Phía đông vườn địa đàng

Chương 13



Mùa đông năm đó, ở Salinas có lụt lớn, lầy lội nhưng thú vị. Khi ánh nắng mùa xuân ấm áp chan hòa lên thung lũng, những cánh hoa đầu mùa cũng nở đầy mặt đất với đủ màu vàng, xanh dương và kim tuyến.

Chỉ có một mình Tom ở nhà coi sóc nông trại. Vào giữa trưa ngày mười lăm tháng ba, anh ngồi tiện chiếc ghế dài phía trước lò rèn, ánh nắng rực rỡ ban mai đã tắt, những đám mây đen đặc hơi nước từ phía biển kéo lên đỉnh núi, che mờ cả mặt đất.

Tom nghe tiếng móng ngựa gõ lộp cộp trên đường rồi thấy một câu bé thúc cùi vào hông con ngựa đã mệt mỏi tiến về phía ngôi nhà. Anh đứng dậy bước ra đường. Cậu bé chạy tới, kéo mũ xuống lấy ra một chiếc phong bì màu vàng ném xuống đất, quay đầu ngựa phóng đi. Tom cố gọi hắn lại, nhưng thằng bé không nghe, phóng đi luôn. Anh đành trở vào ngồi lại trên chiếc ghế dài trước lò rèn, cầm bức điện tín trong tay mân mê vài giây trước khi mở phong bì đọc bốn chữ, trên đó ghi tên người, biến cố và thời gian.

Anh chậm rãi gấp tờ điện tín lại nhiều lần cho đến khi tờ giấy nhỏ xíu chỉ còn bằng ngón tay cái. Anh đi bộ về nhà, ngang căn phòng khách nhỏ xíu, bước vào phòng ngủ. Anh lấy bộ đồ vét màu sâm ra khỏi tủ, móc sẵn lên thành một chiếc ghế dựa, rồi lấy thêm một chiếc áo sơ-mi trắng và một cái cà vạt đen đặt lên mặt ghế. Xong, anh ngả lưng xuống giường quay mặt vào tường.

*

Những chiếc xe ngựa bốn bánh và những chiếc xe hai bánh ra khỏi nghĩa địa Salinas. George mời Adam Trask lên chiếc xe ngựa bốn bánh mướn của người khác, nhưng Adam từ chối. Chàng đi lang thang trong nghĩa địa, rồi ngồi lên bờ xi măng của miếng đất gia đình, nhìn dãy núi phía đông thung lũng Salinas với đỉnh núi Frémont ngạo nghễ ngự trị cả thung lũng.

Adam nhìn hình ảnh ông Samuel trên chiếc quan tài. Chàng không muốn tin rằng ông ấy đã chết. Khuôn mặt trên chiếc quan tài không giống ông Samuel lắm, chàng bỏ đi riêng một mình, để tưởng nhớ lại hình ảnh của ông ấy khi còn sống.

Nghĩa trang đã vắng hẳn người, từng luồng gió lộng thổi qua những cành trắc bá nặng trĩu. Adam cảm thấy nhuốm lạnh, đứng dậy chậm chạp bước ngang qua ngôi mộ mới. Những bó hoa nằm rải rác đầy trên nấm đất mới còn ẩm ướt. Gió đã thổi hất những bó hoa nhỏ xuống tận lối đi. Adam nhặt lên đặt lại trên nấm đất.

Chàng bước ra khỏi nghĩa trang, tới một quán rượu. Tại đây chàng đã tìm ra một địa chỉ mà chàng cần biết.

Vào một hôm buổi tối lầy lội bẩn thỉu, Adam lội trên vỉa hè bùn lầy của con lộ Castroville đếm từng bước và cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà khá cao có những bụi rậm trước nhà làm chàng suýt bước qua luôn.

Chàng mở cổng bước vào một lối đi đầy cỏ dại. Cánh cổng gỗ rít lên khi chàng đi vào.

Cửa chính của ngôi nhà mở ra, chàng thấy lờ mờ một khuôn mặt xuất hiện và nghe một giọng nói thật thấp:

– Mời ông vào ạ!

