ĐIỆP VỤ THÀNH BÁT ĐA

Chương XXII



Với cách trang điểm cầu kỳ, môi son tươi thắm, mái tóc hoe vàng chải chuốt óng mượt. Victoria đang ngồi bên ngoài hàng hiên khách sạn Tio Hotel, nàng nóng lòng chờ đợi Edward như một Juliet tân thời ngồi chờ chàng Romeo đến.

Romeo cũng vừa tới chàng đứng trên bãi cỏ nhìn quanh.

“Edward”. – Victoria cất tiếng gọi.

Edward ngước nhìn.

“Ồ, em đấy hả. Victoria”.

“Đến đây”.

“Hãy đợi anh!”

Một lát sau chàng đã đến bên nàng.

“Ở đây yên tĩnh chứ?” – Victoria mở lời – “Thôi ta được xuống dưới gọi Marcus pha rượu nhé?”

Edward nhìn nàng, gã tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Victoria, tóc em sao kỳ lạ vậy?”

Victoria thở hắt ra một hơi đầy phẫn nộ.

“Nếu còn ai nhắc lại chuyện này, em sẽ không tha đâu”.

“Như vậy anh càng thích nữa kia”. – Edward nói.

“Đến mà nói cho Catherine nghe”. – Nàng giận dữ.

“Catherine? Nhưng cô ta có liên can gì đến việc đó?”

“Nhiều nữa là đằng khác” – Victoria nói. “Anh bảo tôi làm quen với cô nàng, tôi nghe theo, không ngờ…”

“Em đi đâu mấy ngày nay, Victoria? Em đã làm cho ta đứng ngồi không yên”.

“Anh lo lắm sao? – Anh biết tôi ở đâu không?”

“Catherine đưa cho ta xem thư của em. Em nhờ cô nàng báo cho anh hay có việc cần gấp phải đi về thành phố Mosul ngay. Anh cho đó là một việc quan trọng mà em chưa tiện nói, nên anh chỉ biết chờ em về thôi”.

“Vậy là anh tin ngay?” – Victoria hỏi lại giọng có vẻ thương hại.

“Ta tưởng em đang theo dõi đối tượng. Dĩ nhiên em có thể kể lại cho Catherine nghe nhiều hơn”.

“Anh đâu ngờ là Catherina đã nói dối và chính em xuýt bị mất mạng phải không?”

“Sao vậy?” – Edward trừng mắt.

“Bọn chúng cho uống thuốc ngủ, rồi sau đó bỏ đói…”

“Trời ơi! Anh có hay biết gì đâu. Thôi chúng ta nên trở về phòng em, ở đây không an toàn”.

“Được thôi. Nhưng anh có mang theo hành lý của em về đây không”.

“Có chứ. Ta quẳng nó cho người bảo vệ rồi”.

“Đã hai tuần nay em chưa thay quần áo”.

“Này Victoria, có chuyện gì vậy? Thôi ta đi ngay về Devonshire nhé. Em chưa biết chỗ đó, phải không?”

“Devonshire nào?” – Victoria ngạc nhiên nhìn lại gã.

“Ồ, chỗ này không cách xa Bát Đa bao nhiêu. Mùa này thời tiết tốt. Ta đi thôi. Đã lâu lắm ta chưa có dịp gần gũi em”.

“Kể từ ngày gặp gỡ ở thành phố Babylon. Không biết ngài Tiến sĩ Rathbone và Hội Cành Ô Liu sẽ nghĩ sao đây?”

“Tên Tiến sĩ Rathbone quỷ quái, ta chán lão già ngốc ngếch này lắm rồi”.

Hai người trở xuống nhà dưới đi ra chỗ bãi đậu xe. Edward ngồi sau tay lái nhắm thẳng hướng Nam về thành phố Bát Đa chạy dọc theo đại lộ thênh thang. Gã cho xe rẽ qua bên đường lắc lư rồi vòng vào khu vườn cây cọ băng qua đập thủy lợi. Xe chạy xuyên qua khu rừng thưa nhìn quanh là những công trình khơi dòng kênh thủy lợi. Nơi đây chỉ còn sót lại cây hạnh đào và cây mơ đang mùa trổ bông, một khung cảnh thật lãng mạn. Xa xa phía ngoài khu rừng là dòng sông Tigris uốn quanh.

Đôi bạn bước xuống xe dạo quanh dưới tàn cây hạnh đào đang trổ bông.

“Cành đào đẹp quá?” – Victoria vừa nói, nàng thở ra một hơi dài. “Sao mà giống mùa xuân bên nước Anh”.

