Ngọn núi của nhà Mackenzie

Chương 03 phần 1



Sau đó, Mary nhảy ra khỏi xe mà không nói một lời để phản ứng trước lời tuyên bố trần trụi của anh, thực ra trong thâm tâm cô quá hoảng hốt nên không còn khả năng phản ứng. Cưỡng hiếp. Loại tội phạm này thật đáng ghê tưởm. Thật không thể tin. Cô thậm chí đã hôn anh. Mary quá sửng sốt, choáng váng đến nỗi cô chỉ gật đầu chào Wolf và nói với Joe cô sẽ gặp lại cậu tối nay, rồi đi vào nhà mà không cám ơn họ về tất cả những sự quan tâm và giúp đỡ của họ.

Bây giờ hiện thực đã quay trở lại. Đứng một mình trong căn bếp kiểu cũ, Mary nhìn con Woodrow thèm thuồng liếm sữa từ chiếc đĩa nhỏ của nó trong khi tâm trí cô lan man về anh và tuyên bố của anh.

Cô đột ngột bật cười. “Ôi trời ơi, nếu anh ấy là một người phạm tội cưỡng hiếp, thì tao sẽ nấu, Woodrow.”

Woodrow trông cực kỳ lãnh đạm, Mary cho rằng điều đó ngụ ý con mèo đồng ý với phán xét của cô, và cô có quan điểm cao về khả năng của Woodrow về việc biết điều gì tốt nhất cho nó.

Xét cho cùng, Wolf không nói rằng anh bị kết tội, anh chỉ nói rằng anh bị buộc tội. Khi Mary nghĩ về cái cách mà cả hai bố con nhà Mackenzie chấp nhận một cách tự động và chua chát về việc mọi người xa lánh họ vì họ có dòng máu Anh điêng, cô tự hỏi có lẽ có tình huống một phần dòng máu Anh điêng trong anh đã khiến cho anh bị kết án. Nhưng anh thực sự không làm việc đó. Cô biết rõ điều đó là sự thật như cô biết chính khuôn mặt mình vậy. Người đàn ông đã giúp cô thoát khỏi một tình huống tồi tệ, ủ ấm bàn tay lạnh giá của cô bằng chính thân thể của anh và hôn cô một cách đầy đam mê, dịu dàng đơn giản không phải là kiểu đàn ông có thể làm tổn thương phụ nữ một cách tàn bạo. Anh chính là người chủ động dừng lại trước khi mọi việc đi xa hơn là những nụ hôn, cô đã hoàn toàn bị điều khiển trong tay anh.

Điều đó thật lố bịch, không thể nào có chuyện anh là một tên tội phạm cưỡng hiếp. Ồ có thể là không khó khăn gì lắm với anh trong việc ngừng hôn cô; xét cho cùng cô chỉ là một người rụt rè, không có kinh nghiệm và không bao giờ có thể có khả năng khiêu gợi, nhưng…. ý nghĩ của cô lại nhớ về những cảm giác nồng nàn lúc đó. Cô không có kinh nghiệm nhưng cô không ngu ngốc. Anh đã, đã căng cứng lên rồi, cô rõ ràng là đã cảm nhận được nó. Có lẽ anh đã lâu không có lối thoát cho những khao khát trần tục của mình và cô thì lại rất dễ dàng bị điều khiển, nhưng anh vẫn không lợi dụng điều đó. Anh không đối xử với cô theo quan điểm của những người thủy thủ là bất cứ một cảng nào trong cơn bão cũng đủ để đáp ứng. Có một từ dễ sợ mà cô đã một lần nghe thấy học sinh của cô nói qua. à, đúng – hứng tình. Cô phải thừa nhận rằng Wolf Mackenzie chắc chắn ở trong tình trạng đó và cô đã tình cờ làm khuấy động ngọn lửa đó của anh theo một cách nào đấy mà vẫn còn là một bí ẩn đối với cô, nhưng trên tất cả là việc anh không hề lợi dụng tình thế đó. Chuyện sẽ thế nào nếu anh lợi dụng điều đó?

