First Comes Marriage

Chương 2 part 2



Đó là chiếc áo dài buổi tối màu vàng hoa anh thảo của Katherine, trông nó đã hơi ủ rũ và đơn điệu khi em ấy mặc nó hồi giáng sinh. Nó có tuổi thọ ít nhất phải ba năm. Giờ nó được trang trí bằng ruy băng màu xanh da trời khâu thành hai dải gần đường viền cổ áo và một dải mỏng quanh mép hai ống tay áo ngắn tay.

“Ôi, rất là thông minh,” Vanessa nói. “Nó khiến cho chiếc áo gần như được làm mới. Chị tìm thấy dải ruy băng trong cửa hàng của Miss Plumtree à?”

“Đúng đó,” Margaret nói. “Và nó cũng đáng giá một đồng penny xinh xẻo. Tuy nhiên vẫn rẻ hơn một chiếc áo dài mới.”

“Và chị cũng mua cho mình một cái chứ?” Vanessa hỏi.

“Không,” chị cô nói. “Áo dài của chị còn đẹp chán.”

Trừ việc nó còn cũ hơn cả chiếc áo vàng của Katherine – và bạc màu hơn. NhưngVanessa không nhận xét gì. Thậm chí một dải ruy băng cũng là một sự hoang phí làm lõm chiếc ví của Margaret. Tất nhiên chị ấy sẽ không tiêu tiền vung vãi cho bản thân mình.

“Đúng rồi,” cô vui vẻ tán thành. “Và ai lại để ý đến chiếc áo dài của chị khi người mặc nó còn đẹp hơn bội phần?”

Margaret bật cười khi cô đứng dậy để vắt chiếc áo qua lưng chiếc ghế trống.

“Và người đó đã hai mươi lăm tuổi rồi,” cô nói. “Lạy Chúa, Nessie, thời gian đã trôi đi đâu?”

Với Margaret nó đã trôi qua trong sự chăm sóc cho các em. Trong sự tận tâm kiên định và không ích kỉ của cô với họ. Cô đã từ chối rất nhiều lời cầu hôn, trong đó có cả lời cầu hôn từ Crispin Dew, anh trai của Hedley.

Và vì thế Crispin, người luôn muốn trở thành một sĩ quan quân đội, đã ra chiến trường mà không có được cô. Từ đó đến nay đã bốn năm trời. Vanessa chắc chắn như đinh đóng cột là đã có một sự thấu hiểu giữa hai người họ trước khi anh ra đi, nhưng một phần trong những lá thư ít ỏi mà anh gửi cho Hedley cho thấy, Crispin đã không liên lạc trực tiếp với Margaret trong toàn bộ thời gian đó. Anh cũng không trở về. Có thể nói là anh đã không có bất cứ cơ hội nào để trở về nhà với một đất nước cứ chiến tranh liên miên như vậy. Dù sao chăng nữa như thế cũng là không ổn đối với một quý ông độc thân trong việc liên lạc thư từ với một quý cô độc thân. Bốn năm trời gần như im lặng là một quãng thời gian dài. Chắc chắn một người yêu nồng cháy thực sự sẽ tìm ra giải pháp.

Crispin đã không tìm ra cách nào.

Vanessa vô cùng nghi ngờ là chị gái cô đang che giấu một trái tim bị tổn thương sâu sắc. Nhưng đó là điều họ không bao giờ nói tới, dù có thân thiết đến đâu.

“Em sẽ mặc gì trong tối nay?” Margaret lên tiếng khi câu hỏi của cô không được trả lời. Nhưng sao có thể trả lời được một câu hỏi như thế? Thời gian đã đi đâu?

“Mẹ chồng muốn em mặc chiếc áo dài màu xanh lục.” Vanessa nói.

“Và em mặc chứ?” Margaret lại ngồi xuống ghế và lần này đôi tay cô đã nhàn rỗi.

Vanessa nhún vai và ngó xuống chiếc váy len xám của mình. Cô vẫn chưa thể thuyết phục được bản thân rũ bỏ hoàn toàn khỏi bộ đồ tang.

“Như thế có vẻ như em đã lãng quên anh ấy,” cô nói.

