THUNG LŨNG
Chương chín
Ra khỏi cánh rừng dẻ, John Christow bước chân lên bãi cỏ dốc thoai thoải, đi về phía biệt thự Thung Lũng. Chàng đưa đồng hồ đeo tay lên soi dưới ánh trăng: đã ba giờ sáng. Trên mặt chàng hiện lên vẻ lo lắng.
John buông một tiếng thở dài. Chàng không còn là cậu trai hai mươi tư tuổi, yêu say đắm một cô gái xinh đẹp, mà đã là một người đàn ông đứng tuổi, biết suy nghĩ tỉnh táo và thực tế.
John đã làm một chuyện rõ ràng là ngu ngốc, nhưng chàng không ân hận. Bởi lúc này đây, chàng thấy mình đã lấy lại được khả năng kiểm soát bản thân. Trong suốt bao nhiêu năm qua, John đã lê bước nặng nề mà không biết, như thể có một hòn chì níu lấy chân chàng. Bây giờ đã gạt được hòn chì ấy ra, John thấy mình lấy lại được sự thanh thản, nhẹ nhõm.
John lại được trở lại là chính chàng, lại là John Christow. Và chàng biết rằng đối với John Christow, bác sĩ ở phố Harley, Veronica không còn là cái gì nữa. Hoàn toàn không! Nếu như trong quá khứ. hình ảnh Veronica vẫn bám theo John thì chỉ vì chàng vẫn trong tâm trạng lúng túng, không biết việc mình cắt đứt mối tình với cô ta có phải một cuộc chạy trốn không? Cảm giác “chạy trốn” đã làm John không lúc nào yên. Tối hôm nay, giống như từ một giấc mơ, Veronica đã trở lại. Giấc mơ đó John đã chấp nhận. Bây giờ chàng đã thoát khỏi nó, chàng sẽ mãi mãi không còn bị nó ám ảnh nữa. John đã ra khỏi giấc mơ, trở về với thực tại…
Duy có điều, lúc này đã ba giờ sáng, và việc John đi vắng có thể gây ra những hậu quả phiền toái, có thể làm hỏng nhiều thứ. Gerda sẽ nghĩ thế nào đây?
Đối với Henrietta thì sự việc không đến nỗi trầm trọng cho lắm. Nhưng Gerda? John thấy rất khó làm cho vợ chàng hiểu. Chàng chưa bao giờ sợ những rủi ro. Chàng đã từng sẵn sàng chịu những rủi ro cùng với các bệnh nhân, khi chàng quyết định thử áp dụng một phương pháp điều trị mới, khi chàng phải bỏ tiền túi ra tiến hành thí nghiệm. Nhưng những rủi ro ấy đều được John suy tính kỹ càng và đáng được chấp nhận. Riêng hôm nay…
Nếu Gerda đoán ra hay chỉ nghi ngờ gì đó…
Nhưng có đáng ngại không? Vì khi John khẳng đinh điều gì, Gerda đều nói y như thế, mặc dù điều đó không có gì chắc chắn. Đúng là Gerda bao giờ cũng tin tuyệt đối với lời chàng nói với cô ta, nhưng trong trường hợp đêm nay…
Rồi mọi người lúc tối nhìn thấy vẻ mặt John ra sao, khi chàng ra khỏi phòng khách, lùi lũi theo sau một cô Veronica rạng rỡ và đắc thắng? Lúc ấy vẻ mặt John thế nào? Của một cậu trai ngốc nghếch bị một cô gái đẹp mê hoặc, không còn biết gì nữa hay của một người đàn ông lịch thiệp đi tiễn một vị khách phụ nữ ra khỏi nhà? John không thể trả lời được câu hỏi đó, nhưng chàng thấy lo lắng, hành động điên rồ vừa rồi liệu có thay đổi hắn hướng đi cuộc sống của chàng hay không? Đặt ra câu hỏi đó, John cảm thấy bực bội, chỉ có một niềm an ủi nhỏ rằng đó là một hành động điên rồ. Nhưng không ai lại muốn tin rằng chàng có thể rồ dại đến mức đó!
Mọi người đã ngủ. Khắp tòa nhà im lặng, thậm chí im ắng quá mức nữa!
Trong lúc tiến gần đến tòa nhà, John nghe thấy – hay tưởng như nghe thấy – tiếng một cánh cửa khẽ khàng đóng lại. Chàng tự hỏi có ai theo dõi không? Có thể một người nào đó đã rình John trong lúc chàng ở gần bể bơi và khi chàng quay về, người đó đi theo một lối khác và vào nhà bằng cửa sau. Phải chăng tiếng động vừa rồi là khi người đó đóng nhẹ cánh cửa kia lại?