Trái tim cô bắt đầu đập mạnh và hơi nóng lan khắp cơ thể cô, trong khi cảm giác bồn chồn, đau nhức xuất hiện ở bên dưới. Vú cô cứng lại và bắt đầu nhoi nhói làm cô tự động ấn mạnh lòng bàn tay lên chúng trước khi cô nhận ra là cô đang làm gì và vội vàng giật mạnh tay ra. Nhưng sẽ như thế nào nếu anh chạm vào chúng nhỉ? Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu anh đưa miệng của anh vào đó? Bây giờ chỉ cần nghĩ đến đó thôi mà cô đã cảm thấy như thể cô đang tan ra. Thật là mơ mộng viễn vông. Cô ép hai bắp đùi lại với nhau cố gắng làm dịu những cơn đau nhức và những tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi cô. Những tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhưng có vẻ như quá ồn ào trong sự im lặng của ngôi nhà, và con mèo lập tức nhìn lên khỏi đĩa thức ăn của mình, meo lên một tiếng như dò hỏi, rồi lại quay lại với món sữa của mình.

Cô có khả năng ngăn anh lại không? Cô thậm chí có thử cố gắng ngăn anh lại không? Hoặc là cô nên ngồi tại đây nhớ về một cuộc làm tình thay vì chỉ cố gắng tưởng tượng xem việc gì có thể xảy ra? Cơ thể cô râm ran, kích động, nhưng chỉ là những nhận thức về sự khao khát và những bản năng tự nhiên của con người hơn là những kiến thức thực tế.

Trước đây cô bao giờ biết về những đam mê nào khác ngoài những đam mê về kiến thức và việc dạy học. Tìm kiếm những khả năng của cơ thể mình về những cảm giác cực kỳ mạnh mẽ đó xưa nay đối với cô luôn là điều cấm kỵ vì cô nghĩ cô biết rõ bản thân mình. Đột nhiên cơ thể của chính cô trở thành xa lạ đối với cô, suy nghĩ và cảm xúc của cô đột nhiên không chịu vâng lời. Gần như là một sự phản bội vậy.

Tại sao, đó là sự thèm khát tình dục, không thể tin được, cô, Mary Elizabeth Potter, thực sự thèm khát một người đàn ông. Lại không phải là bất cứ người đàn ông nào khác, mà là Wolf Mackenzie.

Thật là vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ.

Joe chứng minh mình là một học sinh sáng dạ và có khả năng, điều mà Mary cũng đã biết. Cậu đến đúng giờ không hề chậm chễ, và thật may mắn cậu đến một mình. Sau khi hoảng hốt, bồn chồn, đau đớn cả buổi chiều vì những sự kiện buổi sáng, cô không nghĩ cô có khả năng đối mặt với Wolf Mackenzie. Anh sẽ nghĩ gì về cô nhỉ? Trong tâm trí cô, cô chính là người đã thực sự tấn công, khiêu khích anh.

Nhưng Joe đến một mình và trong ba giờ sau đó, Mary nhận ra bản thân mình càng ngày càng yêu mến cậu bé hơn. Cậu khao khát kiến thức và say mê kiến thức như một miếng bọt biển khô vậy. Trong khi cậu làm những bài tập cô giáo, cô chuẩn bị những ghi chép về lịch cho từng môn và những vấn đề liên quan cùng bài kiểm tra. Những thành tựu mà hai cô trò đạt được khi làm việc cùng nhau còn nhiều hơn so với những chứng chỉ ở trường. Mặc dù cô không hứa gì cả, nhưng cô biết cô sẽ không hài lòng cho đến khi Joe được chấp nhận vào học viện không quân. Có điều gì đó trong mắt cậu bé nói cho cô biết rằng cậu sẽ không bao giờ hoàn toàn là chính mình nếu cậu không được bay, cậu giống như một con chim đại bàng bị mắc kẹt dưới đất, còn tâm hồn thì bay cao tận trời xanh.

Chín giờ tối cô yêu cầu tạm nghỉ và ghi chú và sổ. Joe ngáp khi tựa lưng vào ghế. “Chúng ta sẽ học vào những lúc nào ạ?”

“Mỗi tối, nếu em có thể.” Cô đáp. “Ít nhất cho đến khi em bắt kịp chương trình ở lớp.”

“Em có phải quay lại lớp học như bình thường vào năm tới không ạ?”

“Sẽ rất tốt nếu em có thể. Em sẽ có thể học được nhiều hơn, và chúng ta còn có lợi thế là học thêm ở đây nữa.”

“Em sẽ nghĩ về điều đó. Em không muốn bỏ cha lại trong lúc hoạn nạn. Hiện tại trang trại đang được mở rộng hơn nữa và điều đó có nghĩ là có nhiều việc hơn. Chúng em có nhiều ngựa hơn trước đây.”

“Trang trại huấn luyện ngựa à?”