“Và còn nữa,” Margaret nhắc cô – như thể cô cần được nhắc nhở, “Hedley đã mua chiếc áo xanh cho em vì chú ấy nghĩ màu sắc ấy thật hợp với em.”

Anh đã mua chiếc áo đó cho lễ hội mùa hè một năm rưỡi về trước. Cô đã mặc nó chỉ duy nhất một lần – để ngồi bên giường bệnh của anh vào ngày đó trong lúc những cuộc vui đã bắt đầu ở khu vườn bên dưới.

Hai ngày sau thì anh mất.

“Có lẽ em sẽ mặc nó tối nay,” cô nói. Hoặc có lẽ cô sẽ mặc chiếc áo màu hoa oải hương, chiếc áo không hợp với cô một chút nào nhưng ít nhất nó hơi nhuốm màu tang tóc.

“Kate đã về kìa,” Margaret nói, nhìn qua cửa sổ và mỉm cười, “trong bộ dạng hấp tấp hơn thường lệ.”

Vanessa quay đầu lại và thấy em gái cô đang vẫy tay với họ từ dưới lối đi trong vườn.

Một phút sau cô xộc vào chỗ họ, cởi mũ áo khoác ngoài trong hành lang.

“Ở trường hôm nay thế nào?” Margaret hỏi.

“Không thể tưởng tượng nổi!” Katherine tuyên bố. “Ngay cả bọn trẻ cũng bị lây không khí háo hức của tối nay. Tom Hubbard còn nán lại để mời em cho điệu nhảy mở màn, nhưng em phải từ chối vì Jeremy Stoppard đã đăng ký trước rồi. Em sẽ nhảy điệu thứ hai với Tom.”

“Anh ta sẽ lại cầu hôn em lần nữa đấy,” Vanessa cảnh báo.

“Em cũng nghĩ vậy,” Katherine đồng ý, buông mình xuống chiếc ghế gần cửa nhất. “Em cho rằng anh ấy sẽ chết vì sốc nếu lần này em nói đồng ý.”

“Ít nhất,” Margaret nói, “thì anh ta cũng chết trong hạnh phúc.”

Bọn họ phá lên cười.

“Nhưng Tom đã mang tới một tin tức giật mình,” Katherine nói, “có một ngài tử tước đang ở trong quán trọ. Các chị có nghe được tin gì như thế chưa?”

“Ở quán trọ của chúng ta?” Margaret hỏi cô. “Không, chưa từng nghe. Vì chuyện gì?”

“Tom không biết,” Katherine đáp. “Nhưng em có thể hình dung rằng ngài ấy – vị tử tước – sẽ trở thành chủ đề trò chuyện chính trong buổi tối nay.”

“Lạy Chúa tôi, đúng thế,” Vanessa đồng tình. “Một tử tước ở Throckbridge! Có lẽ chẳng bao giờ có lần thứ hai. Chị tự hỏi làm sao ngài ấy thưởng thức được những âm thanh của âm nhạc và khiêu vũ trên đầu mình cho tới nửa đêm. Hi vọng là ngài ấy sẽ không yêu cầu chúng ta dừng lại.”

Nhưng Katherine đã phát hiện ra chiếc áo dài. Cô nhảy cẫng lên với tiếng hét sung sướng.

“Meg!” Cô la lên. “Chị làm đấy à? Trông tuyệt diệu quá! Em sẽ trở thành sự đố kỵ của tất cả mọi người trong tối nay. Ôi, chị thật sự không phải làm thế. Dải ruy băng hẳn là rất đắt tiền. Nhưng em rất mừng vì chị đã mua nó. Ôi, cảm ơn chị, cảm ơn chị.”

Cô lao qua phòng để ôm Margaret, người đang cười rạng rỡ vì hài lòng.

“Dải ruy băng đã đập vào mắt chị,” cô nói, “và chị không tài nào rời khỏi cửa hàng trước khi chị mua được một mảnh.”

“Chị muốn em tin đó là một phút mua sắm bốc đồng chứ gì?” Katherine nói. “Một lời nói dối trắng trợn, Meg ạ. Chị đã chủ đích đi đến đó để tìm một món trang sức thích hợp chỉ vì chị muốn làm cho em một thứ gì đó thật đẹp. Em biết tỏng.”

