ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA
Chương XXIII
Chiếc máy bay Big Skymaster từ trên cao đáp xuống an toàn. Máy bay từ từ lăn bánh trên đường băng rồi dừng lại ngay điểm hẹn. Hành khách được mời bước xuống cầu thang. Hành khách đi Basrah xếp hàng một bên, một bên kia hành khách chuyển tiếp theo chuyến đi Bát Đa.
Đi Bát Đa có bốn hành khách. Một nhà doanh nhân giàu có người Irag, một bác sĩ trẻ người Ăng-lê cùng hai phụ nữ. Tất cả hành khách được kiểm tra rất kỹ.
Người được gọi tên trước là một bà tóc tai bù xù, quân chiếc khăn quàng quanh cổ nét mặt mệt mỏi.
“Bà Pauncefoot Jones. Có phải Quốc tịch Anh. Đúng, đi thăm chồng. Bà vui lòng cho biết địa chỉ ở Bát Đa. Bà mang theo bao nhiêu tiền mặt?…”
Tiếp theo người khách thứ hai.
“Grete Harden. Quốc tịch? Đan Mạch. Từ London đến? Nhân viên mát xa ở bệnh viện? Địa chỉ ở Bát Đa? Có đem theo tiền mặt”.
Nàng Grete Harden người hao hao gầy, tóc hoe mang kính mát. Ăn mặc sạch sẽ quần áo cũ kỹ.
Nàng nói tiếng Pháp chốc chốc bị ngắt quãng – nhắc lại câu trả lời.
Hành khách được thông báo chuyến bay Bát Đa khởi hành trưa nay. Xe buýt đưa đón về khách sạn Abbassid Hotel ăn cơm trưa nghỉ ngơi tại chỗ.
Grete Harden đang ngồi trên giường thì nghe tiếng gõ cửa. Nàng bước đến mở cửa nhìn ra thấy một người phụ nữ trẻ tuổi cao ráo nước da ngăm đen mặc trang phục hãng máy bay B.O.A.C.
“Xin lỗi, cô Harden. Xin cô vui lòng theo chúng tôi đến văn phòng hãng B.O.A.C nhé, vé đăng ký máy bay có mấy điểm sơ sót. Mời cô theo lối này”.
Grete Harden theo sau người nhân viên đi qua lối hành lang. Nàng nhìn thấy bảng treo đề chữ bằng vàng văn phòng hãng B.O.A.C.
Người nữ tiếp viên hàng không mở cửa mời khách bước vào. Vừa lúc Grete Harden bước tới, người kia vội đóng cửa giật tấm bảng hiệu xuống.
Grete Harden vừa bước vào trong đã có hai gã đàn ông đứng sau cửa giăng tấm vải trùm vào đầu nàng. Bọn chúng nhét giẻ vào miệng. Một tên trong bọn vén áo nàng chích cho một mũi thuốc.
Mấy phút sau, người nàng chùng xuống ủ rũ.
Tay bác sĩ trẻ vui cười nói: “Phải ngồi đây canh chừng sáu tiếng đồng hồ, nhớ chưa. Kể từ lúc này hai người phải ở lại theo dõi”.
Tay bác sĩ gật đầu chào hai người rồi lui ra. Hai người lặng lẽ ngồi bên cửa sổ là hai bà ma sơ. Bác sĩ vừa bước ra ngoài. Ma sơ lớn tuổi nhất đứng dậy bước tới chỗ Grete Harden đang nằm trơ ra đó, bà cởi hết quần áo nàng ra. Ma sơ trẻ tuổi tay rún run cởi bỏ chiếc áo dòng tu trên người. Ngay tức thì Grete Harden được khoác vào người chiếc áo dòng tu, nàng nằm yên trên giường chẳng hay biết. Bà ma sơ trẻ liền lấy quần áo của Grete Harden mặc vào.
Người ma sơ già nhìn vào người bạn đồng tu mái tóc đã đổi màu vàng hoe. Bà nhìn vào tấm ảnh tựa bên chiếc gương soi, tay chải chuốt lại mái tóc ngược ra sau vấn thành lọn thòng hai bên cổ.
Bà lùi lại nói một câu tiếng Pháp:
“Em đã hoàn toàn lột xác. Đeo thêm cặp mắt kính mát vào. Mắt em xanh quá. Ờ – đấy nhìn xem thật kỳ diệu”.