Phòng khách sáng mờ mờ bởi những ngọn đèn bầu nhỏ có chụp màu hồng. Adam cảm thấy dưới chân có lót thảm. Chàng nhận xét ngay rằng chủ nhân của ngôi nhà này giàu có và ngăn nắp.

Giọng trầm dịu vừa rồi hỏi tiếp:

– Xin lỗi quý danh ông là gì ạ?

– Ồ, cô khỏi cần biết làm gì, – Adam trả lời. – Tôi cần gặp cô Kate một chút.

– Cô Kate đang bận. Ông có quen với cô ấy không ạ?

– Tôi không quen lắm. – Chàng cảm thấy bối rối nói tiếp:

-Nhưng nhờ cô cứ bảo với cô ấy rằng có Adam Trask muốn gặp.

– Để tôi xem… Được rồi tôi sẽ nói giùm ông.

Bên cạnh của căn phòng là một cánh cửa dày và nặng, nằm lưng chừng lối đi. Cô gái đẩy mạnh cánh cửa biến mất ngay vào bên trong.

Adam ngồi xuống một chiếc ghế dựa.

Phong riêng của Kate là một căn phòng sang trọng, ghế dựa thấp có nệm gòn bọc lụa, đèn có chụp cũng bằng lụa. Cuối phòng là một cái bàn giấy phía trên có treo một cây đèn đôi. Kate ngồi trong chiếc ghế xoay sau bàn giấy. Nàng vẫn còn đẹp, nhưng hai vai đã hơi sệ xuống, hai bàn thay đã bắt đầu nhăn. Má hơi phị và cằm có ngấn.

Cô gái đến bên cạnh bàn của Kate nói:

– Có một ông mới. Một người cao lớn xưng tên là Adam Trask muốn gặp chị.

Kate ngồi lặng đi giây lát rồi mới trả lời:

– Mời ông Adam Trask đó vào đây cho tôi.

Sau khi cánh cửa đã đóng lại, Kate mở hộc bàn bên phải, lấy ra một khẩu súng lục ngắn nòng. Nàng xem kĩ lại buồng đạn rồi đặt lên bàn, lấy một tờ giấy đậy lên. Hai tay nàng nắm chặt lại đặt lên bàn ngay trước mặt.

Khi nghe tiếng gõ cửa, nàng khó khăn lắm mới thốt lên được mấy tiếng:

– Mời vào.

Adam liếc quanh thấy Kate đang ngồi lặng lẽ sau bàn giấy. Chàng ngắm nàng rồi từ từ tiến về phía nàng.

Hai tay nàng rời nhau, tay phải xích lần tới chỗ tờ giấy. Mặt nằng lạnh lùng không rời mắt chàng.

Adam nhận ra vết thẹo, cặp môi và chiếc cổ có ngấn của nàng. Chàng khẽ thở dài.

Bàn tay Kate hơi run. Nàng hỏi:

– Anh muốn gì?

Adam ngồi xuống một chiếc ghế dựa cạnh bàn giấy. Chàng muốn khóc vì xúc động nhưng cố trấn tĩnh nói:

-Bây giờ tôi cũng chẳng còn muốn gì nữa. Tôi chỉ muốn đến thăm em một lát thôi. Ông Sam Hamilton cho tôi biết em ở đây.

Kate dựa ngửa người ra thành ghế, mỉm cười nói:

– Anh làm tôi phát sợ. Tôi không biết anh định đến đây để làm gì.

– Tôi cũng chẳng biết đến để làm gì. – Adam thẫn thờ nói và vẫn tiếp tục nhìn nàng chòng chọc như nàng không phải là người sống.

– Từ lâu nay, tôi vẫn mong gặp anh nhưng không thấy anh đến, tôi tưởng đã quên được anh.

– Tôi vẫn chưa quên em, nhưng bây giờ thì tôi có thể quên được rồi. – Chàng nói.

– Anh nói vậy nghĩa là thế nào?

Chàng cười lớn:

– Tôi chỉ muốn nói rằng, bây giờ đã gặp lại em, đã thấy lại khuôn mặt mà từ lâu nay chỉ là một hình ảnh trong ký ức. Vậy là bây giờ tôi có thể quên em được rồi.

Nàng nheo mắt hỏi:

– Anh tin rằng anh có thể quên sao?

