Tiệm Cà Phê Hoàng Tử 1
Chương 15 – Phần 1
Chàng trai biển cả
Quán cà phê phải tăng thêm thời gian vì càng ngày càng có nhiều khách hàng đến cửa hàng. Cứ như là nó đang báo thù cho chính mình do những thiếu sót trong quá khứ, việc kinh daonh tấn công cửa hàng theo phong cách đánh du kích, khách hàng cứ ào đến rồi lại cuốn phăng đi như nước lũ. Cuối cùng, họ đã phải đặt thêm một cái bếp thứ hai thông qua cửa kính ở bên trái. Ở đó, chú Hong và Nak Kyun khá nhanh nhẹn đảm trách, trong khi bếp phụ thì một mình Han Kyul đảm nhiệm. Bên ngoài, họ tăng số lượng các bàn cho khách hàng mua mang đi, và họ trang trí lại không gian và các đồ đạc. Báo, tạp chí, và sách đã được đặt sẵn, hòm thư chào đón các khách hàng, và loa ngoài được bật lên để giữ khách hàng trong khi chờ đợi không cảm thấy nhàm chán. Tuần tới, họ sẽ thử loại menu mang đi.
“En Chan obba, em ở đây.”
“Oh, hey, em thế nào rồi? Cappuchino, phải không? ” “Uh huh. Em muốn obba làm cho em cơ. ”
Hiện có rất nhiều nữ khách hàng đến tìm đến En Chan. Đặc biệt là cô gái này, người giúp việc cho một quán karaoke gần đó, cô ta đến để quyến rũ en Chan hàng ngày vào khoảng bốn giờ chiều.
Han Kyul không thể tập trung vào cuộc nói chuyện của mình với chú Hong. Đó là bởi vì cô gái, chắc chắn là muốn phô diễn thật tốt trong ngày hôm nay, mặc áo sơ mi cắt sâu và một chiếc váy mini, cười với En Chan. Anh thấy mình đang kiểm tra xem nếu En Chan có nhìn vào ngực cô gái đó. Anh ghét mình rất nhiều khi làm điều đó, rằng anh cảm thấy mình như phát điên lên, nhưng anh không thể làm gì được. Mắt đic huyển đến chỗ của họ.
“Obba, đến chỗ chúng em đi. Em sẽ cho anh rất nhiều ưu đãi đặc biệt. Không, thực tế là, em sẽ tiếp anh. ” “Ok. Khi tôi có thời gian … ”
“Quỷ thần ơi, khi nào chứ?”
Cô ta trông già hơn Ko En Chan, và vẫn còn kêu cậu ta là obba; thật không tưởng. Chú Hong nhận thấy rằng Han Kyul bây giờ đang nhìn người phụ nữ. Cuộc nói chuyện giữa chú Hong và Han Kyul dừng lại nhưng chú vẫn nhìn anh mà anh không để ý.
“Tối nay em nghỉ sớm. Anh có muốn đi xem phim tối muộn với em không? Có một bộ phim rất hay mà em muốn xem. ”
“Ôi trời, lâu lắm rồi tôi không xem phim. Tôi thích phim hành động. Nó là một bộ phim hành động chứ? ” “Oh, tên phim là gì…”
“Ya, Ko En Chan!” Han Kyul gọi bằng cái giọng sắc lẹm, khi thấy En Chan đã pha xong Cappuccino.
“Yes?” Nghe Han Kyul gọi, En chan nhanh chóng đắt tác Cappuccino cho cô gái. “Hey, tôi hải đi rồi. Kiểm tra lại tên phim đi nhé. ”
Han Kyul nhìn En Chan đang chạy tới, “Đừng có tán tỉnh các khách hàng.” “Huh? Khi nào tôi-”
“Thân thiện và tán tỉnh là hai thứ khác nhau. Bây giờ, cậu đang tán tỉnh, được chứ? ” “K-không thể nào!”
“Cậu là người duy nhất không thể làm việc bình thường mà không tạo ra những rắc rối. Vì vậy, cậu cần phải đặc biệt cẩn thận. ”
“Tôi tạo ra rắc rối khi nào?” “Im mồm, nhóc.”