Một bầu không khí dịu dàng ấm áp. Đôi bạn bước đến ngồi xuống trên thân cây bị đốn ngã vắt ngang qua lối đi, ngước nhìn những chùm bông tươi hồng lơ lửng trên đầu.

“Này cưng”. – Edward nói “Có chuyện gì hãy kể cho anh nghe đi, em có biết là anh đang đau khổ lắm không?”

“Anh nói thật sao” – Nàng mơ màng cười theo.

Rồi nàng bắt đầu kể. Đầu tiên là chuyện người thợ uốn tóc. Chuyện mùi thuốc mê và nàng đã phản ứng lại như thế nào. Chuyện nàng trôn thoát ra đi và tình cờ gặp gỡ ông Richard Baker rồi đến chuyện giả vờ tự xưng là cháu gái Pauncefoot Jones lúc đến nơi địa điểm khai quật di tích cổ và chuyện tưởng như một phép lạ, nàng trở thành một nghiên cứu sinh môn khảo cổ từ bên nước Anh mới qua đây.

Nghe kể đến đó chợt Edward phá ra cười.

“Em thật là tài tình, Victoria! Em có tài nghĩ ra đủ thứ chuyện nào là tiến sĩ Pauncefoot Jones, rồi ngài mục sư”.

Bỗng dâng nàng nhớ lại đầu đuôi câu chuyện nàng đi tìm Edward đang công tác tại thành phố cảng Basrah, như hiểu ra được điều gì nàng chợt hỏi.

“Làm sao anh biết chuyện ngài Mục sư?”

Chợt gã níu chặt tay nàng nói:

“Làm sao hả, em đã kể cho ta nghe, nhớ không?”

Victoria nhìn về phía gã, quái lạ thật, thì ra sự thật là đây. Không phải tình cờ ngẫu nhiên mà từ chiều sâu tiềm thức nàng một câu hỏi đặt ra: Làm thế nào Edward biết được chuyện ngài Mục sư? Điều ấy cứ mãi lởn vởn trong đầu nàng mà không biết phải làm sao để tìm ra câu trả lời duy nhất đúng. Chuyện ngài Mục sư xóm đạo Llangow nàng không hề kể cho Edward nghe. Như vậy chỉ có hai người báo cho gã biết chính là ông bà Hamilton Clipp. Nhưng có chắc gì họ nhìn thấy Edward lúc nàng đến Bát Đa bởi ngay thời điểm đó Edward đang có mặt tại thành phố cảng Basrah, vậy nên gã chỉ có thể biết được chuyện đó do hai ông bà kể trước lúc gã rời nước Anh. Gã có thể biết luôn cả việc Victoria cùng ra đi với họ – và sự trùng hợp ngẫu nhiên lạ lùng rốt cuộc không ngẫu nhiên chút nào. Mọi chuyện đã được xếp đặt một cách có bài bản.

Nàng nhìn vào gương mặt trần trụi của gã, chợt nàng nhớ ra vì sao Carmichael muốn ám chỉ đến Lucifer. Nàng nhớ ra ngày hôm đó hắn nhìn về phía hành lang hướng vào trong khu vườn Lãnh sự quán. Có lẽ hắn nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của kẻ đang ngồi trước mặt nàng đây.

“Lucifer con của Sao mai, cớ sao ngươi bị đày xuống trần gian”.

Kẻ đó không phải là ngài Rathbone mà chính là Edward! Edward chủ động tất cả, hắn là một thư ký, hắn nắm trọn quyền trong tay, sử dụng con bài Rathbone để điều khiển, vì vậy mà Rathbone báo cho nàng biết phải ra đi lúc nàng có thể…

Nàng nhìn theo gương mặt đẹp đẽ bất nhân kia, mối tình thơ ngây ngốc nghếch ngày nào chợt vụt tắt, cho đến bây giờ nàng mới hiểu ra những gì nàng nghĩ về gã làm sao gọi là ái tình được. Tất cả cũng giống như thời con gái nàng thường mơ tưởng mình là diễn viên màn bạc Humphrey Bogart hay sau này là Quận công Edinburg. Phải nói là lãng mạn thật nhưng Edward có yêu nàng bao giờ đâu. Hắn đã quyến rũ nàng và nàng đã sa vào tay gã mà không thoát ra được. Quả thật nàng là một con bé khờ khạo.

Không hiểu sao những ý tưởng chỉ đó chỉ thoáng hiện trong đầu nàng chốc lát. Nàng chẳng thèm nghĩ ngợi. Tự nhiên nó ùa đến, rồi bỗng dưng tan biến đi tất cả.

