buộc chặt vào đuôi ông Nilsson.
“Bây giờ hãy tỏ ra là người anh em can đảm của Pippi,” nó nói. Nó đặt con khỉ vào gốc cây, vỗ nhẹ một cái. Và con khỉ ngoan ngoãn trèo lên. Đối với một con khỉ con thì chuyện đó dễ ợt!
Mọi người trên quảng trường chợ nín thở theo dõi ông Nilsson. Chỉ một nhoáng, nó đã leo lên đến ngọn cây. Nó ngồi trên một cành lá, nhìn xuống Pippi. Pippi vẫy tay ra hiệu cho nó xuống. Con khỉ bèn trèo xuống, nhưng lần này nó xuống phía bên kia thân cây, nên khi ông Nilsson xuống đến nơi thì sợi thừng đã vắt qua những cành lá, thòng làm hai từ ngọn cây xuống tận mặt đất.
“Bác thông minh cực, bác Nilsson ạ, lúc nào bác cũng thừa sức trở thành giáo sư,” Pippi vừa nói vừa tháo một đầu dây buộc chắc ở đuôi ông Nilsson.
Ngay cạnh đấy có một toà nhà đang được sửa chữa. Pippi chạy sang kiếm được một tấm phản dài. Nó cắp tấm phản vào nách, chạy lại gốc cây, tay kia nắm sợi thừng, hai chân tì vào thân cây bắt đầu trèo lên. Nó trèo nhanh và nhẹ nhàng đến nỗi đám đông ngừng khóc vì thán phục. Lên đến ngọn cây, nó kê tấm phản lên một chạc cây to, rồi thận trọng đẩy tấm phản về phía cửa sổ căn buồng áp mái. Lúc này tấm phản như một cái cầu nối cửa sổ với thân cây. Đám đông đứng dưới quảng trường im phăng phắc. Họ không thốt nổi một lời vì quá ư hồi hộp. Pippi trèo lên tấm phản. Nó thân ái cười với hai cậu bé đứng trong cửa sổ.
“Trông các cậu mới buồn bã chứ!” Nó nói. “Đau bụng hay sao thế?”
Nó chạy qua tấm phản, nhảy vào buồng. “Ở đây rõ ấm,” nó nói. “Các cậu khỏi cần châm thêm lửa trong nhà này nữa, tớ bảo đảm với các cậu đấy. Buổi sáng cùng lắm chỉ cần cho bốn thanh củi vào lò sưởi. Thế là đủ ấm.”
Đoạn nó cắp mỗi nách một chú và lại trèo lên tấm phản.
“Bây giờ các cậu cũng phải được vui một chút chứ,” nó nói. “Gần như đi trên dây ấy nhỉ.”
Khi ra đến lưng chừng tấm phản, nó bèn giơ cao một cẳng chân lên, giống như nó đã từng làm trong rạp xiếc. Một tiếng ồ lan nhanh trong đám đông quảng trường chợ, và liền đó Pippi đánh rơi một chiếc giày, làm mấy bà có tuổi ngã lăn ra bất tỉnh. Nhưng Pippi cùng hai cậu bé đã sang đến ngọn cây, may mắn và nguyên vẹn, thế là mọi người bên dưới cùng gào lên: “Hoan hô!” – tiếng hoan hô vang vọng vào màn chiều tối sẫm át cả tiếng lửa cháy.
Bây giờ Pippi kéo sợi thừng lên, buộc chắc một đầu vào một chạc cây, đầu kia buộc vào một trong hai cậu bé rồi từ từ, thận trọng dòng cậu xuống cho người mẹ của cậu đang đứng trên quảng trường, tràn trề hạnh phúc. Bà lập tức nhào đến con trai, ghì chặt lấy cậu, nước mắt chan hoà.
Nhưng Pippi đã gào lên: “Tháo nút thừng ra! Trên này còn một thằng bé, mà nó lại không bay được!”
Và mọi người giúp tháo nút thừng để cậu bé được tự do. Pippi buộc nút mới ra nút chứ. Đó là món mà nó đã học được trên biển. Bây giờ nó lại kéo sợi thừng lên, và đến lượt cậu bé thứ hai được dòng xuống.
Còn lại một mình Pippi trên ngọn cây. Nó chạy trên tấm phản, ai nấy đều ngẩng trông nó, hồi hộp không hiểu nó định làm trò gì. Pippi nhảy tới nhảy lui trên tấm phản hẹp. Tay nó vung lên hạ xuống nom đến đẹp mắt, và nó cất tiếng hát với giọng khàn khàn khiến những người đứng dưới quảng trường chợ hầu như không nghe nổi:
“Có một ngọn lửa cháy
Sáng muôn nghìn hào quang.
Cháy cho tớ,
Cháy cho cậu,
Cho chúng mình nhảy múa rộn ràng!”
Càng hát nó càng nhảy hăng, nhiều người đứng dưới quảng trường chợ sợ hãi nhắm nghiền mắt lại, vì họ nghĩ thế nào Pippi cũng ngã lộn cổ. Từ cửa sổ căn phòng áp mái, những lưỡi lửa lớn thè ra. Trong ánh lửa, Pippi hiện lên rõ mồn một. Nó giơ hai tay lên trời đêm, và khi những tàn lửa rơi xuống người nó, nó reo to:
“Một ngọn lửa đến là vui, đến là vui, đến là vui!”
Giờ đây nó tung người túm lấy sợi thừng.
“Hấp!” Nó kêu lên và nhanh như chớp tụt vèo xuống đất.
“Nghìn lần hoan hô Pippi Tất dài. Cô bé muôn năm!” Ông đội trưởng cứu hoả hô.
“Muôn năm, muôn năm, muôn năm, muôn năm!” Ai nấy đều hô. Nhưng có một người hô những năm lần. Đó là Pippi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.