En Chan giơ nắm đấm lên và nói Han Kyul thật bất công, nhưng Han Kyul thậm chí không có vẻ gì là lắng nghe. Nhìn En Chan gọi những người khác như thể cậu ta đang tán tỉnh hay không làm cậu ta muốn tự hủy hoại mình.
Mày có điên không vậy, Choi Han Kyul? Mày đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại quá chú ý đến thằng nhóc đó thế? Ôi trời, tôi đang lẩn thẩn mất rồi! Nghiêm túc mà nói! Tôi ghét tất cả những người lại gần cậu ta, không phân biệt giới tính hay tuổi tác. Tôi không muốn cậu ta vui vẻ với bất cứ ai khác. Nhưng mà thằng nhóc đó vui vẻ với tất cả mọi người và bất cứ ai. Một thằng nhóc phóng đãng. Cái đồ dễ bị lừa!
Sau khi gửi Ha Rim về nhà, anh đã không tuyển thêm bất kỳ ai khác. Han Kyul có kế hoạch chờ một tuần. Nếu Ha Rim không liên hệ với anh cho đến khi đó, anh sẽ phải tìm người khác. Kể từ khi thời tiết bắt đầu thay đổi tốt hơn, họ trở nên bận rộn nhiều hơn.
Con số bán hàng cưới cùng của tháng hai không quá tệ. So với cái mà anh đã ước lượng lúc ban đầu, thì nó chỉ là một con số bé nhỏ tội nghiệp, nhưng những thua lỗ trong tháng đầu tiên qua lớn, thế nên anh phải cảm ơn rằng tháng thứ hai này đã đưa họ ra khỏi thời kì đen tối
Han Kyul nói khi khách hàng cuối cùng rời khỏi cửa hàng, “Thấy thế nào với một bữa tiệc công ty tối nay?”
“Thật chứ?”
“Wow! Đã lâu lắm rồi phải không? Ăn sườn lợn đi! ” “Yea? Tôi đề nghị ăn thăn bò ….”
“Thịt thăn bò!! Tôi gọi! ”
Han Kyul nhìn En Chan ngay lập tức sang bừng lên, tất cả các cảm xúc muốn trừng phạt biến mất, và anh nghiến chặt răng. Nó ngăn cho anh khỏi cười.
Cà phê hoàng tử trở thành quán cà phê buổi sang. Họ mở cửa lúc bình minh và đóng cửa lúc chín giờ tối. Đôi khi có khách hàng đến uống cà phê sau khi ăn tối, họ phải đóng cửa lúc 10 giờ, nhưng những lúc như vậy, chú Hong hoặc Han Kyul sẽ là những người ở lại sau cùng còn nhưng người khác thì được về. Điều này bởi vì Han Kyul cảm thấy thật tệ khi họ phải làm việc suốt cả hai tháng mà không có lấy một ngày nghỉ. Han Kyul không biết rằng anh lại cảm thấy có lỗi với nhân viên của mình. Cái cảm giác biết ơn và có lỗi cứ lẫn lộn vào nhau và làm anh càng thấy quý mến họ. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm xúc này, như nó không tệ một chút nào.
Anh tháo tạp dề ra và chuẩn bị để đóng cửa khi nghe tiếng cười từ một nơi nào đó. En Chan và Sun Ki đang chụm đầu vào nhau thì thầm cái gì đó. Duy nhất chỉ có Sun ki là người không phí lời, chưa bao giờ anh nói chuyện với En Chan cả. Đó còn là một bí ẩn, và vì thế, Ko En Chan có khả năng lôi kéo kì lạ mọi người phải nói ra.
Ngay cả khi Han Kyul đi rửa tay, Sun Ki và En Chan vẫn dính lấy nhau. Nhìn họ thì thầm, cầm cái gì đó, làm anh cảm thấy thật lạ bên trong mình. Một cảm xúc không tên bắt đầu trỗi dậy và bật tung ra trong con người anh. Cảm giác này, chính cái cảm giác này cứ tăng lên mỗi ngày khi anh gặp Ko En Chan, làm anh lúng túng. Nhiều đến mức mà anh đã gọi cho anh trai của Park Do hun, người mà anh chả quen thân mấy.
Cuộc trò chuyện diễn ra như vậy.