Bản năng tự vệ lại trỗi dậy nhanh chóng như trạng thái tình cảm nhạy bén cố hữu, nàng linh tính là sắp phải đương đầu với hiểm nguy. Chỉ còn cách là phải tự cứu lấy mình, đối với nàng bây giờ chỉ còn một nước cờ duy nhất là nàng phải ra tay trước.

“Anh biết cả rồi!” – Nàng nói – “Anh đã biết em đến đây, như vậy là chính anh đã sắp đặt trước. Ôi, Edward anh thật tài tình!”.

Nét mặt dễ xúc động của nàng, chỉ còn động lại một chút dao động. Nàng tìm thấy trong mắt gã một câu trả lời cay nghiệt, một nụ cười khinh khỉnh héo hắt, một sự thanh thản. “Con bé ngốc nghếch kia! Sao mi dễ tin người đến thế! Ta muốn thế nào mà chẳng được”.

“Làm thế nào anh bày ra chuyện đó?” – Nàng hỏi “Anh thật là tài tình. Anh nói một chuyện, nhưng lại làm chuyện khác. Anh đã nói với tôi rằng anh là Vua thành Babylon kia mà”.

Vẻ mặt gã sáng rỡ. Nàng nhìn thấy rõ cả quyền lực và sức mạnh, nét đẹp lẫn sự tàn ác được khéo léo che đậy dưới cái vỏ ngoài khiêm nhường dễ mến.

“Em chỉ là một kẻ nô lệ người Cơ Đốc giáo” – Victoria nghĩ trong, đầu. Nàng nhanh miệng nói với một vẻ phiền muộn như người nghệ sĩ tô thêm một nét cuối. “Nhưng mà anh thật tình yêu em, phải không?”

Hắn không thể che giấu cái vẻ khinh khỉnh được nữa. Con bé ngốc nghếch này – cả lũ đàn bà ngốc nghếch nữa. Đàn bà đâu biết gì đến mấy việc lớn lao, chuyện một trật tự thế giới mới, họ chỉ đòi được yêu! Họ là nô lệ để ta sử dụng vào những mục đích lâu dài hơn.

“Ta yêu em mà”. – Gã nói.

“Nhưng mà có chuyện gì khác không? Hãy nói đi, Edward nói cho em nghe”.

“Ta sẽ kể chuyện một thế giới mới, Victoria à. Một thế giới mới vươn lên từ trong đống tro tàn đổ nát”.

“Anh kể đi”.

Hắn kể, nàng như bị lôi cuốn, mơ màng. Cái xấu phải bị hủy diệt, một cuộc chiến toàn diện – hủy diệt hàng loạt. Sau đó – ra đời một Thượng đế mới, một Thế giới mới. Một thành phần siêu nhân ra đời đó là những nhà khoa học, chuyện gia, nông nghiệp, nhà quản lý – Những thành phần trẻ như Edward – Những chàng Siegfrieds thần thoại của thế giới mới. Những thành phần trẻ tin vào số mệnh sinh ra để làm một siên nhân. Đến ngày thế giới hủy diệt như đã định trước, lúc đó những con người mới đứng ra nhận lãnh trách nhiệm. Một ý tưởng điên rồ – cái điên rồ vô hại. Nó chỉ có thể xảy ra trong một thế giới đang lung lay.

“Nhưng anh phải nhớ” – Victoria nói – “có biết bao sinh mạng sẽ bị hủy diệt”.

“Em chưa hiểu” – Edward nói. “Chuyện đó nhằm nhò gì”.

Đối với Edward, thế giới bị hủy diệt chẳng nhằm nhò gì cả. Bất chợt không hiểu từ đâu, Victoria nhớ lại những cái tô đất nung sần sùi cách nay ba ngàn năm được phục chế lại bằng chất nhựa bitumen. Coi vậy mà cũng có ích – những món vật dụng nhỏ mọn thường ngày dùng để nấu ăn, bốn mái tường đất bao quanh ngôi nhà và một vài món gia bảo nữa. Và còn biết bao con người trên hành tinh này, biết lo toan công việc, vun trồng trên những thửa đất, làm ra những sản phẩm góp phần nuôi sống gia đình. Họ cũng biết cười biết khóc, sáng thì thức dậy, tôi lo tìm chỗ ngũ. Những số phận con người đó cần phải được quan tâm, chứ không phải những Thiên thần mang bộ mặt gian ác muốn làm biến đổi một thế giới mà không màng tới chuyện gây tang tóc cho biết bao mạng sống.