– Tôi tin rằng tôi có thể quên được.

Chàng tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và tự tin ở mình, điều mà từ nhiều năm qua chàng không có được.

Nàng la lên:

– Anh cứ ngồi đó mà cười nữa đi. Anh thấy mình đã thanh thản rồi phải không? Tôi chỉ cần ngoắc tay một cái là anh lại trở lại năn nhỉ ỉ ôi như cũ ngay.

Adam vẫn mỉm cười nói:

– Tôi vẫn thắc mắc không biết em ghét cái gì hơn thế?

Tánh thận trọng của nàng biến đi đâu mất, nàng trả lời:

– Anh muốn biết hả? Không phải sự thù ghét mà chính là sự khinh bỉ. Hồi còn con gái, tôi đã ghét sự dối trá, ngu xuẩn mà cứ cho là chân thiện của mọi người. Thật ra tôi biết rõ họ rất xấu. Tôi có thể bắt họ làm bất cứ việc gì tôi muốn.

Adam nhếch mày hỏi:

– Em cho rằng cả thế gian này chỉ có điều ác và cuồng dại cả sao?

– Tôi hoàn toàn nghĩ đúng như vậy.

Adam lặng lẽ nói:

– Tôi không tin như vậy.

– Anh không tin hả? Vậy anh có muốn tôi chứng minh cho anh thấy không?

– Em không chứng minh được đâu.

Nàng lục trên bàn mình lấy ra một phong bì màu nâu nói:

– Anh hãy nhìn những bức hình này xem.

-Tôi không muốn xem làm gì vô ích.

Nàng rút ra một số hình:

– Tôi sẽ cho anh thấy. Hãy nhìn cái này. Và cái này nữa. Đây là hình những nhân vật tai to mặt lớn chung quanh vùng này.

Adam thở dài:

– Nếu tôi có những tấm hình đó trong tay và nếu họ biết được, tôi chắc mạng sống mình sẽ không bảo đảm chút nào. Tôi đoán rằng, chỉ cần một trong những bức hình đó cũng đủ phá hại đời sống của một người đàn ông rồi. Em có bị đe dọa gì không?

Nàng mỉm cười:

– Không ai có thể làm hại tôi cả.

Nàng chỉ tay vào chiếc tủ nhiều ngăn.

– Tôi có hàng trăm tấm hình trong đó và những người đó biết rằng nếu có bất cứ việc gì xảy đến cho tôi thì hàng trăm lá thư kèm hình ảnh sẽ bị phanh phui. Vì thế họ không dám làm gì đến tôi đâu.

Adam hỏi:

– Nhưng giả sử em rủi ro gặp một tai nạn nào chẳng hạn thì sao?

– Cũng chẳng có gì khác đâu.

Nàng chồm tới trước nói tiếp:

– Tôi xin tiết lộ với anh một bí mật, chỉ trong vòng vài năm nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, tôi sẽ tới một đô thị lớn như Nữu Ước chẳng hạn. Lúc đó, những lá thư này sẽ được gửi đi.

Nàng tựa người ra thành ghế cười lớn một cách khoái trá.

Adam điếng người đến run lên. Chàng vẫn thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ ngây thơ của trẻ con. Chàng đứng dậy ấp úng.

-Tôi không hiểu… Tôi biết, nhưng tôi không thể nào tin. Dù sao em cũng là mẹ của hai đứa con tôi, nhưng không thấy em hỏi gì tới chúng nó. Em là mẹ của hai thằng nhỏ của chúng ta phải không?

Kate chống cùi chỏ xuống đầu gối và tì tay dưới cằm. Hai mắt nàng sáng ngời lên đắc thắng.

– Con anh à? Tôi là mẹ của chúng, điều đó đúng, nhưng chắc gì anh đã là cha của chúng?

Adam há hốc mồm hỏi:

– Cathy, em nói vậy nghĩa là thế nào?

– Anh còn nhớ Charles chứ?

-Cô là một con quỷ cái. – Adam nói. – Nhưng cô tưởng tôi sẽ nghi ngờ em ruột tôi sao? Không, tôi chẳng bao giờ tin như vậy đâu.