Có tiếng gõ cửa, hai người ban nãy đứng nhìn cười.
“Anna Scheele đội lốt Grete Harden, được lắm” – Một tên nói. “Giấy tờ tùy thân cất trong hành lý khéo đút giấu trong tập sách dạy cách xoa bóp in bằng tiếng Đan Mạch. Này, cô Harden” – Gã cúi đầu nói trịnh trọng nói với Victoria, “Trân trọng mời cô đến dự bữa cơm trưa”.
Victoria đi theo sau gã bước ra ngoài đi dọc theo hành lang. Có một bà khách đang đứng bên kia chờ gửi điện tín.
“Không phải” – Bà nói “P.A.U.N.C.E. F.O.O.T. Tiến sĩ Pauncefoot Jones. Hôm nay ở lại khách sạn Tio Hotel”.
Victoria lạ lẫm nhìn về phía bà nọ. Bà là vợ ngài Tiến sĩ Pauncefoot Jones. Victoria thấy cũng không có gì lạ bởi nàng nghe ông phàn nàn đã bỏ mất cái thư nên không nhớ rõ ngày nào bà đến, ông cứ chắc là ngày 26.
Nàng nghĩ bụng giá mình có thể nhờ Bà Pauncefoot Jones chuyển điện tới Richard Baker.
Người đàn ông như đoán được ý định của nàng, gã níu lấy khuỷu tay của nàng dẫn đi chỗ khác.
“Không được nói chuyện với hành khách đi cùng chuyến, cô Harden” – Gã nói – “Ta không muốn thấy bà kia nhìn ra cô có vẻ khác hơn lúc rời khỏi nước Anh ra đi”.
Gã dẫn nàng rời khách sạn đến một nhà hàng khác ăn cơm trưa. Và lúc quay về nhìn thấy Bà Pauncefoot Jones từ trong khách sạn bước xuống bậc tam cấp đi ra ngoài. Bà nhìn qua gật đầu chào không để ý Victoria”.
“Đi tham quan hả?” – Bà gọi theo – “Tôi còn phải đi ra chợ”.
“Giá mà ta lén giấu vào trong hành lý của bà”. – Victoria nghĩ bụng.
Có lẽ bà đi ra ngoài không bao lâu sẽ quay về.
Chuyến bay đi Bát Đa cất cánh lúc ba giờ.
Bà Pauncefoot Jones ngồi hàng ghế trước mặt. Victoria ngồi hàng ghế sau đuôi gần cửa hông, phía bên kia là chỗ ngồi của anh chàng canh giữ nàng. Victoria không còn cách để tiếp cận được bà khách kia hoặc tìm cách giấu đút bức điện trong hành lý xách tay.
Chuyến bay qua một chặng đường không bao lâu đã tới nơi. Nàng được trở lại thành phố lần nữa, từ trên cao nhìn xuống cảnh vật bày dưới tầm mắt, dòng sông Tigris chia đôi mảnh đất như hai vật màu vàng.
Chưa đầy một tháng trước đây nàng đã bay qua vùng trời này. Từ dạo đó biết bao chuyện đổi thay.
Thời gian hội nghị trong hai ngày là nơi diễn đàn dành cho các thành viên đại diện cho hai ý thức hệ trên toàn thế giới bàn tính chuyện tương lai.
Victoria Jones cũng có đóng góp một phần nhỏ trong đó.
II
“Ngài biết không? – Richard Baker vừa nói – “Tôi đang lưu ý đến con bé đó”.
“Con bé nào kia?”
“Victoria đó”.
“Victoria?”. – Ngài Pauncefoot Jones chăm chăm nhìn quanh. “Ở đâu – mà sao, lạy Chúa tôi, hôm qua ta trở lại không thấy cô nàng đâu”.
“Có chắc là ngài đã để ý đến việc đó”. – Richard nói.
“Ta sơ suất, mãi lo chuyện bản báo cáo từ điểm khai quật ở Tell yameni. Công cuộc khai quật phân định sai lệch hoàn toàn. Con bé biết chỗ chiếc xe tải đang đậu ở đâu không?”
