First Comes Marriage

Chương 19 part 2



Elliott giận dữ đến mức anh thấy ngạc nhiên vì mình còn có thể níu lại chút kiềm chế.

Bản năng đầu tiên của anh là yêu cầu cô ta rời khỏi đây – yêu cầu cả hai người đó rời khỏi đây.

Là ra lệnh thì đúng hơn.

Muốn tổng cổ bọn họ ra ngoài.

Muốn tự tay mình làm điều đó.

Nhưng làm sao anh có thể làm bất cứ chuyện gì trong số đó mà không gây ra một cảnh tượng đình đám? Bọn họ đã tính toán thời điểm kĩ lưỡng – đến muộn nhưng không phải muộn quá. Họ biết anh sẽ không dám làm gì trước mặt bao nhiêu người – và trong ngôi nhà của anh.

Tuy nhiên, một số lượng không nhỏ những người có mặt hẳn đã biết. Trong đó có mẹ anh.

Không một người đàn ông đứng đắn nào đi mời nhân tình của anh ta – đặc biệt là nhân tình cũ – đến nhà mình. Nhất là khi vợ anh ta có mặt ở đó, vì Chúa. Và cả mẹ cùng các em gái của anh ta nữa.

Tất nhiên là Con cũng biết – và chính Con là người mang cô ta tới. Anh ta cũng đáng tội ngang ngửa cô ta. Có thể còn hơn. Đó là một ý đồ trơ tráo mà chỉ Con mới có khả năng nghĩ ra chứ không phải Anna.

Elliott cố gắng tập trung hết sự chú ý vào Cecily trong suốt điệu nhảy mở màn. Cô gái mắt mũi long lanh và phấn khích và nói liến thoắng không ngừng. Xét cho cùng đây là một trong những đêm trọng đại nhất đời của cô. Sau khi nhảy với anh, cô sẽ nhảy lần lượt với một loạt những quý ông trẻ đủ tư cách, tất cả đã được mẹ cô chọn lựa cẩn thận. Một trong số đó có thể là chồng tương lai của cô.

Nhưng quả là khó để giữ cho tâm trí không đi lạc. Con đang nói gì với Vanessa nhỉ? Hình như là chuyện rất vụn vặt. Anh ta đang mỉm cười với cô, và cô đang tỏa sáng rực rỡ – giống như lúc ở bữa tiệc tại Throckbridge. Vậy là Con không thể nói bất cứ điều gì khiến cô buồn.

Anna không khiêu vũ. Cô đang đứng bên lề sàn nhảy, là một phần của nhóm người nhưng không tham gia vào những câu chuyện của các thành viên trong đó. Cô phe phẩy chiếc quạt một cách uể oải và mỉm cười nửa miệng và xem anh nhảy. Cô thậm chí không buồn che dấu thái độ của mình.

Cô mặc chiếc áo dài màu vàng anh mua cho cô hồi năm ngoái bởi vì nó thách thức tới đỉnh cao của thô tục và anh đã nói với cô rằng trong giới phụ nữ anh chỉ thấy có cô mới có thân hình đủ tiêu chuẩn để mặc nó. Cô đã luôn mặc nó ở nơi riêng tư, chỉ cho mắt anh thưởng thức, khi họ ăn tối cùng nhau hoặc ngồi cùng nhau trong khuê phòng của cô.

Anh phải để ý tránh xa cô ta trong cả buổi tối còn lại, anh quyết định, và hi vọng rằng nó sẽ là dấu chấm hết cho mọi chuyện. Anh sẽ cố canh chừng để Vanessa cũng tránh xa cô ta.

Hay ho thật, phân nửa thực khách hẳn đang hau háu say sưa cao độ, quan sát và chờ đợi và – một cảnh tượng âm hiểm – hi vọng.

Tuy nhiên, tránh được cô ta không hề dễ dàng. Ngay khi anh kết thúc điệu nhảy với Cecily, Con liền tới mời cô điệu thứ hai. Vanessa nhập hội với em trai và chị em của mình, đang giới thiệu họ với Miss Flaxley, Lord Beaton, và Sir Wesley Hidcote. Lord Trentam, chồng của Jessica, nói ghé vào tai Vanessa ngay cả khi Elliott đang nhìn, và cô mỉm cười với anh ta và đặt tay lên cánh tay anh. Dường như anh ta đang mời cô điệu nhảy kế tiếp.

Và rồi Anna xuất hiện bên cạnh Elliott trước khi anh có thể có bất cứ hành động nào lánh xa cô, phe phẩy cây quạt trước mặt, vẫn nụ cười nửa miệng. Anh chẳng thể làm gì khác đành cúi chào lịch sự và nghe cái điều cô ta phải nói.

“Em lo sợ, Elliott,” cô lên tiếng bằng chất giọng trầm giàu nhạc điệu, “anh hẳn đã bị một vết thương nghiêm trọng.”