– Nhưng rồi anh sẽ tin. Bây giờ anh ngạc nhiên, nhưng rồi anh sẽ nghi ngờ. Anh nhớ lại tất cả thái độ của Charles thử xem.

Adam lắc đầu nói:

– Dù có thật vậy đi nữa, cũng chẳng có quan hệ. Chẳng có gì đáng kể.

Bỗng chàng cười lớn vì biết rằng đúng như vậy. Chàng tiến ra cửa.

Trong mắt Kate long lên ánh mắt thù ghét. Nàng hét lên.

– Adam, tôi ghét anh, tôi thù anh! Adam, anh nghe rõ chưa? Tôi thù ghét anh!

Adam từ từ quay lại. Chàng nhìn Kate mỉm cười, nụ cười của một người đàn ông đang cười cợt một hình ảnh trong ký ức mình. Rồi chàng bước ra khỏi phòng đóng cửa lại cẩn thận.

*

Đám tang ông Samuel và cuộc tái ngộ với Kate đáng lẽ làm cho Adam buồn bã và cay đắng hơn, nhưng trái lại, chàng cảm thấy vui vẻ trẻ trung và yêu đời hẳn lên. Xuống khỏi tàu hỏa tại King City, đáng lẽ đi thẳng tói chỗ gửi ngựa và xe của mình, thì chàng lại đi bộ đến nhà để xe mới của Will Hamilton.

Will đang ngồi trong văn phòng mà xung quanh lắp toàn kiếng thay cho tường. Thấy Adam bước vào, anh ta ngẩng đầu lên chỉ tay mời chàng ngồi vào một trong những chiếc ghế dựa lớn bọc da mà anh đã đặt sẵn để mời những khách quí ngồi.

Adam ngồi xuống nói:

– Tôi đến để có lời chia buồn cùng anh và cả tang quyến.

– Cám ơn ông. Thật buồn cho chúng tôi. Ba tôi rất được mọi người thương mến.

Adam xúc động nói:

– Một người hiền đức như ông không bao giờ chết hẳn trong lòng mọi người. Tôi không tin rằng ông ấy lại có thể chết được. Hình ảnh ông ấy vẫn sống động trong tâm hồn tôi hơn bao giờ hết.

– Đúng như vậy. – Will nói.

Nhưng thật ra, anh không hề nghĩ như Adam. Đối với Will cha anh đã chết hẳn rồi. Anh hỏi Adam:

– Ông sắp về trại bây giờ chứ?

– Vâng, tôi sắp về nhưng tôi đến đây thăm anh và luôn thể định hỏi mua một chiếc xe hơi.

Will tươi tỉnh hẳn lên:

– Tôi vẫn nghĩ rằng ông là người cuối cùng trong thung lũng mua xe hơi.

Anh ta nheo mắt cố quan sát phản ứng của Adam.

Adam cười ha hả nói:

– Tôi đáng được hưởng như vậy lắm chứ. Chính ba anh đã giúp tôi có được sự thay đổi lớn lao trong đời sống. Nhưng bây giờ, chúng ta nên bàn về vụ mua xe hơi đã.

– Tôi sẵn sàng giúp ông. Tôi có thể cung cấp đủ xe cho bất cứ ai ghi tên đặt mua.

– Vậy hả? Anh ghi tên tôi vào danh sách ngay đi.

-Tôi lấy làm sung sướng giúp ông, bởi vì …

Will ngập ngừng một vài giây rồi nói tiếp:

– Ông rất thân thiết với gia đình tôi, nên chiếc xe đầu tiên được đưa về đây tôi sẽ dành cho ông.

– Cám ơn. Má anh chắc đau khổ lắm?

Will dựa lưng ra thành ghế mỉm cười thân mật:

– Má tôi là một người đàn bà đảm đang. Bà vững như đồng. À, sau đám tang, ông có ghé lại nhà của chị Olive không?

– Không, tôi không ghé.

– Thế à! Có hơn một trăm người đã lại thăm. Mẹ tôi đã rô ti cả mớ gà đủ cho mọi người ăn một cách thong thả.

Adam lẩm bẩm lặp lại một câu nói của Will:

– “Một người phụ nữ đảm đang.”