“Không thấy nói gì chuyền nàng ta có trở lại đó không?” Richard nói. “Vậy thì rõ quá, con bé không phải là Venetia Savile”.
“Không phải nàng Venetia Savile sao? Lạ lùng thật. Tôi cứ tưởng ông đã cho biết tên thánh của nàng là Victoria”.
“Đúng rồi. Vậy mà nàng không phải là nhà nhân chủng học. Và nàng không biết Emerson là ai. Rõ ràng toàn bộ câu chuyện là một sự hiểu lầm”.
“Trời ơi, chuyện này mới là kỳ cục”. – Ngài Pauncefoot Jones ngẫm nghĩ một hồi. “Lạ thật. Ta tưởng là – có phải ta đáng trách lắm không? Cũng có thể lỗi do ở ta đãng trí. Có thể nào lá thư gửi nhầm địa chỉ”.
“Tôi không hiểu được” – Richard Baker nhíu mày không để ý đến cách phán đoán của ngài Pauncefoot Jones. “Dường như là con bé ngồi chung xe với một anh chàng rồi không thấy quay về. Còn nữa, hành lý nó còn để lại đây, không thèm mở ra. Ta thấy chuyện này mới kỳ lạ – không biết có rắc rối gì không đây. Ta tưởng nàng phải sửa soạn ăn mặc đẹp, và đi ăn cơm trưa… ta không thể hiểu được, nhưng chắc không có việc gì đâu”.
“Ồ, ta không dám cho vậy đâu” – Ngài Pauncefoot Jones bình thản nói. “Ngày mai ta sẽ đi về điểm H, theo kế hoạch chung có thể nói đây là cơ hội để ta lập một văn phòng lưu trữ dữ kiện. Một mảnh viên thuốc còn sót lại giúp ta được nhiều việc”.
“Bọn chúng đã từng bắt cóc con bé một lần” – Ông Richard nói. “Làm thế nào ngăn chặn không để bọn chúng phạm tội lần nữa”.
“Có thể quá đi chứ”. – Ngài Pauncefoot Jones nói – “nhưng ông đã từng cho là an ninh vùng quê từ lâu được đảm bảo”.
“Tôi cố nhớ cho ra tên của gã nọ phục vụ ở Hãng dầu khí. Có phải là ông Deacon? Deacon hay Dakin gì đó”.
“Ta chưa nghe tên đó” – Ngài Pauncefoot Jones nói. “Ta định chuyển công tác Mustafa và băng nhóm về dãy nhà cuối phố Đông bắc. Rồi cho phe Trench mở rộng tầm hoạt động”.
“Ngài có dám cho tôi đi Bát Đa lần nữa vào ngày mai không?”
Chợt ngài Pauncefoot Jones lưu ý đến ông bạn đồng nghiệp, ngài nhìn chăm chăm nói:
“Ngày mai à? Ta mới vừa ở đó về hôm qua mà”.
“Thật tình tôi lưu ý con bé đó”.
“Trời đất ơi, Richard, ta không hề nghĩ là sẽ có chuyện đó”.
“Chuyện đó là thế nào?”
“Chuyện ông có tình cảm khắng khít với con bé. Điều tối kỵ là ông để cho đàn bà đến nơi khai quật – nhất là một người con gái đẹp. Ta nhớ lại năm kia có cô nàng Sybil Muirfield nhan sắc bình thường nên không có chuyện gì xảy ra. Ta phải nghe theo lời khuyên của Claude ở bên London – Ông bạn Pháp này nói đâu là trúng đó. Ông khen nàng có cặp đùi đẹp – ông nhấn mạnh điểm đó. Hẳn nhiên cô nàng chính là Victoria, Venetia, hay là gì đó cũng quá hấp dẫn duyên dáng. Richard, ông có khiếu thẩm mỹ, ta khen ông. Khổ thay, lần đầu ta mới biết nàng là người con gái ông đang theo đuổi”.
“Chuyện không phải vậy” – Richard nói, mặt ra vẻ kênh kiệu hơn lúc nào hết. “Tôi chỉ – ờ – lo cho nàng thôi. Tôi thấy cần phải đi Bát Đa”.
“Thôi được rồi nếu sáng ngày mai ông đi” – Ngài Pauncefoot Jones nói. “nhớ lấy về cây cuốc nhọn, tay tài xế vớ vẩn đã bỏ quên trên đó”.
