Điều Bình Dị Thông Thái
Cáo và sơn dương
Ngày nọ, cáo sẩy chân ngã xuống giếng. Dù cố gắng vùng vẫy thế nào thì nó cũng không leo lên được nên đành phải nằm dưới đó chờ. Ngày hôm sau, có một con sơn dương đang tìm nước uống đi ngang qua cái giếng. Con sơn dương cúi đầu nhìn xuống thì thấy cáo đang bám vào thành giếng. Khi nghe sơn dương hỏi nước giếng có uống được không, cáo thấy cơ hội đã đến. Dù trong lòng mừng rỡ nhưng bề ngoài, nó tỏ ra bình thản và hết sức khen nước giếng ngon. Nó nói đây là nước giếng ngon nhất mà nó từng được uống và khuyên sơn dương mau xuống giếng cùng nó để uống cho thỏa thích.
Sơn dương đang rất khát nước nên nghe thấy vậy, nó nhảy ngay xuống mà không chút đắn đo. Nhưng sau khi đã uống no nước, con sơn dương mới nhận ra không có đường nào để lên. Nó đành phải cùng cáo bàn tính cách leo lên.
Cáo đã chuẩn bị từ trước nên xảo quyệt nói:
– Tôi có một cách, anh dùng chân trước bám vào thành giếng rồi đưa thẳng sừng lên, tôi sẽ từ lưng anh nhảy lên khỏi giếng, sau đó tôi sẽ kéo anh lên, như thế chẳng phải cả hai chúng ta sẽ được thoát nạn sao?
Sơn dương đồng ý với đề nghị của cáo. Nó để cáo giẫm lên chân sau của mình, leo thẳng lên lưng, nhảy lên sừng rồi phóng thẳng lên khỏi miệng giếng. Sau khi lên khỏi giếng, cáo quay lưng định bỏ đi một mình. Sơn dương mắng cáo nói không giữ lời. Cáo quay lại nói:
– Này anh bạn, nếu đầu óc của anh cũng hoàn mỹ như bộ râu tuyệt đẹp của anh thì anh sẽ không đến nỗi mù quáng nhảy xuống giếng trước khi chưa tìm ra được lối thoát đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.