– Bà ấy đảm đang vô cùng. Bà biết rằng những người khách đến thăm cần được đãi ăn, và bà đã lo cho họ thật đầy đủ, bà nhỏ con nhưng làm lụng giỏi hơn bọn tôi nhiều.

Trên đường về trại, Adam nhận thấy rằng mình đã bắt đầu chú ý đến những điều mà từ nhiều năm nay không hề quan tâm. Chàng nhìn những khóm hoa dại mọc giữa đám cỏ dày, và nhìn những con bò cái lông đỏ đang gặm cỏ trên các sườn đồi. Khi về đến địa phận nông trại của mình, Adam thấy sung sướng đến nỗi chàng phải ngạc nhiên không hiểu vì sao. Đột nhiên chàng nhận thấy mình đang nói lớn theo nhịp chân ngựa:

– “Tâm hồn ta đã thanh thản, không còn phiền muộn chút nào nữa. Ta đã thanh thản hoàn toàn. Hình ảnh nàng đã chết hẳn trong lòng ta. Ồ! Chúa ơi, tôi đã được giải thoát.”

Lee bước ra khỏi nhà để đón Adam! Anh đứng trước đầu ngựa trong khi Adam trèo xuống xe.

Adam hỏi:

– Hai thằng nhỏ chơi chứ?

– Vâng, chúng vẫn khỏe. Tôi có làm cho chúng hai cây cung và một mũi tên, nên chúng vừa đi săn thỏ ở khúc sông phía dưới.

– Mọi việc bình thường cả chứ?

Lee trố mắt nhìn chàng định bày tỏ nỗi ngạc nhiên của mình, nhưng anh đổi ý hỏi trớ qua chuyện khác:

– Đám táng thế nào?

– Thật đông người. – Adam trả lời. – Ông ấy có rất nhiều bạn bè. Tôi vẫn không thể nào tin được rằng ông ấy mà lại chết được.

– Dân Trung Hoa chúng tôi thường mai táng người chết với kèn trống và rải giấy tiền để trừ khử ma quỷ và đặt heo quay lên mộ thay vì đặt hoa. Dân tộc tôi rất thực tế và luôn luôn háu ăn. Nhưng ma quỷ của chúng tôi thì không khôn lắm. Chúng tôi có thể đánh lừa chúng …

– Tôi nghĩ rằng chắc Samuel thích được làm tang ma kiểu đó. – Adam nói.

Thấy Lee vẫn nhìn mình chăm chăm, chàng bảo:

– Mở ngựa ra giùm đi Lee, rồi pha một ấm trà uống cho ấm bụng. Tôi có chuyện muốn nói với chú.

Adam đi vào nhà cởi bộ đồ màu đen ra, tắm rửa bằng xà bông thật sạch sẽ. Chàng bận một chiếc sơ mi màu xanh dương và tròng vào một bộ đồ bận ngoài cùng màu thường bận trong lúc làm việc đã bạc màu ở đầu gối. Rồi chàng bước vào phòng khách.

Lee đã dọn sẵn ra một cái tách và một lọ đường trên bàn, cạnh đó là một chiếc ghế dựa. Adam nhìn quanh những tấm màn bằng vải bông đã giặt nhiều nước nên sắc hoa đã phai nhạt. Chàng thấy mấy tấm thảm trải nhà và một lối đi dọc theo hành lang bằng vải bố tráng dầu đã sờn rách. Đây là lần đầu tiên chàng để ý đến máy thứ đó.

Khi Lee mang bình trà vào, Adam nói:

– Lấy thêm một cái tách phần chú vào đây luôn thể. Nếu chú thích uống rượu gì riêng của chú đó thì cứ mang vào đây, tôi có thể uống với chú một chút. Tôi có chuyện cần nói.

Lee xuống bếp lấy một cái tách trà và hai cái ly, với hũ rượu Ngũ Gia Bì đặc biệt của mình ra.

Vừa bước vào phòng khách, Lee vừa nói:

-Tôi nhớ những lần uống thứ rượu Ngũ Gia Bì này cách đây nhiều năm và đều có mặt ông Hamilton.

– Lần đặt tên cho hai thằng nhỏ cũng uống rượu trong hũ này phải không?

– Vâng cái hũ này.