° ° °
Richard qua Bát Đa từ tờ mờ sáng, đến nơi đi thẳng tới khách sạn Tio Hotel. Ông hay tin Victoria chưa quay về.
“Tôi sắp xếp giờ giấc và chờ nàng về dự bữa cơm đặc biệt tối nay” – Marcus nói – “Tôi đã dành riêng một phòng lịch sự cho nàng. Vậy mà nàng không về, lạ thật”.
“Ông đã đến hỏi trạm cảnh sát chưa?”
“Ôi trời, việc đó không nên, nàng không muốn vậy đâu. Hơn nữa tôi cũng ngại”.
Sau khi biết tín về nàng Victoria, Richard cần phải đi tìm ông Dakin, gã nhìn thấy có văn phòng gần đó liền đến hỏi thăm.
Quả ông nhớ không nhầm. Nhìn ông dáng người khom khom, vẻ mặt phân vân, tay run run. Trông ông có vẻ không được khỏe. Richard xin lỗi vì đã quấy rầy ông, gã hỏi ông đã gặp nàng Victoria chưa.
“Nàng đến thăm tôi từ ngày hôm kia”. – Ông đáp.
“Ông có địa chỉ của nàng không?”
“Nàng đang ở tại khách sạn Tio Hotel”.
“Tôi đã đến tìm mà không thấy nàng đâu, nhưng hành lý vẫn còn gửi lại đó”. – Ông Dakin khẽ nhướng mày.
“Nàng đã từng hợp tác với chúng tôi tại điểm khai quật Tell Aswad”. – Gã tiếp tục phân bua.
“À, tôi biết chứ. Nhưng tôi e là chẳng nói được gì cho ông biết hơn về nàng”.
“Nàng có đến trụ sở Hội Cành Ô Liu không?”
“Việc đó thì tôi không rõ. Ông cứ đi hỏi dò” – Dakin nói ngay.
“Này ông, tôi chưa thể rời Bát Đa chừng nào chưa gặp lại nàng”. – Richard tỏ vẻ tức giận.
Nói xong gã nhướng mày một cách khó chịu nhìn ông Dakin một hồi mới bước ra ngoài.
Mắt nhìn theo Richard bước ra, đợi khép cửa xong, Dakin nhếch mép cười lắc đầu.
“Ôi, Victoria” – Ông nói lầm bầm trong miệng.
Trở lại khách sạn Tio Hotel, ông nhìn thấy Marcus đứng chào tươi cười.
“Nàng đã về rồi sao”. – Richard không nhịn được kêu một tiếng.
“Không, không phải, đó là bà Pauncefoot Jones. Bà vừa đáp chuyến bay đến đây. Ngài Pauncefoot báo cho tôi biết tuần sau bà mới tới, nhưng không ngờ…”
“Ông ấy thì nhớ nhầm ngày tháng hoài. Nàng Victoria Jones thế nào rồi?”
Marcus lại rầu rĩ.
“Không có tin tức gì cả. Tôi buồn lắm, ông Baker à. Thật là một điều không may. Nàng còn trẻ, có nhan sắc lại vui vẻ, dễ thương”.
“Thôi,” – Richard nói ngần ngừ – “tôi phải đến gặp bà Pauncefoot Jones. Phòng số mấy nhỉ?”
“Phòng số 19”.
Richard quay lại bước đi nặng nề trên cầu thang.
III
“Cậu đấy hả!?” – Victoria nói giọng bực tức không muốn che đậy vẻ hiềm thù.
Khi cô được hướng dẫn lên tới căn phòng ở khách sạn Babylonia Palace Hotel, người đầu tiên nàng nhìn ra là Catherine.
Catherine gật đầu chào cũng thâm độc không kém gì.
“Ờ phải” – Nàng đáp – “Mình đây. Mời cậu nằm xuống giường. Chờ bác sĩ tới”.
Catherine mặc trang phục người nữ điều dưỡng chăm sóc người bệnh nhiệt tình, ngồi trực bên giường không rời nửa bước. Victoria nằm đó vẻ mặt sầu thảm, nàng khẽ khàng nói:
“Làm sao để gặp lại được Edward?”