[Thật không ngờ. Cậu gọi cho tôi? Có chuyện gì vậy?]
“Em xin lỗi, hyung, em muốn đến thăm anh, nhưng em bận vì vậy mà tôi chỉ có cơ hội để gọi cho anh. Anh biết đấy, dạo này em bận lắm mà. ”
[Ồ, anh nghĩ là anh đã nghe Do Hun nói. Một quán cà phê, phải không?]
“Vâng. Ban đầu thì chỉ là để giết thời gian thôi nhưng bây giờ nó chiếm nhiều thời gian hơn em nghĩ. ” [Anh cũng thấy vậy. Và em vui chứ?]
“Um, em không làm nó cho vui, nhưng không đến mức buồn chán. Lý do em gọi cho anh là em có một vài điều muốn hỏi anh. Một người bạn của em bị vướng vào một rắc rối, và em nghĩ rằng có thể phải nhờ đến một bác sĩ tâm thần giúp đỡ. ”
[Triệu chứng là gì?]
“Well .. anh biết đấy……. Bạn em mới gặp một chàng trai, cậu ấy thật sự rất xinh, như con gái vậy. Cậu ta nói là hành động như con trai, nhưng cậu nhóc hai tư tuổi đó thật sự rất xinh đẹp. Tuy nhiên, bất cứ khi nào bạn em trông thấy cậu ta, trái tim cậu ấy lại đập liên hồim và rông cậu nhóc ấy thật đẹp, cậu ta hỉ muốn chạm vào cậu nhóc ấy thôi …. Dù sao, đó là những gì cậu ta đã nói. Không thể tin được, huh? Nó không phải là cậu ta bị gay hay bất cứ điều gì. ”
[Nếu cậu ta là bạn em thì tức là hai người cùng tuôit, phải không?] “Cùng một tuổi, thực sự là vậy.”
[Có lẽ đây là một trường hợp tự khám phá muộn.]
“Cái gì cơ? Anh nói là cậu ta bị gay ý hả? Mặc dù đã không có chuyện gì xảy ra trước đó? ”
[Um, chúng ta không thể đưa ra kết luận gì được. Nó có thể là một trường hợp tạm thời, do đó nếu có các triệu chứng xấu đi, gửi cho anh ta vào bệnh viện của bọn anh. Nhưng hey, cái cậu bé xinh trai kia thế nào khi chuyện đó xảy ra? Nếu là bạn bè cùn tuổi, tại sao em không nói với cậu thử làm cái đó? Cậu ta có kinh nghiệm với phụ nữ chứ?]
“Tất nhiên.”
[Trong trường hợp đó, nói cho cậu ta thử những mối quan hệ tươi sáng hơn đi. Nó sẽ bị xáo bỏ nhanh chóng thôi. Mặc dù cậu ta nghĩ ràng mình muốn chạm vào thàng nhóc đó, nhưng một lần cậu ta ôm hay hônnguwowfi đàn ông khác cậu ta sẽ nhận ra rằng mình không thích điều đó. Cậu ta thậm chí có thể là bị mất hứng thú riêng của mình. Hoặc có lẽ đó chỉ là tò mò về một cậu nhóc xinh xắn mà thôi ….]
Han Kyul đang ngẫm nghĩ nội dung của cuộc đàm thoại trong đầu mình thì điện thoại di động kêu. Đó là Yu Ju. Qua hơi thở cảu cô, có vẻ như cô đang đi đâu đấy.
[Em vẫn còn tại quán cà phê, phải không? Chị đang trên đường đến đó bây giờ.] “Tại sao?”
[Một phóng viên đến tham quan phòng triển lãm nhờ chị giới thiệu cho một quán cà phê ngon và chị gợi ý đến Cà phê Hoàng tử.]
“Chị không nên làm vậy.”
[Tại sao? Không cửa hàng của em cần được giúp đỡ? Chị chỉ cố gắng-] “Không, không, cảm ơn. Thế anh ta sẽ đến đây ngay bây giờ? ”
[Không.Chị mang cho em một vài đồ trang trí. Lần cuối, chị nhận thấy rằng bức tường bên trái đã được một chỗ trống. Phóng viên sẽ chụp ảnh đưa lên tạp chí nên cửa hàng phải trông thật đẹp. Chị muốn đến sớm hơn, nhưng cuộc họp chỉ vừa mới kết thúc. Ah, chị đói quá. Làm cái gì cho chị ăn đi.]