“Ngựa cho trang trại, được huấn luyện để chăn gia súc. Nhà em không chỉ lai giống chúng, mà mọi người còn mang ngựa của họ đến trại cho cha huấn luyện. Cha không chỉ giỏi không, ông là người tốt nhất. Mọi người không phiền về việc cha là người Anh điêng khi mà liên quan đến việc huấn luyện ngựa của họ.”

Một lần nữa sự cay đắng, chua xót lại xuất hiện. Mary chống khuỷ tay lên bàn và vòng tay lên ôm lấy cằm, nhìn cậu và hỏi.

“Còn em?”

“Em cũng là người Anh điêng, cô Potter. Nửa Anh điêng và điều đó là quá đủ đối với phần lớn mọi người. Điều đó không quá tệ khi em còn nhỏ, nhưng đó là do trẻ con ngườii Anh điêng không khiến mọi người cảm thấy bị đe doạ. Khi những đứa trẻ đó lớn lên và bắt đầu nhăm nhe nhìn ngó những cô con gái Anglo da trắng của họ thế là tất cả mọi chuyện biến thành tệ hại.”

Vậy là một cô gái là một phần của lý do làm cho Joe bỏ học. Cô hỏi, “Cô cho rằng những cô con gái da trắng của bọn họ cũng nhìn lại, đúng không. Em rất đẹp trai mà.” cậu cười với cô. “Đúng.”

“Vậy là họ nhìn lại?”

“Và tán tỉnh. Có một người còn hành động như thể cô ta thực sự quan tâm đến em. Nhưng khi em mời cô ta đi nhảy, cánh cửa liền đóng sầm ngay trước mặt em nhanh nhất có thể. Em đoán là mọi việc ổn thỏa nếu chỉ tán tỉnh em, như một kiểu phe phẩy một lá cờ đỏ trước mặt một con bò được ở một khoảng cách tương đối, nhưng không đời nào có chuyện cô ta thực sự đi chơi cùng với một người Anh điêng.”

“Tôi xin lỗi,” không hề suy nghĩ, Mary vươn tay ra và cầm lấy bàn tay khỏe mạnh trẻ trung của cậu bé trong tay mình. “Đó có phải là lý do em bỏ học?”

“Thực ra nó chẳng quan trọng, chẳng liên quan gì cả. Đừng nghĩ là em nghiêm túc với cô ta, hoặc là những chuyện tương tự, bởi vì chắc chắn mọi việc sẽ không tiến triển xa như vậy. Em chỉ có hứng thú với cô ta. Tuy vậy những chuyện đó cũng khá có ý nghĩa vì nó chỉ ra rằng em sẽ chẳng bao giờ có thể hòa hợp được với họ, sẽ chẳng có một ai trong đám con gái đó đi chơi với em cả.”

“Vậy em có dự tính gì về những chuyện đó? Làm việc ở trang trại cho đến hết cuộc đời và không bao giờ hò hẹn, không bao giờ kết hôn?”

“Em chắc chắn không nghĩ đến việc kết hôn.” cậu nói kiên quyết. “Còn về những phần khác, thì còn có những thị trấn khác, thị trấn lớn hơn. Và trang trại thì đang hoạt động rất tốt, chúng em đang có thêm nhiều tiền hơn thường lệ.” Cậu không nói thêm vào rằng cậu đã mất trinh hai năm trước, trong một chuyến đi đến một trong những thị trấn lớn hơn đó. Cậu không muốn làm cô hoảng vì cậu biết rằng cô chắc chắn sẽ sốc nếu cô biết được tí gì về kinh nghiệm của cậu. Cô giáo mới này không chỉ nghiêm nghị, cô còn ngây thơ quá. Điều đó làm cậu nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ kỳ lạ. Đó là vì cô rất khác so với những giáo viên khác mà cậu biết; khi cô nhìn vào cậu, cô thấy cậu, Joe Mackenzie, không phải là một đứa bé lai với mái tóc đen và làn da màu đồng. Cô nhìn vào mắt cậu và thấy trong đó giấc mơ của cậu, ám ảnh của cậu về những chiếc máy bay và việc bay cao lên trời xanh.