“Edward – ôi Edward!” – Catherine giọng khinh miệt nói. “Edward có thèm ngó ngàng gì tới cậu đâu, con bé Ăng-lê ngốc nghếch. Edward chỉ yêu mỗi mình ta thôi!”
Victoria nhìn vẻ mặt khinh khỉnh si mê của Catherine không có chút cảm tình.
Catherine lại nói.
“Từ lâu ta vẫn còn căm ghét, nhớ lại buổi sáng hôm nào cậu đến trụ sở hỏi thăm ngài Tiến sĩ Rathbone với cái giọng kém văn hóa”.
Cố gắng để tìm cho ra đòn trả đũa, Victoria mới nói:
“Dù gì đi nữa ta vẫn còn có giá hơn cậu. Việc làm một điều dưỡng ai mà chẳng làm được. Còn tớ mọi việc đều do tớ định đoạt”.
Catherine nói lại ngay tỏ vẻ tự hào vênh váo.
“Chả có ai là cần hơn ai cả. Nhớ lấy một bài học để đời”.
“Ôi, ta hiểu. Trời ơi, đói quá, gọi cho tớ một phần ăn ngon đi. Nếu không ăn làm sao tớ diễn nổi vai người thư ký ông chủ nhà băng Mỹ, sắp tới giờ mở màn rồi”.
“Thì cậu cứ tự nhiên ăn” – Catherine miễn cưỡng nói, ánh mắt trừng trừng tức giận.
IV
Đại úy Crosbie cất tiếng:
“Ta biết ông vừa nhận một người khách là nàng Harden”.
Người phục vụ quầy khách sạn Babylonian Palace nhã nhặn nghiêng đầu chào.
“Dạ, thưa ngài có. Khách từ bên Anh quốc mới đến”.
“Đó là người bạn của em gái tôi. Nhờ ông chuyển tấm thiệp này đến phòng cô ấy”.
Ông lấy bút chì ghi mấy chữ bỏ vào bao thư nhờ chuyển đi.
Lát sau người bồi phòng trở lại.
“Cô ấy không được khỏe, thưa ngài. Cô bị sưng họng đang chờ bác sĩ tới. Có điều dưỡng đang chăm sóc”.
Crosbie quay về. Ông trở lại khách sạn Tio Hotel đã có Marcus săn đón.
“Ồ ông bạn, uống gì nhé. Tối nay khách đông, có hội nghị. Tiếc thật, ngài Pauncefoot Jones phải trở lại địa điểm khai quật di tích cổ nữa kia, vợ ông mới đến chờ ông về thăm. Trông bà ấy không được vui, bà đã báo cho ông là bà đi chuyến bay này. Ông có biết ông ta thế nào không. Ngày tháng ông nhớ lộn tùng phèo. Vậy mà ông ta thật tử tế và lịch sự. Bây giớ tôi phải lo sắp xếp cho bà ấy – hóa ra tôi là một nhân vật của Tổ chức Liên Hợp Quốc”.
“Bát Đa là một thành phố hỗn loạn”.
“Động viên tất cả lực lượng cảnh sát – đề phòng cẩn mật – họ nói – quý vị có nghe thấy gì không? – Bọn xấu đang âm mưu ám sát người Tổng thống và sáu mươi sinh viên bị bắt! Họ tình nghi tất cả mọi người. Có vậy mới dễ làm ăn – dễ lắm”. – Gã huyên thuyên tưởng chừng không bao giờ dứt.
V
Tiếng chuông điện thoại vừa reo có người nhấc máy ngay.
“Sứ quán Mỹ nghe đây”.
“Đây là khách sạn Babylonian Palace Hotel. Cô Anna Scheele hiện đang ở tại đây”.
“Anna Scheele nào nhỉ?” – Bên kia đầu dây là tùy viên sứ quán đang nhắc máy.
“Cô Anna Scheele đang nằm một chỗ, cô ấy bị sưng họng. Tôi là Bác sĩ Smallbrook, điều trị cho cô Anna Scheele. Cô ta mang theo một số giấy tờ quan trọng yêu cầu sứ quán cử nhân viên đến thu hồi. Có thể đến ngay được không? Cám ơn, chúng tôi đang chờ”.