Anh nhướng mày.

“Em nghĩ là,” cô nói, “một trong những chiếc guốc của em đã đập phải vai anh. Lúc ném chúng em đã quên mất rằng đấy là một đôi guốc có gót nhọn. Em có làm anh bị thương không?”

“Tất nhiên là không,” anh nói.

“Em có tính khí thất thường,” cô nói. “Nhưng anh luôn biết vậy mà. Anh cũng luôn biết là nó sẽ dịu đi nhanh chóng như lúc bốc lên. Đáng lẽ sau đó anh phải trở lại mỗi ngày chứ. Em đã mong chờ anh.”

“Vậy sao?” anh nói. Có lẽ cô đã quên mất, rằng lần đó cơn giận của cô đã xẹp xuống trước cả khi anh rời khỏi.

“Tất nhiên rồi,”

“Tôi bận,” anh nói. “Từ đó đến nay tôi có nhiều việc.”

“Anh ư? Elliott đáng thương,” cô nói. “Lại thực thi bổn phận à? Nó hẳn là đống việc mọn buồn chán.”

Anh nhướng mày lần nữa.

“Không thể nào có lạc thú được,” cô nói, cất tiếng cười trầm trầm, cái giọng cười luôn có tác dụng hun đốt bầu máu nóng của anh.

“Quả là vậy?” anh nói.

“Lạc thú và bổn phận chẳng bao giờ có điểm chung,” cô nói, “đó là lí do vì sao một cuộc hôn nhân giữa anh và em sẽ không có kết quả. Anh thật là sáng suốt khi nhìn thấy điểm đó trước cả em. Đến khi nào em có thể chờ anh?”

Anh đã nghĩ chuyện yêu đương của họ chắc chắn đã kết thúc. Nhưng có phải những lời đoạn tuyệt chưa từng được nói ra? Họ đã cãi vã nhiều lần và lúc nào cũng kết thúc bằng việc lại về với nhau.

“Tôi là người đã có gia đình, Anna,” anh nói.

“Phải, người đàn ông tội nghiệp.” Đôi mắt cô chiếu vào anh từ phía trên mép quạt. “Nhưng tất cả chưa phải đã hết. Em ở đây để an ủi anh và khoan dung cho anh không một chút ác ý. Chiều mai nếu anh cần thì em có thể rảnh rỗi, được không?”

“Cô hiểu lầm tôi rồi,” anh nói, biết chắc cuộc đối thoại này đã kéo dài đủ lâu để thu hút sự chú ý và suy đoán. “Tôi muốn nói tôi là người đã có gia đình, Anna.”

Cô trừng trừng nhìn anh và quạt mạnh hơn.

“Anh không thể nghiêm túc như thế,” cô nói. “Elliott, cô ta xấu điên! Cô ta là một trò hề!”

“Cô ấy là vợ tôi,” anh nói kiên quyết. “Tôi buộc phải chào cô ở đây, Anna. Còn nhiều nơi tôi phải có mặt.”

Anh sải bước về phía phòng chơi bài nhưng đối hướng vào phút cuối để rút vào thư viện thay vào đó. Anh cần vài phút được ở một mình trước khi quay trở lại với khách khứa.

Đáng lẽ mình phải, anh nghĩ, giải thích rõ ràng hơn trong lần ghé thăm cuối cùng của anh tới chỗ Anna. Họ đã ở bên nhau trọn hai năm trước lúc đó. Cô xứng đáng được anh đối xử tốt hơn. Cô xứng đáng với một sự chấm dứt thẳng thắn cho mối quan hệ của hai người.

Nhưng Con – Con đã cố tình làm điều này. Có lẽ nó sẽ đủ công bằng, nếu động cơ duy nhất của anh ta là chọc tức Elliott. Nhưng nó không ngay thẳng khi lôi cả Vanessa vào. Và xúc phạm tới bác gái và các anh chị em họ của anh ta bằng việc mang một sự việc bẩn thỉu vào nhà của Elliott.

Anna đã biến mất lúc anh quay lại phòng vũ hội mười hay mười lăm phút sau khi rời khỏi đó. Cô ta đã không nhảy điệu nào.

Hi vọng rằng kể từ giờ mọi chuyện giữa họ đã kết thúc.

Mặc dù anh rất băn khoăn có phải anh nợ cô một chuyến thăm chính thức trong vòng mấy ngày tới. Cô chưa từng làm chuyện gì để đáng bị đối xử phũ phàng – có lẽ trừ buổi tối lần trước và đêm nay.

Vanessa đang vui chơi hết mình. Cô đã nhảy tất cả các điệu, điều rất đáng phấn khởi nếu xét đến thực tế cô là một cô gái đã có chồng và xung quanh cô là vô số các quý cô trẻ hơn và xinh đẹp hơn cô bội phần.