Nàng phải cẩn thận thăm dò đường đi nước bước lúc đến thành phố Devonshine này bởi nàng biết cái chết đang gần kề, nàng mới nói:

“Edward, anh thật là tài tình. Nhưng còn em thì sao? Em biết tính sao đây?”

“Em cần sự giúp đỡ. Em tưởng chuyện đó sẽ xảy ra à?”

Đến lúc này nàng cần phải thận trọng hơn nữa. Cố gắng không để lộ một sự thay đổi bất ngờ.

“Em chỉ biết tin anh thôi!” – Nàng đáp – “Anh nói sao em nghe vậy, Edward”.

“Ngoan lắm” – Gã nói.

“Nhưng tại sao anh xếp đặt cho em đến đây? Phải có lý do chứ?”

“Tất nhiên là có. Em còn nhớ anh chụp cho em một pô ảnh lấy nhanh hôm nọ?”

“Nhớ chứ”. – Victoria nói.

“Đồ ngu, mi chỉ được cái tài nói theo, nhõng nhẹo!” – Nàng nói thầm.

“Ta để ý khuôn mặt em nhìn nghiêng – hao hao giống một người nên ta chụp nhanh một pô cho chắc ăn”.

“Em giống ai?”

“Giống một cô nàng đã từng làm cho phe ta gặp nhiều phen nguy hiểm, nàng tên là Anna Scheele”.

“Anna Scheele!” – Victoria ngây người ra nhìn chăm chăm vào mặt gã. “Anh nói là – cô nàng giống em?”

“Giống kỳ lạ, chụp hình nghiêng nhìn ra khuôn mặt có những nét giống hệt. Còn một đặc điểm nhận dạng nữa, đó là một vết sẹo nhỏ ở môi trên bên trái”.

“Em nhớ hồi nhỏ chơi cưỡi ngựa sắt bị té ngã. Tai ngựa bén cắt một vết thương khá sâu. Không đánh phấn – cũng không thấy lộ ra bao nhiêu”.

“Anna Scheele có một vết sẹo cũng ngay chỗ đó. Thật là một điểm có lợi về sau. Em có dáng người cùng kích cỡ chiều cao – hình như cô nàng hơn em bốn năm tuổi gì đó. Chỉ khác ở màu tóc, cô nàng tóc hoe còn em thì tóc nâu. Mắt em màu xanh đậm, điểm này không có gì đáng nói bởi em đeo kính màu”.

“Vậy là anh cần em có mặt ở Bát Đa. Chỉ vì em có khuôn mặt giống như cô nàng kia?”

“Đúng, vì ta nghĩ những điểm giống nhau đó rất có lợi cho ta”.

“Vậy là anh sắp đặt mọi chuyện… nhà Clipp – nhà Clipp là ai vậy?”

“Chuyện đó không quan trọng – họ chỉ nghe bảo sao làm vậy”.

Nghe Edward kể khiến Victoria muốn lạnh xương sống. Thái độ dửng dưng tàn nhẫn, thì ra nhà ấy chỉ phục tùng thượng lệnh.

Trong kế hoạch điên rồ này có vài điểm thiên về tôn giáo. “Edward” – Nàng nghĩ trong đầu “tự phong cho mình là Chúa tể. Thế mới là ghê gớm”.

Nàng cất tiếng nói lớn.

“Như vậy Anna Scheele mới là sếp lớn, con Ông Chúa, cô ấy đã điều hành mọi việc”.

“Ta định kể em nghe một vài chuyện để đánh lạc hướng, không ngờ em là người biết quá nhiều”.

“Nếu như mình giống như Anna Scheele thật thì coi như mình đã đi đứt”. – Victoria nghĩ bụng, sau đó nàng nói:

“Vậy đích thị cô nàng là ai?”

“Là thư ký riêng cho ông Otto Morganthal, chủ nhà băng Mỹ nổi tiếng khắp thế giới. Nàng có năng khiếu về tài chính. Ta có lý do để tin là chính cô nàng vạch ra các hoạt động tài chính trong nội bộ chúng ta. Ba nhân vật có thể làm nguy hại đến nội bộ chúng ta là – Rupert Crofton Lee, Camichael và cô nàng. Nhưng bọn kia đã bị loại khỏi vùng chiến. Bây giờ ta còn lo đối phó người còn lại là Anna Scheele. Cô nàng phải có mặt ở Bát Đa trong ba ngày. Vậy mà đến lúc này không thấy tung tích đâu”.

“Không thấy tung tích? Vậy cô ta bỏ đi đâu?”