VI
Victoria đang đứng trước gương, nàng quay lại. Nàng mặc trên người bộ đồ cắt thật khéo. Mái tóc hoe vàng chải chuốt gọn gàng, vẻ mặt nàng hoan hỉ, tỏ vẻ vui mừng.
Nàng quay lưng lại nhìn thấy Catherine mắt sáng rỡ, chợt nàng cảnh giác ngay. “Sao Catherinec lại mừng rỡ thế nhỉ?”
Có vấn đề gì đây.
“Sao tự dưng cậu vui mừng vậy?” – Nàng hỏi.
“Hãy đợi đấy”.
Cái trò ranh mãnh không qua mắt được ai.
“Cậu tưởng là biết hết mọi chuyện sao?” – Catherine giở giọng khinh khỉnh. “Mọi chuyện do cậu định đoạt. Gớm thật, cậu chỉ là một con bé hóa rồ”.
Victoria nhào tới đè người Catherina. Nàng nắm lấy vai cô ả gí nắm tay ấn xuống.
“Nói ra mau, đồ quỷ cái”.
“Ối – đau quá”.
“Nói ra mau”. – nàng lại gằn giọng.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Gõ thêm mấy tiếng nữa im lặng, rồi một lát sau lại gõ.
“Mi sẽ biết tay ta!” – Catherine thét lên một tiếng. Cửa xịch mở một người đàn ông bước vào. Một gã cao ráo mặc sắc phục cảnh sát Quốc tế, quay lại khóa cửa rút chìa ra, gã tiến về phía Catherine.
“Nhanh đi”. – Gã ra lệnh.
Gã rút trong túi ra một sợi dây mỏng manh rồi cùng Catherine bước tới trói nàng vào chiếc ghế. Gã rút chiếc khăn quàng cột chặt ngang miệng nàng. Sau đó gã lùi lại gật gật đắc chí.
“Thế là xong việc”.
Gã quay về phía Victoria, bỗng nàng nhìn thấy chiếc gậy dùi cui phớt qua trên đầu. Bọn chúng đâu ngờ là nàng đóng vai Anna Scheele đi dự Hội nghị. Theo đúng kế hoạch sắp xếp, Anna Scheele phải gặp một trận đòn rồi sau đó mới bị giết chết, như vậy nếu đúng theo bài bản thì nàng sẽ bị giết chết mà không còn nhận dạng được nữa… còn tất cả những tài liệu giấy tờ nàng mang theo – những thứ tài liều giả mạo – tất cả đều để lại đó.
Victoria quay nhìn về phía cửa sổ – nàng khóc thét. Gã kia nhếch mép cười tiến về phía nàng.
Rồi những động tác liên tục xảy ra – đập vỡ cửa kính – một bàn tay rắn chắc đẩy nàng thò đầu ra ngoài cửa sổ – nàng nhìn thấy trời đầy sao – bóng đen thăm thẳm… Từ trong bóng tối dày đặc nàng nghe một giọng nói xoa dịu bằng một câu tiếng Anh.
“Sao, cô em khỏe không?” – Một tên trong bóng đêm thủ thỉ.
Victoria nói lầm bầm được mấy tiếng rồi thôi.
“Con bé nói gì vậy?” – Tên thứ hai hỏi.
“Nó nói thà làm tôi tớ trên Thiên đàng còn hơn là làm Chúa dưới Âm ty”. – Gã nói vu vơ.
“Hình như nó lặp lại lời ai đó đã nói” – Tên nọ nói. – “Nhưng con bé nhầm rồi”.
“Không, ta không nhầm” – Giọng Victoria nghe nhỏ dần rồi nàng ngất lịm.
VII
Nghe tiếng chuông điện thoại Dakin nhấc máy.
“Chiến dịch Victoria thành công mỹ mãn”.
“Tuyệt vời”. – Dakin nói.
“Ta đã thanh toán Catherine Serakis và tay bác sĩ. Còn tên kia nhảy qua ban công. Hắn bị thương rất nặng”.
“Con bé không thương tích gì sao?”
“Nó chỉ ngất thôi – nhưng không sao”.
“Chưa có tin tức về A.S. thật hả”.
“Chưa có gì hết”.
Dakin buông máy xuống.