Quan trọng hơn, Meg và Kate cũng nhảy hết các điệu. Stephen cũng vậy. Và Cecily, tất nhiên – đã nhảy một điệu với Stephen – mặc dù chuyện đó chẳng có gì ngạc nhiên. Cô gái vừa trẻ trung vừa đáng yêu và đây là vũ hội ra mắt của cô. Cô cũng đã được dạy dỗ cho một cuộc sống như thế này. Cô đang thu hút rất nhiều sự chú ý của cánh đàn ông, và cô đang nắm giữ sự tán tỉnh như thể đã làm điều đó hàng ngày.

Và lúc này một trong hai điệu van đã được chuẩn bị cho tối nay sắp bắt đầu. Tử tước phu nhân đã quyết định bổ sung chúng vào chương trình bất kể thực tế là Cecily không được phép nhảy điệu nào vì những cô gái trẻ cần có sự chấp thuận của bà chủ ở Almack trước khi nhảy van ở một vũ hội đông đúc. Kate cũng không được nhảy, chuyện đó đã được quyết định trong sự nhất trí, nhưng không thể bác bỏ đối với trường hợp của Meg khi một cô gái lớn tuổi hơn định nhảy van nếu cô ấy muốn – và nếu cô ấy được mời. Và tất nhiên Vanessa cũng vậy.

Vanessa và Cecily đã truyền thụ lại mớ kiến thức cho Meg, Kate, và Stephen, mặc dù có lẽ chính xác hơn phải nói là Cecily dạy Stephen trong khi Vanessa tập trung vào chị và em gái mình.

Không ai khác ngoài hầu tước Allingham đã nài nỉ bằng được Meg đồng ý nhảy. Một điều rất đáng phấn khởi ngay cả khi anh ta thấp hơn Meg nửa cái đầu. Kate và Cecily gia nhập vào nhóm những thanh niên trẻ trung sôi nổi tự tạo niềm vui cho mình trong lúc những người khác nhảy.

Vanessa hi vọng sẽ có ai đó mời cô điệu van này. Nhưng hơn hết thảy, tất nhiên, cô hi vọng –

“Ma’am,” một tiếng nói vang lên sau vai cô với vẻ trang trọng cứng nhắc, “hi vọng rằng tôi không đến quá muộn để được ban cho vinh dự dẫn cô vào điệu van.”

Cô quay lại và mỉm cười vui sướng, vui hơn mọi niềm vui đã có hôm nay.

“Ngài không đến quá muộn đâu, thưa ngài,” cô nói. “Tôi sẽ nhảy điệu van với ngài.”

Cô đặt tay lên cánh tay anh.

“Oh, Elliott,” cô nói, “đây chẳng phải là buổi tối tuyệt vời nhất ư?”

“Có thể,” anh nói khi đưa cô vào sàn, “nếu như tôi phải đưa ra một ý kiến sâu sắc, mặc dù tôi nhó có một hoặc hai buổi tối tuyệt vời tương tự. Nhưng chắc chắn là không hơn.”

“Ngài luôn nói năng như thế.” Cô cười. “Em chỉ mới học được các bước gần đây thôi. Hi vọng rằng em sẽ không dẫm vào chân mình. Hoặc tệ hơn, chân ngài.”

“Cả hai ta đều biết em nặng cả tấn,” anh nói. “Tôi sẽ chịu thảm cảnh phải đi loanh quanh với những ngón chân bẹp dí trong cả phần đời còn lại của mình.”

“Một nửa tấn thôi,” cô nói. “Ngài không được thổi phồng.”

“Nhưng nếu tôi để cho em dẫm lên chân tôi,” anh nói. “tôi sẽ phải tự thấy mình là một kẻ vụng về khó coi và đi về nhà bắn cho mình một phát.”

“Ngài đang ở nhà mà,” cô nhắc anh.

“À,” anh nói. “Phải rồi, vậy tôi tạm hoãn lại.”

Đó là một trong những điều ngạc nhiên vui vẻ hơn trong cuộc hôn nhân của cô khi thấy rằng mình có thể nói chuyện tầm phào với Elliott và anh sẽ đáp lại.

“Ngài vẫn còn giận chuyện Constantine đã tới và mang theo Mrs. Bromley-Hayes sao?” cô hỏi. “Anh ấy đã giải thích tiếng tăm của cô ấy, điều mà em dám chắc ngài đã biết. Nhưng em mừng vì ngài đã nói chuyện với cô ấy, Elliott. Ngài là một người tốt. Cô ấy đã ra về rất sớm. Em hi vọng cô ấy không cảm thấy mình chẳng được đón chào.”

“Chúng ta đừng nói về người phụ nữ đó hay Con được không?” anh nói. “Thay vào đó hãy tận hưởng điệu van.”