Ngay sau khi anh nghe cô ấy nói điều này, En Chan đến gần. Anh đột nhiên nhớ đến phụ nữ anh đã gặp một vài ngày trước ở bữa tiệc, đi cùng với Han Sung. Cái khoảnh khắc co thổi tóc lòa xào trước mắt làm anh nhớ đến Ko En Chan. Hey, đó là thói quen của Ko En Chan, anh đã nghĩ vậy. Khoảnh khác khuôn mắt của cô gái đó và Ko En Chan hiện ra, nhưng Han Sung đã mang cô ấy đi, do đó, hình ảnh đã bị phá vỡ. Anh đã trở nên tức giận vì biểu hiện suy sụp của Yu Ju, do đó, thế nên anh đã quên nó. Nhưng bây giờ anh thấy En Chan, người con gái đó lại trở lại tâm trí. Nghĩ người phụ nữ quyến rũ đó là Ko En Chan, anh phải thừa nhận rằng thật vô lý. Cô gái đó có một mái tóc dài và đôi mắt to, đôi môi đầy gợi cảm, khuôn ngực đầy đặn, dáng người mảnh mai, mùi nước hoa… thật khcs xa Ko En Chan. Bây giờ mình đang tưởng tượng tất cả mọi thứ, Choi Han Kyul. Cuối cùng thì mình cũng điên rồi? Mình “mất hứng thú riêng”? Mẹ kiếp.
“Được rồi.”
Anh gác máy và bỏ điện thoại di động trong túi của mình khi En Chan tiến lại hỏi anh với điệu bộ đe dọa. “Sajangnim, chú không đi à?”
“Mọi người sẽ đi ăn bữa tối nay mà không có tôi.”
“Aw man! Tại sao? ”En Chan nhìn anh với ánh nhìn giận dữ. Han Kyul muốn giật tóc mình. Tại sao anh lại nghĩ thằng nhóc này đáng yêu đến phát điên lên được nhỉ?!
“Cậu không cần tôi, cậu chỉ cần thẻ tín dụng của tôi.” Han Kyul móc ví lấy tấm thẻ tin dụng cảu mình và đưa cho En Chan. “Ở đây, cầm đi. Đừng làm gì quá đó. ”
“Hey, điều gì khiến chú tin tưởng mà đưa cho tôi cái thẻ này?”
En Chan ngay lập tức thay đổi thái độ và vồ lấy cái thẻ. Vì lo lắng cho tất cả lũ ăn bám này, Han Kyul chỉ có một điều để nói với mình:
Đồ lưu manh điên dồ.
“Chúng tôi sẽ đi đến nơi khác vào tối nay!”
Han Kyul đập En Chan một phát, người đang vùa huýt sao vừa đi ra cửa, ngoảnh đầu lại khi anh nói,
“Cậu định làm cho mọi người đi làm muộn vào ngày mai đoa hr? Tốt hơn là cậu đừng đến muộn. Tôi sẽ xử lý tất cả. ”
“Psh. Tôi biết nó từ thời điểm chú giao thẻ tín dụng của mình mà không có một lời phàn nàn cáu kỉnh nào. ”
“Tôi cung cấp thẻ tín dụng cho cậu mà cậu vẫn phàn nàn sao?”
“Làm sao tôi có thể, sajangnim? Tôi sẽ đảm bảo ăn thật ngon mà không phàn nàn gì. Nhưng chú sẽ đi đâu? Một cuộc hẹn à? ”
“Yea. Cậu sẽ làm gì với điều đó? ”
Đột ngột, mặt En Chan đanh lại như cái ấm bạc. Nó nhìn xung quanh rồi đi ra ngoài. Han Kyul, đang chờ sự trả miếng của En Chan, nhìn phía sau cậu ta, cảm giác trống rỗng.