“Đi London và biến mất dạng không còn tồn tại trên hành tinh nữa”.

“Không ai biết cô nàng ở đâu à?”

“Có thể ông Dakin biết”.

Victoria biết chắc rằng Dakin không hề biết, vậy thì Anna Scheele bỏ đi đâu?

Nàng hỏi:

“Anh không có ý kiến gì sao?”

“Ta có một ý kiến”. – Edward thủng thỉnh nói.

“Thế nào?”

“Đúng ra thì Anna Scheele phải đến Bát Đa dự họp. Thời gian phải mất năm ngày mới đến nơi”.

“Năm ngày à? Em không nghĩ là lâu như vậy?”

“Ta có ghi lại trên máy tất cả những người nhập cảnh. Vậy là cô nàng không lấy tên thật, không đi theo chuyến bay nhà nước. Ta đã có cách kiểm tra lại tất cả khách đăng ký vé riêng. Hãng máy bay B.O.A.C. có một vé đăng ký tên khách là Grete Harden. Đã cho truy nguyên lại không thấy, thì ra tên Grete Harden là tên giả, địa chỉ cũng giả. Ta đoán ra Grete Harden là Anna Scheele”.

Gã nói thêm:

“Ngày mốt nàng sẽ đáp chuyến bay đi Damas”.

“Sau đó thì sao?”

Edward chợt nhìn nàng.

“Sau đó tùy em, Victoria”.

“Tùy em à?”

“Em thay thế chỗ cô nàng kia”.

Victoria chậm rãi nói:

“Y như ngài Rupert Crofton Lee?”

Giọng nàng khẽ khàng. Trong thời gian thế chỗ, Rupert Crofton Lee đã chết. Đến lượt Victoria thay thế biết đâu Anna Scheele hoặc Grete Harden cũng sẽ chết… dẫu cho nàng không nhận thay thế thì Anna Scheele cũng vẫn chết.

Nhưng dù muốn dù không thì một lúc nào đó Edward sẽ nghi ngờ nàng trở mặt, và nàng cũng phải chịu chết thôi.

Không được, nàng phải nhận và nắm lấy thời cơ để tìm cách báo cáo lại ông Dakin.

Nàng thở hắt ra một hơi dài.

“Em – em – ôi! này Edward, em không thể làm việc đó được. Em sẽ bị phát giác, bởi em không nói đúng giọng Mỹ”.

“Anna Scheele không nói được như bình thường. Dù sao em cũng phải đóng vai một người bị sưng thanh quản. Ngay cả đến một bác sĩ giỏi nhất phải công nhận vậy”.

“Bây giờ em phải làm sao?” – Nàng hỏi lại.

“Em đóng vai Greta Harden từ Damas bay đến Bát Đa. Giả làm người bệnh nằm liệt giường. Được Bác sĩ cho đi dự buổi họp. Đến giờ họp em bày hết văn kiện trước mặt”.

Victoria mới hỏi: “Văn kiện thật?”

“Làm gì có. Ta thay cái khác”.

“Vậy thì văn kiện nói gì trong đó”.

Edward cười.

“Trình bày chi tiết một âm mưu kỳ lạ ở nước Mỹ”.

Nàng lớn tiếng hỏi lại.

“Này, Edward, anh có nghĩ là em cuỗm đi mất không?”

Nàng đã nhập cuộc và cũng dễ hiểu vì sao Victoria phải đặt câu hỏi đó thật thà như vậy.

“Ta tin là em dám làm chứ. Nhưng ta biết em thích thú được tham gia vào vụ này và lẽ tất nhiên ta không đặt vấn đề thiếu tin tưởng ở nơi em”.

Victoria lặng lẽ nói.

“Em cứ nghĩ mình mới thật là điên rồ khi nhớ lại chuyện nhà Hamilton Clipp”.

Gã nhếch mép cười ra vẻ ông lớn.

Victoria bề ngoài khoác bộ mặt biết phục tùng, trong ruột nghĩ tệ hơn “Anh cũng điên rồ kinh khủng, đã lỡ miệng kể chuyện ngài Mục sư lúc còn ở Basrah. Nếu không có chuyện đó, em đâu có biết rõ bộ mặt của anh”.

Chợt nàng cất tiếng hỏi: “Còn ngài Tiến sĩ Rathbone thế nào rồi?”

“Em hỏi ‘Ngài Tiến sĩ thế nào rồi’ nghĩa là sao?”

“Có phải ông ta chỉ là một kẻ bù nhìn?”

Edward cong môi nói đùa một câu đọc địa.

