Tha Thứ Cho Anh, Yêu Em!

Chương 17



Hắn đã cố tránh mặt nàng, càng ít gặp càng tốt. Vì Long cũng được mà vì Linh cũng được.

Ngày 30, hắn nhớ đến vụ ba Linh, tạt sang một chi nhánh ngân hàng ACB. Người nhân viên ở quầy nhìn hắn một lát, cầm cái CMND săm soi. Chừng mười lăm phút, cô ấy gọi hắn và đưa một xấp tiền mỏng, cùng tờ giấy bảo hắn ký vào. Con số 500.000 trong tờ giấy khiến hắn bật cười. Số tiền này phải chi cho ăn uống, sách vở, phòng trọ… của một cô gái đang học đại học như Linh? Ừ… có lẽ hắn đã trông đợi nhiều quá, đối với một người đàn ông tóc hoa râm, vẻ khắc khổ trong bộ áo màu xám sờn cũ hôm ấy.

Đi ngang một công trình xây dựng đang dở dang, hắn liếc thấy tấm bảng “Cần người” ngoài cổng. Hắn chạy xe vào bên trong.

“Bao nhiêu tuổi?” – Người thanh niên đội chiếc nón bảo hộ màu vàng hỏi.

“Hai mươi.” – Hắn trả lời, mắt ngó quanh.

Anh kia nhìn hắn một lượt, hỏi tiếp vài câu nữa rồi chỉ tay ra chỗ cách hắn đứng không xa lắm.

“Dãy đó là dãy cuối cùng. Làm khoảng ba tháng. Cậu làm tổ bên đó, mỗi tuần hai trăm.”

Hắn hướng mắt về phía đó, các công nhân đang cheo leo trên các xà ngang. “Cũng được, ngày làm nửa buổi. Em còn phải đi học.”

“Cậu đùa với tôi chắc?” – Anh ta to tiếng. – “Ai nhận làm nửa ngày?”

“Được mà, giúp sinh viên nghèo đi anh” – Hắn xuống giọng nằn nì. – “Em kêu thêm một thằng tới thay ca là ok thôi.”

Anh quản lý suy nghĩ một hồi, rồi cũng chấp thuận:

“Vậy thì hai đứa chia tiền công…”

Quỳnh chào hắn rồi kéo cửa đi khuất. Hắn luôn cảm thấy ngại khi vào phòng trọ của Linh, nơi “an cư” của ba cô gái sinh viên xa nhà chỉ rộng hơn 20 mét vuông. Linh từ sau tấm ri đô màu đỏ bước ra, đưa cho hắn một tấm đệm:

“Anh ngồi đi…”

Nhìn vẻ mặt có hơi thất sắc của Linh, hắn hỏi:

“Em thấy sao rồi?”

“Em khỏe.” – Giọng Linh vẫn yếu ớt. “Em vừa bán cái điện thoại…”

“Cái S-Fone đó được bao nhiêu mà bán?”

“Kệ, được bao nhiêu hay bao nhiêu. Em phải trả tiền thuê phòng.” Linh hơi bình thản. Hắn đưa Linh chỗ tiền vừa rút ở ngân hàng:

“Em cầm đi.”

Linh tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi dần chuyển sang ái ngại.

“Anh không cần phải… Em tự lo được.”

Hắn cầm tiền nhét vào tay Linh:

“Em lộn xộn quá. Cứ giữ lấy, nó là của em!” Nói rồi hắn đứng dậy. “Anh phải ra quán bar làm.”

Linh chợt ôm lấy cổ hắn, kéo xuống và… hôn lên môi, mắt cô nhắm nghiền, say đắm. Dĩ nhiên là hắn đáp lại, dù có chút bất ngờ. Linh đôi khi táo bạo như thế, và thực sự khiến hắn thú vị.

Nụ hôn không kéo dài, vì hắn tỏ ra khá vội. Linh kết thúc phút nồng nàn bằng câu nói khiến hắn chao đảo:

“Bất kể lúc nào anh muốn, em sẽ là của anh.”

Với những kẻ như hắn, thì đó là một sự gợi mở đầy lôi cuốn.

Suốt buổi tối, đầu óc hắn cứ miên man câu nói của Linh và cái cảm giác bình thường đến khó tả của nụ hôn. Đồng ý rằng đó không phải là lần đầu hôn nhau, nhưng ít ra hắn phải có… cái gì… khó nói quá. Hắn đã mong chờ cảm giác điện chạy ấy…

“Mày thơ thẩn như thằng ngố!” – Long đập nhẹ cái khay vào đầu hắn, rồi đi qua đến chỗ chiếc bàn vừa có hai người bước vào.

“Ừ, tao ngố thật!” Hắn lẩm bẩm.

“Mày đừng có ôm tao như thế!” – Long la làng khi đang chạy xe vì bị hắn tự nhiên ôm sát (non-SA, please remember! ). Hắn khoái trá khi thấy vẻ càu nhàu của thằng bạn:

“Mày có thấy dòng điện chạy trong mày không?”

“Không, không có gì hết. Mày làm ơn bỏ cái tay của mày ra khỏi tao!” Long cố gỡ tay hắn ra.

“Cũng may mà mày không thấy. Nếu không chắc tao chết sớm!” Hắn cười to. Long thở phào khi hắn chịu buông eo mình ra. Dù biết chắc thằng Hoàng không có “sở thích đặc biệt” đó, nhưng cái cảnh mà nó đang tạo ra thật… khó coi.

“Tao đã từng có cảm giác ấy hai lần rồi.” – Hắn nói, giọng nhỏ thật khó nghe, dường như hắn không nghĩ rằng câu đó đã bật ra thành tiếng.

“Đừng nói là lúc mày ôm tao đó!” – Long đùa cợt. Thấy hắn vẫn phớt lờ, Long đành hỏi han đàng hoàng:

“Với Linh, hay với Ngọc?”

Hắn nhìn Long. Làm sao tao có thể nói rằng, đó là người mày hằng mong được một lần cầm tay, và là cô hàng xóm bé nhỏ của tao – Gia Hảo?

“Mỗi cô một lần.” – Hắn đành phải nói dối.

“Sướng lắm hả?” – Long hỏi.

“Ừ. Sướng không thể tả!” – Hắn thừa nhận, nhưng Long không nghe được, một chiếc xe nẹt bô vừa chạy ngang. Anh chàng cũng không buồn hỏi, cắm đầu cho xe phóng nhanh vì cơn buồn ngủ đã vây kín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.