“Cái quái gì vậy? Cái gì làm cho mắt dài thuỗn ra vậy? Anh ta đói chắc? ”
Sau khi mọi người đã đi hết, Han Kyul rời cửa hàng một mình. Khi họ đi, En Chan đã không nói một từ hay thậm chí nhìn lại anh. Han Kyul phải tự kiềm chế để khỏi gọi cậu ta lại hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Anh không muốn các nhân viên khác suy nghĩ về bất cứ điều gì lạ.
Bạn càng cảm thấy tệ thì bạn càng ăn nhiều. Trong trường hợp này, dạ dày của Ko En Chan thuộc loại siêu đẳng.
Nhồi nhét thật nhiều thịt, En Chan đứng dậy khi nhân viên nhà hàng mang những chiếc đĩa đi và nói rằng, “Tôi đi vào phòng vệ sinh cái.”
“Oh, chú đi với cháu.” “Cái gì cơ?”
En Chan nhìn chú Hong, sốc, khi ông đi theo nó. Dưới sự ảnh hưởng của rượu, nó chợt quên rằng họ cùng chung giới tính.
“Ồ, được thôi. Được. Đ-đi nào. ”
May mắn thay, phòng vệ sinh của nhà hàng dành cho cả nam lẫn nữ.
“Ya”, chú Hông nói khi ông “đi” ra ngoài bồn. “Sao cậu không chùi rửa cho sạch sẽ vậy?” “Chùi rửa cái gì cơ?”
“Chỗ để ngồi đi Pee.”
Kinh hoàng, En Chan nhanh chóng kéo quần của mình lên. Nó dội nước và ra bên ngoài, nhưng chú Hong không thể tìm thấy. Khi nó ra bên ngoài, nó thấy chú Hong hút thuốc và nhìn nó khi nó đến gần.
“Điều gì xảy ra nếu một ai đó nghe được? Cháu đã đủ lo lắng với Ha Rim rồi. ” “Thế còn sajangnim … Cháu có chắc là anh ta không biết không? ”
“Tất nhiên rồi. Nếu anh ta biết, chú có nghĩ rằng cái gã nhỏ nhen đấy lại để cháu như thế này sao? ”
En Chan lắc đầu. Nó đã lo lắng vì việc này quá đủ. Nó tự hỏi rằng nếu như người phụ nữ ở phong triển lãm có thể đoán ra bất cứ điều gì, rôi cô ấy sẽ gọi cho người đàn ông bọt xốp nổ, và đủ đảm bảo rằng, anh ta sẽ nói cô ấy đã biết tất cả. Anh ta nói không phải lo lắng bởi vì anh ta sẽ để ý đến việc đó, nhưng En Chan, nó có vẻ như chỉ là vẫn đề thời gian khi đến tai giám đốc mà thôi. Có lẽ ý kiến tốt hơn cả là nên nói thật với anh ta trước khi mọi chuyện bung bét. Quần áo nam giới bây giờ như giam cầm nó. Nó muốn thoát khỏi sự giả dối này, và trở về là nó trước đây. Gần đây, nó có cảm giác lặp đi lặp lại rằng nó muốn anh nhìn thấy con người thực sự của nó.
“Bây giờ anh ta có thể làm gì nào? Cháu đã là một phần của nhóm. Cháu thực sự nghĩ rằng anh ta muốn đá cháu ra à? ”
“Ngay cả khi anh ta làm điều đó, không có gì để quan tâm về nó cả. Cháu sẽ nói cho anh ta sớm thôi. Thật kì lạ. Nam, nữ, cháu thực sự không nghĩ về nó cho đến bây giờ … Khi cháu còn nhỏ, nó chỉ là trò cười khi nhìn phản ứng của những đứa tre khác. Sau khi cha chết, cháu đã quá bận rộn để quan tâm. ”
“Nhưng cháu đang để ý đến phải không?”
“Nó không nhiều bằng việc cháu không muốn làm người khác cảm thấy mình ngu ngốc. Nhưng tại sao chú lại bảo cháu phải lau chùi? Chú không nghĩ là giám đốc có thể đoán ra sao? ”
“Không, không phải như thế … chỉ là …chỉ có vẻ như có cái gì đó giữa hai người. ” “Huh? Ý chú ‘cái gì’ là cái gì? ”
“Không có gì. Vào bên trong đi. ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.