Margaret trông ngượng ngùng.

“Stephen đang về kìa,” Vanessa nói, “trong bộ dạng hấp tấp hơn cả Katherine.”

Em trai họ thấy Vanessa đang ngó ra nhìn mình thì cười toe toét và vẫy tay chào. Cậu mặc bộ quần áo cưỡi ngựa đã cũ của mình, cô có thể nhận thấy, và đôi ủng trông như thể cần đến kinh khủng một sự lau chùi kĩ lưỡng. Sir Humprey Dew đã cho phép cậu cưỡi những con ngựa trong chuồng ngựa ở Rundle khi nào cậu muốn, một đặc ân mà Stephen vui mừng đón nhận, nhưng để đáp lại cậu đã khăng khăng đòi làm ít công việc ở chuồng ngựa.

“Em nói này,” cậu nói, xộc vào phòng khách ít phút sau, người nồng nặc mùi ngựa, “các chị đã nghe tin gì chưa?”

“Stephen,” trông Margaret ảo não. “Có phải chiếc ủng kia của em dính phân không?”

Riêng mùi của nó cũng đủ là câu trả lời.

“Ôi, mẹ kiếp.” Cậu nhìn xuống. “Em nghĩ em đã lau rồi cơ mà. Em sẽ đi rửa ngay đây. Các chị có nghe về ngài tử tước đang ở quán trọ không?”

“Chị kể cho họ rồi,” Katherine nói.

“Sir Humphrey đã đến chào ngài ấy,” Stephen nói với họ.

“Oh,” Vanessa nói với vẻ mặt hơi nhăn nhó.

“Em dám chắc rằng,” Stephen nói, “ông sẽ tìm ra quý ngài đó đang làm gì ở đây. Đúng là một chuyện lạ phải không?”

“Chị cho là,” Margaret nói, “ngài ấy chỉ đi ngang qua đây thôi, người đàn ông tội nghiệp.”

“Người đàn ông may mắn,” Stephen nói. “Nhưng ai lại đi ngang qua Throckbridge được chứ? Đi từ đâu tới đâu? Và tại sao?”

“Có lẽ bố chồng chị sẽ khám phá ra,” Vanessa nói. “Hoặc có lẽ là không. Nhưng chắc chắn là chúng ta vẫn sống nguyên nếu như trí tò mò của chúng ta không bao giờ được thỏa mãn đi nữa.”

“Có lẽ là,” Katherine, ôm cả hai tay lên ngực và chớp mắt rất kịch khi cô xoay người quanh phòng lần nữa, “ngài ấy đã nghe nói về buổi vũ hội Valetine và đến đây để tìm một cô dâu.”

“Ôi chúa ơi,” Stephen nói, “phải chăng ngày Valentine đã làm chị mất trí, Kate?”

Cậu cười ha hả và vội cúi xuống né cái gối cô ném vào đầu.

Cửa phòng khách lại bật mở để Mrs. Thrush xuất hiện. Bà cầm cái áo sơ mi còn tốt nhất của Stephen trên một tay.

“Tôi vừa là nó xong, Mr. Stephen,” bà nói với cậu khi cậu cảm ơn bà và nhận lấy chiếc áo. “Cậu hãy mang nó lên phòng ngay lập tức và đặt phẳng phiu trên giường. Tôi không muốn thấy nó bị nhàu nát lần nữa trước cả khi cậu mặc nó vào.”

“Không, ma’am,” cậu nói, nháy mắt với bà. “Ý tôi là, vâng, ma’am. Tôi thậm chí còn không nhận ra nó cần được là ủi.”

“Không,” bà chắt lưỡi. “Tôi không nghĩ là cậu nhận ra. Nhưng nếu tất cả các cô gái trẻ đều mê mẩn trước cậu, tôi dám chắc họ sẽ như thế, thì cậu phải mặc một chiếc áo sạch tinh và là phẳng. Và không phải là đôi ủng đó, Phù! Tôi sẽ bắt cậu bò ra lau nền nhà cho tôi bằng hai bàn tay cậu nếu cậu không bỏ chúng ra và đặt ngoài cửa trước khi lên gác.”