Sau khi Joe về, Mary khóa cửa và chuẩn bị lên giường. Thật là một ngày đầy biến động đối với cô, nhưng phải rất lâu sau đó cô mới ngủ được và rồi cô ngủ dậy muộn sáng hôm sau. Cô chủ ý giữ cho mình thật bận rộn hôm đó, không cho bản thân cơ hội để nghĩ vớ vẩn về Wolf Mackenzie hoặc là mơ mộng viễn vông về những điều đ• xảy ra. Cô lau chùi và đánh bóng ngôi nhà cho đến khi nó sáng bóng lên, rồi lôi tất cả sách ra khỏi những chiếc hộp mà cô mang theo đến từ Savannah. Sách vở luôn khiến cho một ngôi nhà nhìn có sức sống hơn. Tuy vậy, trước sự thất vọng của cô, không có chỗ nào để để chúng. Cái mà cô cần là một vài giá sách di động, mà tất cả những gì cần làm để lắp giáp chỉ là một cái tô vít thì cô có thể tự làm lấy. Với sự dứt khoát thường thấy, cô lên kế hoạch kiểm tra ở cửa hàng vào chiều hôm sau. Nếu họ không có thứ cô cần, thì cô sẽ gỗ và thuê ai đó đóng một vài chiếc.

Trưa ngày thứ hai cô gọi một cuộc gọi đến uỷ ban giáo dục bang để tìm hiểu xem những việc cô dạy dỗ Joe có chắc chắn giúp cho cậu bé được chấp nhận lên lớp không. Cô biết là cô có đủ tiêu chuẩn, nhưng chắc chắn là phải có những thủ tục giấy tờ phải hoàn thành trước khi cậu bé có thể được chấp nhận những chứng chỉ cần thiết bằng cách dạy kèm riêng. Cô gọi một cuộc gọi bằng điện thoại trả tiền trong căn phòng nhỏ dành cho giáo viên, cái mà hầu như không bao giờ được dùng đến vì chỉ có mỗi ba giáo viên, mỗi giáo viên phụ trách bốn khối lớp, và chẳng bao giờ có thời gian để nghỉ ngơi cả. Tuy nhiên vẫn có ba chiếc ghế và một cái bàn, một tủ lạnh nhỏ, một máy pha cà phê tự động và một máy điện thoại trả tiền. Thật không bình thường khi có một giáo viên nào đó dùng căn phòng này nên Mary rất ngạc nhiên khi thấy cửa phòng mở và Sharon Wycliffe, người phụ trách khối lớp 1 đến 4, ngó đầu vào.

“Mary, cô cảm thấy ốm hay làm sao thế?”

“Không, tôi khoẻ.” Mary đang đứng và phủi bụi từ bàn tay. Chiếc điện thoại đầy bụi bẩn, rõ ràng không mấy khi được sử dụng. “Tôi chỉ đang gọi một cuộc gọi thôi.”

“Ồ, tôi chỉ thấy lo lắng. Cô ở trong này lâu quá nên tôi nghĩ chắc cô cảm thấy khó chịu. Cô gọi cho ai thế?”

Câu hỏi được đưa ra không chút lưỡng lự. Sharon được sinh ra ở Ruth, đi học ở đây và rồi cưới một cậu trai địa phương. Mọi người ở Ruth đều biết hết những người cư trú ở đây, một trăm tám mươi người, họ tất cả đều biết rõ công việc của nhau và thấy không có điều gì bất thường cả. Những thị trấn nhỏ thường chỉ giống như một gia đình lớn thôi. Mary đã từng bị sự tò mò không giới hạn của Sharon làm cho khó chịu nên cô có kinh nghiệm về điều đó rồi.

“Uỷ ban giáo dục bang. Tôi cần một số thông tin về thủ tục dạy học.”

Sharon có vẻ bị báo động. “Cô nghĩ là cô không có giấy phép đàng hoàng sao. Nếu có gì vấn đề gì, ban giám hiệu nhà trường sẽ có khả năng phải tự tử hàng loại mất. Cô biết là khó khăn thế nào mới tìm được một giáo viên có đầy đủ phẩm chất sẵn sàng đến một thị trấn nhỏ như thị trấn Ruth này. Họ hầu như hoảng loạn hết cả lên cho đến khi tìm được cô. Bọn trẻ có nguy cơ phải đi học xa tận sáu mươi cây số.

“Không, không phải là chuyện đó. Tôi nghĩ tôi có thể phải bắt đầu dạy kèm nếu có đứa trẻ nào đó cần đến, nên tôi hỏi một số thông tin thôi.” cô không nhắc đến Joe Mackenzie, bởi vì cô chưa quên lời cảnh cáo của cả cậu và cha cậu.

“Cám ơn chúa không phải là tin xấu.” Sharon la lên. “Tôi nên trở lại chỗ bọn trẻ trước khi chúng gây rắc rối.” Với một cái vẫy tay và một nụ cười cô ta rút lui, sự tò mò của cô ta đã được thỏa mãn.