“Rathbone chỉ biết nghe theo lệnh trên. Em biết mấy năm nay lão làm được việc gì không? Nói thật chính xác hầu hết ba phần tư khoản trợ cấp từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây lão đã chiếm làm của riêng. Một tay lừa đảo cực kỳ tinh vi kể từ thời Horatioi Bottomley. Ồ vậy đó, lão Rathbone như cá nằm trên thớt – gã cũng biết rằng ta sẽ xử hắn bất kỳ lúc nào, mà ta thấy cần thiết”.

Chợt Victoria nghĩ thầm, dù sao nàng cũng phải mang ơn lão già hám của đó. Có thể lão là một tay lừa đảo nhưng lão vẫn còn biết xót thương đồng loại – lão đã cứu thoát nàng kịp lúc.

“Mọi việc tập trung theo lệnh mới đề ra”. – Edward nói.

Nàng nói lầm bầm, “Đừng tỏ ra cao ngạo như vậy, anh tưởng anh là ông Trời sao. Bây giờ ta mới hiểu khiêm tốn là đức tính giữ cho con người có được trí óc lành mạnh”.

Edward đứng ngay dậy.

“Ta đi thôi” – Gã nói – “Ta còn phải đưa em đi Damas, đúng ngày mốt là giờ hành động”.

Victoria hăng hái đứng dậy theo. Từ Devonshire trở lại Bát Đa lòng cứ xôn xao khi về tới khách sạn Tio Hotel gặp lại Marcus hớn hở đón chào nàng không còn ám ảnh lo sợ Edward nữa. Nàng nhận lãnh vai trò một nhân viên phục vụ cho cả hai phe – lại tiếp tục vai trò một người cúc cung tận tụy qua mắt được Edward, ngấm ngầm phá hỏng kế hoạch.

Nàng hỏi: “Anh cho là ông Dakin biết chỗ nàng Anna Scheele ở đâu không? Hình như ông có nói bóng gió gì đó”.

“Lẽ nào – nhưng dù sao em cũng không gặp được Dakin”.

“Ông dặn em đến gặp ông tối nay”. – Victoria bịa chuyện ra nàng cảm thấy rùng mình. “Nếu em không đến ông sẽ quở”.

“Đến giờ này ông có quở trách cũng không thành vấn đề”. – Edward nói “Kế hoạch ta đã định sẵn hết cả rồi”. – Gã nhắc nhở “Em không còn trở lại Bát Đa lần nữa”.

“Nhưng Edward à, đồ đạc em còn gởi lại khách sạn Tio Hotel. Em đã dặn phòng trước rồi”.

“Em có cần nó nữa đâu. Thôi lại đây ta cho em một bộ”.

Hai người trở ra xe. Victoria ngẫm nghĩ “Ta nghĩ Edward không đến nỗi điên rồ thả cho ta đi gặp Dakin sau khi biết được ông ta là ai. Hắn tưởng ta si mê hắn – Phải đấy, hắn cứ chắc là vậy – nhưng rồi hắn không còn cơ may nào nữa đâu”.

Nàng nói ngay: “Giả sử em không đến được – liệu người ta có đi tìm”.

“Chuyện đó để ta lo. Từ đây coi như em đã nói lời từ biệt với ta bên nay cầu, rồi em sẽ gặp lại bè bạn ở bên kia bờ Tây”.

“Nhưng thực ra thì…”

“Hãy đợi đấy”.

Ngồi trong xe Victoria lặng thinh, xe băng qua chặng đường gồ ghề rẽ qua khu vườn cây cọ đi tới con kênh nhỏ.

“Lefarge”. – Edward nói khẽ “rồi ta sẽ hiểu ra Carmichael muốn ám chỉ việc gì”.

Victoria lo sợ tim đập loạn xa.

“Ồ” – Victoria nói – “Em quên chưa kể cho anh nghe, không hiểu làm sao A.M.Lefarge lại đến điểm khai quật tại Tell Aswad”.

“Thế nào?” – Mặt lộ vẻ vui mừng, Edward để xe tắt máy. “Bao lâu rồi?”

“Ồ, cách nay một tuần. Ông ta mới từ điểm khai quật bên Syrie qua đây”.

“Có phải hai ông khách tên André và Juvet đến viếng lúc em còn ở đó”.

“Đúng” – Victoria đáp – “Một ông đau bao tử và xin vào nhà nằm nghỉ”.

“Hai ông khách đó là người thuộc phe ta”. – Edward nói.

“Sao lại ra đến đó nhỉ? Có phải họ đi tìm em?”

