Sau Tang Lễ
Chương 2
Sau món nước dùng gà tuyệt hảo và nhiều thịt nguội cùng với rượu vang Chablis hảo hạng, không khí lễ tang đã hoàn toàn biến mất. Thực ra, chẳng có ai đau khổ quá mức, cũng chẳng có ai trong số họ có quan hệ thật thân thiết với người đã mất. Thái độ chung là phù hợp với hoàn cảnh – ngoại trừ Cora vui vẻ ra mặt – và phép lịch sự vẫn được tôn trọng cho đến giờ, người ta cảm thấy là cuộc nói chuyện đã có thể bớt đi phần trịnh trọng. Ông Entwhistle là người đầu tiên khuyến khích mọi người theo chiều hướng này. Ông có kinh nghiệm với những lễ tang và biết phải phân bố thời gian như thế nào trong những buổi lễ như thế này.
Bữa ăn kết thúc, Lanscombe thông báo rằng cà phê sẽ được mang vào trong thư viện. Đã đến lúc, “nói chuyện công việc”. tức là nói chuyện về di chúc. Thư viện, với các dãy kệ đầy sách và các riđô nhung đỏ, có vẻ là một chỗ định trước cho việc này. Lanscombe rót cà phê rồi đi ra và đóng cửa lại sau lưng.
Sau vài câu chuyện rời rạc, mọi người rụt rè nhìn ông Entwhistle, ông này nhìn đồng hồ và tuyên bố:
– Tôi phải bắt đầu cho kịp chuyến tàu 3 giờ 30 phút.
Những người khác cũng đi tàu như ông.
– Như các vị cũng biết đấy – ông Entwhistle bắt đầu – tôi là người thi hành di chúc của ông Richard Abernethie.
– Thật vậy sao? – Cora Lansquenet cắt ngang một cách gay gắt. Ông ấy đã để lại cho tôi cái gì đó chăng?
Đây không phải là lần đầu tiên Entwhistle nhận thấy rằng Cora có tính xấu là nói không cần phải để ý đến ai. Ông hướng về phía bà một cái nhìn nghiêm khắc và trả lời:
– Cho tới một năm trước đây, di chúc của Abernethie rất đơn giản. Trừ một vài khoản nhỏ khác, ông ấy dự tính để lại toàn bộ tài sản của mình cho con trai Mortimer.
– Mortimer đáng thương – Cora lại cắt ngang một lần nữa – thực sự tôi nghĩ rằng bệnh viêm tủy xám mà anh ta đã phải chịu đựng là một điều khủng khiếp.
– Cái chết bi thảm cùa Mortimer – nhà diễn giả tiếp tục – đã đến một cách đột ngột, tàn nhẫn và đã là một cú sốc ghê gớm đối với Richard. Ông ấy đã mất nhiều tháng mới gượng dậy được. Và khi đó tôi đã khuyên ông ấy nên xem lại các quy định của do chúc.
Bà Maude Abernethie, vợ Timothy, lên tiếng với giọng trầm:
– Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ấy đã không thay đổi di chúc? Tài sản của ông ấy sẽ được di tặng lại cho Timothy chăng, với cương vị là người họ hàng gần nhất?
Ông Entwhistle mở miệng định thuyết trình về vấn đề người họ hàng gần nhất, nhưng ông đã thay đổi ý định và tiếp tục một cách khô khan hơi sẵng:
– Theo lời khuyên của tôi, Richard đã viết lại di chúc. Nhưng trước tiên ông ấy đã muốn tìm hiểu thêm về thế hệ trẻ.
– Vậy là ông ấy đã thử thách chúng ta, Suzan kêu to và phá lên cười. Trước tiên George, sau đó Greg(1) và tôi, rồi Rosamund và Micheal.
Bộ mặt gầy guộc của Gregory Banks ửng đỏ. Anh ta nói xẵng:
– Suzan! Chúng ta có thể nói như vậy được chăng, thử thách?
– Nhưng mà đúng ông ấy muốn nói như vậy mà, phải không ông Entwhistle?
– Ông ấy có để lại gì cho tôi không? – Cora lại hỏi.