“Việc là ủi là nhiệm vụ tiếp theo của tôi,” Margaret nói. “Cảm ơn bà Thrush. Giờ tôi thấy đã đến lúc tất cả chúng ta nghĩ tới việc chuẩn bị sẵn sàng cho buổi vũ hội. Nessie, đến lúc em phải về nhà rồi đấy, kẻo Lady Dew lại gửi đi một đội tìm kiếm bây giờ. Stephen, bỏ đôi ủng kinh khủng kia ra khỏi phòng khách. Mrs Thrush, xin hãy tự pha cho mình một cốc trà và cho đôi chân nghỉ ngơi một lúc, bà đã bận rộn suốt cả ngày hôm nay rồi.”

“Còn cô thì ngồi một chỗ và chẳng làm gì hết chắc, tôi cho là thế,” Mrs. Thrush trả miếng. “Ồ, tôi phải nói với mọi người chuyện này. Mrs. Harris đã gõ cánh cửa sau nhà chưa đầy năm phút trước. Có một vị tử tước đang ở trong quán trọ. Sir Humphrey đã tới đó thăm ngài ấy và mời ngài ấy tới buổi vũ hội với tư cách một vị khách đặc biệt. Mọi người nghĩ sao về chuyện đó?”

Bà hơi có chút ngạc nhiên khi tất cả phá ra cười, nhưng rồi bà cũng cười với họ.

“Người đàn ông tội nghiệp,” bà nói, “có lẽ ngài ấy chẳng còn lựa chọn nào khác với sir Humphrey. Và tôi cho rằng nếu ngài ấy đến buổi vũ hội thì cũng tốt. Quán trọ sẽ là một nơi khá huyên náo đối với người nào gắng có được sự nghỉ ngơi.”

“Chị đó, Kate,” Stephen nói. “Nếu ngài ấy tới tìm một cô dâu, thì đây là cơ hội của chị.”

“Hoặc của Margaret,” Mrs. Thrush nói. “Cô ấy đẹp như trong tranh. Đã đến lúc hoàng tử của cô ấy cưỡi ngựa đến đây.”

Margaret cười.

“Nhưng người này chỉ là một tử tước,” cô nói, “và tôi nhất quyết chờ một chàng hoàng tử cưỡi ngựa cơ. Giờ thì động chân động tay đi, tất cả mọi người, bằng không chúng ta sẽ bị muộn đấy.”

Cô ôm lấy Vanessa khi em gái cô chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Đừng thay đổi ý định về buổi tối nay,” cô nói. “Đến đi, Nessie. Thật đấy, nếu em không đến, có thể chị sẽ rời khỏi quán trọ và đi tìm em . Đã đến lúc em hòa nhập vào cuộc đời lần nữa.”

Vanessa đi bộ một mình về RundlePark, cô đã từ chối đề nghị hộ tống của Stephen. Nhất định mình sẽ tới buổi vũ hội, cô nghĩ, mặc dù cô vẫn chưa chắc chắn lắm về điều đó ngay cả khi cô đến ngôi nhà tranh. Cô sẽ đi. Và bất kể bản thân mình – bất kể nỗi thương tiếc còn vương vấn với Hedley và mặc cảm tội lỗi dù là chỉ nghĩ tới để bản thân vui chơi trở lại – cô đang trông chờ tới buổi tối với một chút háo hức. Khiêu vũ luôn là một trong những hoạt động ưa thích nhất của cô. Vậy mà cô đã không khiêu vũ hơn hai năm rồi.

Có phải là ích kỉ, và nhẫn tâm không, khi muốn sống một lần nữa?

Mẹ chồng cô muốn cô đi. Các chị em gái của chồng cô cũng vậy. Và sir Humphrey – cha của Hedley – thậm chí còn bảo cô phải khiêu vũ.

Nhưng liệu có ai mời cô làm bạn nhảy không?

Chắc chắn sẽ có.

Cô sẽ nhảy nếu có người mời cô.

Có lẽ ngài tử tước…

Cô cười khúc khích thành tiếng trước ý nghĩ ngớ ngẩn ấy khi cô rẽ vào con đường đi bộ là lối tắt dẫn về nhà.

Có lẽ ngài tử tước đã chín mươi tuổi và hói đầu và rụng hết răng.

Và đã có vợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.