Bằng mọi giá phải giữ cho Victoria được toàn mạng, chính Anna đã xin được đơn phương hành động, nàng sẽ đến Bát Đa đúng ngày 19. Đúng hẹn hôm nay là ngày 19 nhưng không thấy Anna Scheele đâu. Có lẽ nàng nghĩ là không thể dựa vào tổ chức được. Biết đâu thông tin rò rỉ do bọn phản gián thì tài trí của nàng không làm thế nào hơn được…
Và như vậy thiếu Anna Scheele là chưa đủ bằng chứng.
Người đưa thư bước vào trên tay cầm mảnh giấy đề tên ông Richard Beker với bà Pauncefoot Jones.
“Ta không thể tiếp ai lúc này” – Dakin nói – “Hãy nói lại là ta rất tiếc vì đang bận việc”.
Người đưa thư lui ra rồi trở lại ngay. Gã trình ra một bức thư.
Dakin đỡ lấy, xé bì thư ra đọc.
“Tôi cần gặp ông để bàn việc Henry Carmichael. R. B.”
“Mời ông ta vào”. – Dakin nói.
Ngay tức thì Richard Baker với bà Pauncefoot Jones bước vào. Richard Beker nói ngay.
“Tôi không dám làm mất thời gian của ông, nhưng tôi là bạn học với một người tên là Henry Carmichael. Bẵng đi một thời gian không gặp, nhưng cách nay mấy tuần, tôi công tác ở thành phố Basrah tình cờ gặp lại nhau tại phòng đợi Lãnh sự quán. Ông ta ăn mặc theo lối Ả Rập, và không cần hỏi han qua lại, ông tìm cách làm quen với tôi. Ông thấy vậy có lạ không?”
“Ta thấy lạ lắm chứ”. – Dakin nói.
“Điều đó làm cho tôi nghĩ ngay là lúc đó Carmichael sắp gặp chuyện rắc rối. Ngay tức khắc một tên lạ mặt có súng tiến lại gần xô xát với hắn, tôi định gạt ra. Vừa lúc đó hắn bỏ chạy, trước khi ra đi hắn giúi vào trong túi áo tôi món gì đó. Sau cùng, khi tôi mở ra xem thì đó chỉ là một mảnh giấy có nhắc tên một người là Ahmed Mohammed. Tôi đoán rằng Carmichael đang gặp một vấn đề rất hệ trọng”.
“Hắn bỏ đi không một lời dặn dò, nên tôi giữ mảnh giấy rất kỹ, nhỡ lúc sực nhớ hắn đòi lại thì sao. Mới hôm trước đây, Victoria cho tôi hay hắn đã chết. Từ những vụ việc nàng kể lại cho tôi nghe, tôi dám tin chắc ông chính là người mà hắn muốn gửi lại mảnh giấy đó”.
Nói xong, ông đứng dậy cầm mảnh giấy lấm len trong có viết mấy hàng chữ đặt trên bàn giấy ông Dakin.
“Ông xem có gì về ông không?”
Dakin thở ra một hơi dài.
“Có chứ” – Ông nói – “Còn nhiều hơn những gì ông có thể tưởng”.
Nói xong ông đứng ngay dậy.
“Cám ơn ông nhiều lắm Baker” – Ông nói – “Rất tiếc ta chỉ mới đến đây thôi, tôi còn nhiều việc phải làm không thể chậm trễ”. – Ông bắt tay bà Pauncefoot Jones nói. “Tôi tưởng bà đang ở ngoài địa điểm khai quật với chồng bà. Chúc bà thu hoạch được nhiều cổ vật”.
“Cũng may sáng nay không gặp ông bạn Pauncefoot Jone đi Bát Đa” – Richard nói – “Lão Pauncefoot Jones chưa hay biết chuyện gì đang diễn ra trước mắt, chắc rồi ông ta sẽ nhìn ra hai chị em của vợ ông có chỗ khác hơn mọi bữa”.
Dakin nhìn bà Pauncefoot Jones, một thoáng sững sờ hiện trên nét mặt, chợt bà vui miệng nói nhỏ.
“Em gái tôi, Elsie còn ở lại bên Ăng-lê. Tôi phải nhuộm lại tóc đen để sử dụng hộ chiếu của nó. Thời con gái nó lấy tên là Elisia Scheele. Còn tôi, thưa ông Dakin, tên tôi là Anna Scheele”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.