Ông Entwhistle khẽ ho và tiếp tục:
– Tôi đề nghị gửi cho mỗi vị một bản sao của di chúc. Tất nhiên tôi có thể đọc cho các vị toàn bộ di chúc ngay bây giờ, nhưng tôi e rằng ngôn ngữ luật của văn bản này hơi khó hiểu đối với nhiều người. Một cách ngắn gọn, di chúc có thể tóm tắt lại như sau: “Sau một vài di tặng nhỏ và một khoản quan trọng dành cho Lanscombe dưới dạng trợ cấp hàng năm trọn đời, toàn bộ tài sản sẽ được chia đều thành sáu phần. Bốn phần chia cho em trai Timothy, cháu trai George Crossfield, các cháu gái Suzan Banks và Rosamund Shane. Hai phần còn lại sẽ được đầu tư và lợi tức sẽ được dùng làm trợ cấp trọn đời cho bà Helen Abernethie, vợ góa của Leo Abernethie, và cho em gái, bà Cora Lansquenet. Sau khi hai người này qua đời, vốn đầu tư sẽ được chia đều cho bốn người thừa kế kia hoặc con cháu họ.”
– Tử tế thật! Cora nói, giọng dò hỏi. Một khoản lợi tức? Bao nhiêu?
– Có thể là khoảng 3 hoặc 4 nghìn bảng mỗi năm.
– Tuyệt! – Cora kêu lên. Tôi sẽ đi Capri!
Helen Abernethie nói lời cảm ơn của mình với một giọng nhẹ nhàng:
– Richard thật là tốt bụng và hào phóng. Tôi vẫn luôn quý trọng tình cảm mà ông ấy dành cho tôi.
– Sinh thời ông ấy rất quý bà – ông Entwhistle đồng tính. Leo là người ông ấy quý nhất và sau khi chồng bà qua đời Richard rất vui mỗi khi bà đến thăm.
– Giá mà tôi biết ông ấy ốm nặng đến vậy – Helen tiếp tục với chút hối hận trong giọng nói. Tôi đã ít gặp ông ấy trước khi ông ấy qua đời và mặc dù tôi biết bệnh của ông ấy, tôi không ngờ rằng lại trầm trọng đến thế.
– Bệnh đã nặng từ lâu – ông Entwhistle nói. Nhưng Richard không muốn nói tới điều đó và tôi tin chắc rằng chẳng ai ngờ tới kết cục đột ngột đến như vậy. Tôi được biết rằng ông bác sĩ là người đầu tiên bị bất ngờ.
– “Đột từ, tại nhà của mình…” người ta đã viết như thế trên báo.
Cora vừa nói vừa khẽ lắc đầu.
– Tôi đã tự hỏi, vậy thì…
– Đó là một cú sốc đối với tất cả chúng ta – Maude Abernethie lên tiếng – Ông Timothy tội nghiệp đã rất xúc động. Ông ấy không ngừng lẩm bẩm: “Thật đột ngột, thật đột ngột.”
– Thực ra, sự việc đã được ỉm đi một cách êm thấm, đúng vậy không? – Cora lại lên tiếng, gây chú ý.
Mọi con mắt đổ dồn về phía cô.
– Nhưng tôi cũng nghĩ rằng các vị đã có lý, hoàn toàn có lý – Cora thản nhiên tiếp tục – Tôi muốn nói rằng… thực ra điều đó là không cần thiết… tại sao lại công bố điều đó ra chứ? Câu chuyệnnày không được để lộ ra ngoài gia đình.
Những gương mặt đang nhìn vào cô ngày càng trở nên hoang mang.
Và cuối cùng ông Entwhistle lên tiếng:
– Thực tình, tôi e rằng không hoàn toàn hiểu điểu mà cô muốn nói tới.
Cora Lansquenet nhìn xung quanh, vẻ ngạc nhiên lộ rõ trong mắt. Cô nghiêng đầu sang một bên, như một con chim:
– Ông ấy đã bị giết, chẳng phải vậy sao?
Chú thích
(1) Tên gọi thân mật của Gregory
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.