John vội ngước nhìn lên các cửa sổ trên tầng hai. Một tấm rèm đang lay động, rất có thể ai đó vừa mở hé ra để ngó xuống, bây giờ buông rèm. John nhận ra đó là cửa sổ phòng Henrietta. Một nỗi lo âu làm chàng nghẹn lại.
John lẩm bẩm:
– Không! Không phải Henrietta. Mình không muốn mất Henrietta!
John đã định ném một hòn sỏi lên ô kính để gọi Henrietta xuống, kể với nàng toàn bộ sự việc với tính chất coi như nàng chưa hề biết gì.
John định nói với Henrietta như sau:
– Em thân yêu! Anh đã quyết định thay đổi và lúc này đây anh bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn mới đối với anh! Mọi thứ gì trước đây cản trở anh sống đúng với con người mình nay đã không còn! Chiều nay em nói đúng, khi em hỏi phải chăng anh đang chạy trốn. Trong suốt những năm qua, quả là anh chỉ làm mỗi một việc là chạy trốn. Bởi anh không biết, cắt đứt mối tình của cô ta là do anh khỏe hay yếu? Vì vậy anh thấy sợ bản thân anh, sợ cuộc sống, sợ em!
Phải rồi John sẽ bộc lộ hết ra với Henrietta và đề nghị nàng dạo chơi với mình. Hai người sẽ đi xuyên qua cánh rừng dẻ, lên đến nơi cao nhất, rồi cùng ngắm cảnh mặt trời mọc. Nhưng một cơn rùng mình cản John lại.
John tự nhủ: “Mi điên rồi! Sao mi tính như vậy? Nguyên trong một đêm nay mi đã làm bao nhiêu chuyện dại dột, bây giờ mi lại định làm thêm một chuyện dại dột nữa hay sao? Tình thế sẽ phức tạp thêm rất nhiều nếu mi lên giường vào giờ dưới chuồng bò người ta vắt sữa! Khi đó mi sẽ nói với Gerda thế nào?”.
Mà hai ông bà Angkatell sẽ nghĩ thế nào về vụ vừa rồi của mình? Chàng tự đề ra câu hỏi và thấy yên tâm. Các thành viên dòng họ Angkatell đều suy nghĩ rập theo bà Lucy, mà bà lại là người sẵn sàng chấp nhận những hành động vượt ra ngoài thông lệ. Bất hạnh thay, Gerda lại không phải là người của dòng họ Angkatell! John sẽ phải giảng giải, thanh minh với vợ càng sớm càng tốt…
Nhưng nếu lúc nãy người bí mật theo dõi John lại chính là Gerda?
Tuy nhiên điều nghi ngờ trên bị John gạt đi ngay. Chàng biết rằng không thể có chuyện ấy. Là bác sĩ, chàng biết rằng những người tự trọng không bao giờ làm chuyện đê hèn: bóc trộm thư người khác, ghé mắt nhìn trộm qua lỗ khóa hoặc khe cửa. Tuy nhiên họ vẫn có thể làm như vậy khi họ bị một nỗi tuyệt vọng quá lớn thúc đẩy!
Nếu Gerda biết điều đó khó đúng. Gerda đã lên giường và đã ngủ. Vợ chàng không có óc tưởng tượng. Chưa bao giờ John thấy Gerda có óc tưởng tượng. Và không thể có chuyện là bây giờ vợ chàng lại bắt đầu có nó.
John vào nhà theo lối cửa chính, vẫn chỉ khép để chờ chàng. Chàng rón rén bước lên thang gác, mở cửa rất nhẹ. Trong phòng tối om. Gerda đang ngủ say. Nghe tiếng động, chị xoay người, rồi hỏi bằng giọng ngái ngủ:
– Anh đấy à, John?
– Anh đây!
– Anh về muộn thế! Mấy giờ rồi?
– Anh không biết. Anh xin lỗi đã làm em thức giấc. Chị ta nhất định bắt anh ở lại uống một ly whisky!
John nói bằng giọng khiến người nghe thấy rằng chàng vừa phải làm một công việc bắt buộc mà chàng không hề muốn.
Gerda nói:
– Thế à?
Gerda chúc chồng ngủ ngon rồi chị thiếp đi ngay.
Vậy là mọi sự yên ổn quá mức mong ước. Số chàng chuyên gặp may, và lần này vận may lại mỉm cười với chàng. Giống như mọi khi… Nhưng đột nhiên một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu John. Quả là đã bao nhiêu lần vận may đã gỡ cho chàng thoát qua nỗi nguy hiểm. Nhưng nếu đến một lần nào đó vận may không giúp chàng thì sao?
John cởi quần áo rất nhanh rồi lên giường, thầm cảm ơn số phận đã cứu chàng lần này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.