“Em mong là,” cô nói, “em không –“

Nhưng anh đã áp sát vào cô khi đặt một tay sau lưng cô và nắm lấy tay cô bằng bàn tay còn lại khiến cô nghĩ tới trong một thoáng giật mình rằng anh sẽ hôn cô ngay tại đó giữa căn phòng vũ hội của anh với sự chứng kiến chắc chắn là của một nửa giới quý tộc.

“Em sẽ không biến mình thành cái bánh đâu,” anh bảo cô. “Tin tôi đi. Và hãy tin vào chính mình.”

Cô mỉm cười.

“Tôi tin là,” anh nói, “lúc trước tôi đã nói nhìn em thật xinh đep. Tôi đã nhầm.”

“Oh,” cô thốt lên.

“Trông em không xinh đẹp,” anh nói. “Mà là đẹp tuyệt trần.”

“Oh,” cô thốt lên lần nữa.

Và rồi âm nhạc nổi lên.

Cô yêu điệu van ngay từ khoảnh khắc đầu tiên biết tới nó. Cô nghĩ nó thật táo bạo và lãng mạn và duyên dáng và…Oh, và một loạt những ưu điểm khác.

Nhưng cô chưa được nhảy điệu van ở một vũ hội thực sự cho đến bây giờ.

Và cô chưa từng nhảy điệu van với Elliott cho đến bây giờ.

Trước đây cô chưa từng nhảy van giữa những bông hoa và hương thơm và muôn vàn màu sắc của lụa và xa tanh và đăng ten của vô số khách khứa hay giữa sự lấp lánh của nữ trang trong ánh nến hoặc chính những tia sánh từ những cây nến tỏa ra. Cô chưa bao giờ được nhảy van với âm nhạc của một dàn nhạc đầy đủ.

Cô chưa bao giờ được nhảy điệu van với người đàn ông cô yêu.

Vì lẽ dĩ nhiên không phải cô chỉ vừa mới yêu Elliott.

Anh dẫn cô vào các bước của điệu van và ngay lập tức cô quên đi nỗi sợ sẽ phá hỏng chúng và biến mình thành một kẻ đần độn.

Cô quên rằng cô thực sự không xinh đẹp, rằng anh thực ra không yêu cô. Cô khiêu vũ và cảm thấy rằng – hoặc sẽ nhớ ra nếu cô dừng lại để suy nghĩ tỉnh táo –cô chưa bao giờ được vui vẻ như vậy trong cả đời mình.

Ánh mắt cô cứ nán lại trên gương mặt chồng – nước da ngăm đen, vẻ đẹp cổ điển, đôi mắt xanh biếc – và mỉm cười với anh. Và anh nhìn lại cô, mắt anh lang thang trên những đường nét của cô.

Cô cảm thấy mình xinh đẹp.

Cô cảm thấy được yêu thương.

Và cô cảm thấy tất cả vẻ tráng lệ của không gian xung quanh khi chúng xoay tít quanh cô trong những vòng tròn của ánh sáng và màu sắc – và chỉ nhìn rõ mỗi Elliott.

Cô mỉm cười rạng rỡ hơn.

Và cuối cùng, đến phút cuối, oh, đến phút cuối, mắt anh mỉm cười trong đôi mắt cô và môi anh cong lên rất nhẹ ở khóe miệng.

Chắc chắn nó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời cô.

“Oh,” cô nói khi bản nhạc hiển nhiên là đang đi đến nốt cuối cùng – và cô nhận ra đây là âm thanh đầu tiên cả hai người thốt ra từ lúc điệu van bắt đầu “Sao nhanh hết vậy?”

“Là do,” anh nói. “Tôi quên chỉ đạo cho nhạc trưởng cứ tiếp tục chơi không được ngừng.”

Cô phì cười trong đôi mắt anh, nơi ánh vui vẻ còn đọng lại.

“Ngài tắc trách quá,” cô nói.

“Đúng vậy.”

Đã đến giờ ăn tối, và họ buộc phải tách ra để hòa cùng các vị khách khứa.

Nhưng Vanessa sẽ ghi nhớ buổi tối hôm nay, cô nghĩ, như một trong những thời khắc đáng nhớ nhất trong đời cô. Ngoại trừ những điểm hấp dẫn khác, nó là một buổi tối mà cô đã yêu Elliott hoàn toàn – đến tận nơi sâu thẳm của con tim, đến nỗi không thể còn bất cứ sự khác biệt nào giữa đang yêu và yêu mến anh nữa, với toàn bộ bản thể của cô và trong tất cả những khoảnh khắc.

Cô dành ra một ý nghĩ ân hận đối với Hedley rồi nhẹ nhàng gạt nó đi.

Đó là quá khứ.

Đây là hiện tại.

Và hiện tại là thời điểm rất tốt đẹp để mà sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.