“Không phải – làm sao em biết lúc đó anh ở đâu. Còn Richard Baker lúc đó đang ở lại thành phố cảng Basrah, có cả Carmichael. Ta đoán là Carmichael đã chuyển giao tin cho Baker”.

“Ông kể lại đồ đạc của ông bị kẻ lạ lục soát. Có tìm thấy gì không?”

“Không có – Victoria, em nhớ lại cho kỹ. Có phải ông khách Lefarge đến đó trước hai ông kia hay không?”

Victoria cố nhớ cho ra nên gán cho ông Lefarge trong trí tưởng tượng làm chuyện gì đây.

“Hôm đó – phải rồi, ông đến trước hai ông kia”. – Nàng kể.

“Em thấy ông ta làm gì ở đó?”

“Ồ” – Victoria kể – “ông ra tới địa điểm khai quật – với ngài Pauncefoot Jones. Một lát sau Richard Baker hướng dẫn ông ta đến nhà trụ sở tham quan cổ vật trong gian phòng Antika Room”.

“Ông đi theo Richard Baker vào nhà. Hai người ở lại nói chuyện sao?”

“Chắc vậy” – Victoria đáp – “Ta nghĩ em không thể theo dõi trong một không gian hoàn toàn im lặng, phải không?”

“Lefarge” – Edward lặng lẽ nói – “Lefarge là ai kìa? Sao ta không hay biết gì về ông ta nhỉ?”

Victoria mong được nói thế này “Ông là anh Bà Harris đây”, – nghĩ sao nàng lại thôi. Nàng thích thú đã sáng tạo ra nhân vật Lefarge. Nàng đang nhớ ra ông trong trí tưởng tượng – Ông còn trẻ gầy và xanh xao, để hàm ria mỏng. Ngay lúc này nếu Edward có hỏi nàng sẽ kể lại thật chính xác.

Xe chạy qua vùng ngoại ô Bát Đa. Edward cho xe rẽ qua đoạn đường vắng có nhiều Villa xây theo kiểu nhà Tây, có ban công, vườn cây. Trước ngôi nhà là một chiếc xe mui trần kiểu thời đại Victoria.

Edward dừng xe ngay sau đuôi, bước xuống cùng với Victoria bước tới trước cổng.

Từ bên trong một người đàn bà gầy gò da ngăm đen bước ra chào khách, Edward nhanh miệng nói mấy câu tiếng Pháp, Victoria hiểu được tiếng Pháp chút ít, thì ra cô nàng kia là chỗ quen biết.

Cô nàng quay lại chào một câu bằng tiếng Pháp.

“Xin mời các bạn vào nhà”.

Cô nàng hướng dẫn Victoria vào bên trong phòng ngủ, nhìn trên giường bày sẵn chiếc áo dành cho mấy bà sơ. Người bạn kia ra dấu Victoria cởi đồ ra, mang vào một loại đồ lót vải len cứng đơ, ngoài thêm một chiếc áo dài đen rộng thùng thình kiểu thời Trung cổ. Cô bạn người Pháp sửa lại chiếc khăn trùm đầu. Nhìn vào gương, mặt mũi nàng nhợt nhạt ẩn dưới chiếc mũ to tướng, nếp gấp quanh cổ, tạo dáng một khuôn mặt trong trắng siêu phàm. Người bạn Pháp choàng qua đầu nàng xâu chuỗi hạt gỗ cứng. Victoria phải mang một đôi giày xấu xí rộng quá khổ lê bước ra ngoài cổng Edward đang chờ.

“Nhìn em thật gọn gàng” – Gã khen ngay – “Hễ khi nhìn thấy mấy ông nhớ liếc nhìn xuống đất”.

Lát sau người bạn Pháp trở ra cùng ăn mặc một kiểu trang phục. Hai ma sơ từ trong nhà đi ra đến bên chiếc xe mui trần mở cửa bước vào, bên trong người tài xế cao ráo nước da ngăm đen mặc đồ Tây đang ngồi sẵn.

“Từ đây mọi việc tùy em quyết định” – Edward dặn dò “Nhớ kỹ lệnh đã ban ra”.

Câu nói đanh thép như uy hiếp tinh thần.

“Anh sẽ đến chứ, Edward?” – Victoria nói như than thở.

Gã nhếch mép cười nhìn nàng.

“Chờ ba hôm nữa ta sẽ gặp nhau” – Gã đáp. Gã lấy lại tư thế, nói nhỏ cho nàng nghe, “Đừng quên anh, nghe cứng… Chỉ có em mới làm được việc – ta yêu em, Victoria. Ta không dám hôn bà sơ – nhưng ta phải hôn”.