Mary hy vọng Sharon sẽ không nhắc điều đó với Dottie Lancaster, người dạy khối lớp 5 đến 8, nhưng cô biết đó thật là hy vọng hão huyền. Rõ ràng là mọi thứ ở Ruth đều trở thành đề tài công cộng. Sharon là người niềm nở và hài hước, cả cô ta và Mary đều có thiên về sự thoải mái trong việc dạy học, nhưng Dottie thì đối xử hà khắc và thô lỗ với học sinh. Điều đó là khiến Mary không thoải mái, bởi vì cô cảm thấy Dottie chỉ coi công việc của bà ta đơn thuần chỉ là một công việc, cái gì đó cần thiết nhưng không thích. Cô từng nghe nói Dottie, năm mươi lăm tuổi, đang nghĩ đến việc về hưu sớm. Cho dù Dottie có nhiều thiếu sót, thì điều đó chắc chắn vẫn làm cho ban giám hiệu nhà trường, bởi vì như Sharon đã chỉ ra là gần như không thể kiếm được một giáo viên có thể đồng ý chuyển đến Ruth. Thị trấn quá nhỏ và quá xa so với mọi thứ.

Khi cô dạy lớp cuối ngày hôm đó, Mary thấy mình quan sát những nữ sinh trong lớp và tự hỏi trong số đó ai đã dám cả gan tán tỉnh Joe Mackenzie, rồi lại rút lui khi cậu bé thực sự mời đi chơi. Có một vài cô gái rất thu hút và thích tán tỉnh, và mặc dù bọn chúng có những đặc điểm nông cạn và hời hợt của tuổi trẻ, tất cả đều trông đáng yêu. Nhưng ai là người có thể thu hút được Joe, người chẳng nông cạn, hời hợt tí nào, người mà có đôi mắt quá già đối với một cậu bé mười sáu tuổi. Natalie Ulrich, một cô bé cao và duyên dáng? hay Pamela Hearst, một cô gái thuộc kiểu những cô gái tóc vàng xinh đẹp của bờ biển California? Hoặc là Jackie Baugh. Có thể là bất cứ ai trong số tám cô gái trong lớp cô. Bọn chúng đều quen với việc đựơc theo đuổi vì trong lớp chúng có được sự may mắn quan trọng do việc bọn con trai đông người hơn, chín so với tám. Chúng tất cả đều thích tán tỉnh. Vậy là đứa nào trong số bọn chúng nhỉ?

Cô tự hỏi tại sao điều đó lại quan trọng, nhưng nó thực sự quan trọng. Một trong số đó, mặc dù không thể làm tan nát trái tim Joe, nhưng lại có vai trò quan trọng là cú đòn cuối cùng phá huỷ cuộc sống của cậu bé. Từ việc đó mà Joe nghĩ cậu bé có được bằng chứng cuối cùng về việc cậu không bao giờ có được chỗ đứng trong thế giới của những người đàn ông da trắng, và thế là cậu rút lui. Cậu có thể không bao giờ muốn quay lại trường học, nhưng ít nhất là cậu đồng ý để cô dạy kèm cậu. Cô chỉ mong cậu bé không mất hy vọng.

Khi hết giờ học, cô nhanh chóng thu xếp tất cả những thứ mà cô có thể cần vào buổi tối, cũng như các giấy tờ cô cần để chấm điểm và nhanh chóng ra xe. Chỉ cần một đoạn lái xe ngắn để đến cửa hàng tổng hợp của ông Hearst, và khi cô hỏi, ông Hearst tử tế chỉ cho cô chỗ có thể lấy những giá sách.

Một vài phút sau cánh cửa chợt mở ra một khách hành khác bước vào. Mary nhìn thấy Wolf ngay khi anh bước vào; cô đang xem xét những giá sách, nhưng da mặt cô y như một hệ thống báo động vậy, nó lập tức báo hiệu về tình trạng đến gần của anh. Các dây thần kinh của cô kích động hẳn lên, tóc sau gáy của cô dựng cả lên, cô nhìn lên và anh ở đó. Ngay lập tức cô rùng mình, và núm vú của cô cứng lại. Đau đớn, lo lắng vì sự đáp ứng bất trị, không thể ngăn cản được làm máu chảy ngược lên mặt cô.

Trong tầm nhìn của cô, cô thấy ông Hearst cứng lại, và lần đầu tiên cô thực sự tin vào những điều Wolf đã nói với cô về cách mà anh được chào đón ở thị trấn. Anh không làm gì cả, không nói gì cả, nhưng rõ ràng là ông Hearst không hạnh phúc khi có anh trong cửa hàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.