Victoria cúi mặt thẹn thùng như một nữ tu, có biết đâu nàng muốn che giấu sự phẫn nộ.

“Quân phản Chúa”. – Nàng nói trong đầu.

Nàng ra vẻ cứ thản nhiên như mọi khi.

“Anh thấy chưa, em là kẻ nô lệ đạo Cơ Đốc”.

“Đúng là em!” – Edward nói – “Em không lo gì cả. Giấy tờ tùy thân của em đầy đủ – đến biên giới Syric em cứ đi qua. Em mang một cái tên của nhà thờ, em là ma sơ Marie de Anges. Có ma sơ Thérèse đi theo lo việc giấy tờ. Trời ơi, em cứ tuân theo mọi mệnh lệnh – hay là ta cần phải báo cho em biết nếu bất tuân thì em sẽ chịu hình phạt”.

Nói xong gã lùi lại, hoan hỉ vẫy tay chào, chiếc xe mui trần lao tới trước.

Ngồi trong xe Victoria tựa lưng vào thành ghế, nàng đang nghĩ cách thoát thân. Nàng tính, lúc xe đi ngang qua thành Bát Đa hay chờ đến cửa biên giới nàng mới kêu la cầu cứu.

Nhưng liệu có được gì không? Hay là phải trả chính cả mạng sống của nàng. Bất chợt nàng nghe thấy ma sơ Thérèse luồn vào tay áo nàng khẩu súng ngắn. Nàng chỉ biết lặng thinh.

Hoặc chờ lúc đến Damas? Lúc đó nàng sẽ ra mặt phản kháng? Có thể chứng cứ nàng đưa ra tên tay lái xe với ma sơ Thérèsa sẽ bác bỏ ngay. Họ sẽ trưng ra bằng chứng giấy xác nhận nàng mắc bệnh tâm thần. Chỉ tìm mỗi cách tuân theo ý trên – thi hành kế hoạch đã được sắp xếp. Thay thế vai trò của Anna Scheele lúc đến Bát Đa, nàng chính là Anna Scheele bằng xương bằng thịt. Như vậy là nàng ra đi thi hành nhiệm vụ, đến thời điểm cao trào là lúc Edward không còn uốn nắn lời ăn tiếng nói thso đúng ý đồ và ngay cả trong hành động của nàng. Nếu nàng còn có thể thuyết phục Edward tin nàng chấp hành mệnh lệnh ngay thời điểm này, nàng đã thủ sẵn bộ hồ sơ ngụy tạo trình ra trước Hội nghị – Edward làm sao tới đó được.

Đố ai ngăn được nàng phát biểu trước Hội nghị như vầy: “Tôi không phải là Anna Scheele và toàn bộ hồ sơ trình ra trước Hội nghị là tài liệu ngụy tạo”.

Nàng nghĩ nếu biết được Edward không run sợ trước việc làm của nàng, nàng chợt nghĩ cái thói phô trương là một hành vi thiếu suy xét. Thói phô trương là một nhược điểm của con người. Có một điều là Edward và đồng bọn tin chắc, như bắt nắm được con bài tẩy Clayton một khi kế hoạch thành công. Tìm một cô nàng có nét giống như Anna Scheele – và cả đặc điểm riêng có một vết sẹo đúng vị trí là chuyện hiếm có. Victoria còn nhớ hai người Dubosc và Lesurgue ở Lyons Mail có cùng một đặc điểm vết sẹo phía trên chân mày, cùng một khuyết tật ở ngón tay út, người do bẩm sinh, người vì tai nạn. Chuyện trùng hợp ngẫu nhiên hiếm có. Không, vai siêu nhân phải dành cho Victoria Jones, người thư ký đánh máy – Victoria có toàn quyền xoay xở – không thể đảo ngược tình thế.

Chiếc xe lao nhanh băng qua cầu. Nhìn xuống dòng sông Tigris lòng nàng quặn đau. Rồi lại tiếp nối chặn đường bụi tung mù mịt. Victoria tay lần tràng hạt để tìm chút an ủi.

“Thì ra,” – Victoria chợt thấy được khuây khỏa. “ta là một con chiên đạo Cơ Đốc. Nếu vậy ta thà làm một con chiên tử vì đạo còn vinh dự gấp trăm ngàn lần được làm Vua thành Babylon – và phải nói là ta đang đi tiếp con đường của thánh tử đạo. Ôi, vậy thì không thể tự cho ta là người gan dạ. Ta không muốn được gọi là người gan dạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.