Lee rót chất nước trà xanh pha nước sôi ra tách. Chú hơi nhăn mặt khi thấy Adam bỏ hai muỗng đường vào tách trà của chàng.

Adam khuấy tách trà của mình và nhìn những hạt đường trong suốt chạy tán loạn rồi tan mất vào chất nước lỏng.

Chàng nói với Lee:

– Tôi vừa đi thăm nàng về đây.

– Tôi cũng đoán vậy, bà ấy ra sao?

Adam chậm rãi trả lời:

– Tôi cũng chẳng hiểu nữa. Tôi không thể ngờ được rằng trên thế gian này lại có loại người như vậy.

– Điều đáng tiếc là người Tây phương các ông không tin ma quỷ nên không giải thích được những trường hợp như vậy.

– Tôi như vừa tỉnh dậy khỏi con mê, – Adam nói. – Một gánh nặng trong tôi đã được trút bỏ. Từ nay tôi có thể vững tâm sống với các con tôi.

– Tôi tin rằng ông sẽ yêu thích chúng nó.

– Vâng, ít ra tôi cũng sẽ tự thử thách mình một phen. Chú rót thêm cho tôi một ít trà nữa đi.

Lee rót trà vào tách cho Adam rồi rót luôn cho mình một tách. Adam quan sát nét mặt của Lee và thấy rằng anh ta cũng không còn trẻ nữa. Má anh ta đã bắt đầu có vài nét nhăn và da mặt ửng lên.

Lee nhìn vào tách trà trong tay mình nói:

– Nếu ông đã thức tỉnh không còn phiền muộn nữa, ông có thể chăm sóc hai đứa nhỏ và cho phép tôi rời khỏi đây được không?

– Dĩ nhiên là chú có thể đi, nhưng ở đây chú không thấy sung sướng sao?

– Tôi không rõ quan niệm của ông thế nào là sung sướng. Riêng tôi thì cho rằng sự bằng lòng là điều rất cần thiết, nên tôi không nghĩ rằng một người đàn ông có thể hài lòng khi hắn còn nhiều việc cần chưa thực hiện được.

– Chú còn những việc gì cần thực hiện hả Lee?

– Tôi đã có dịp nói chuyện đó với ông Hamilton. Tôi đã từng dự định mở một tiệm sách tại Cựu Kim Sơn, nhưng đã phải nấn ná ở lại để giúp hai đứa nhỏ. Nay nếu ông đã tươi tỉnh khỏe khoắn tự lo việc nhà được rồi, tôi muốn thực hiện dự tính đó của mình.

Adam ngồi im lặng lẽ quậy đường trong tách trà của anh một lát mới nói:

– Dĩ nhiên là chú có thể đi nếu chú muốn.

Rồi chàng thằng vai lên nói:

– Chú có thể nán lại một thời gian ngắn nữa được không?

– Chi vậy ông?

– Tôi muốn chú giúp tôi cho quen với hai thằng bé đã. Tôi muốn giải quyết vấn đề nông trại này, hoặc bán hoặc cho thuê. Bỗng nhiên tôi muốn thăm lại cậu em trai tôi. Có thể sẽ đi thăm nó một chuyến.

Lee hỏi:

– Ông không giăng bẫy với tôi chứ? Ước muốn của tôi sắp không còn mạnh mẽ như lúc đầu nữa. Tôi sợ rồi đây sẽ quên luôn. Lúc này sở dĩ tôi nhắc lại vì còn thấy cần. Đối với một người đàn ông cô độc như tôi, lời nài nỉ của ông là một miếng mồi hấp dẫn đáng sợ.

Adam nói:

– Cô độc hả? Tôi mất nhiều ngày tháng để chiêm nghiệm về điều đó rồi.

– Ông Hamilton rất hiểu ông. – Lee nói. Anh ta ngẩng đầu lên nheo mắt nói tiếp. – Người Trung hoa chúng tôi biết tự kiềm chế không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Tôi rất mến ông Hamilton. Nếu ông cho phép, tôi muốn đi Salinas ngay ngày mai.

– Muốn làm gì anh cứ việc làm theo ý mình. – Adam nói. – Anh đã giúp tôi quá nhiều rồi.

– Tôi muốn rải một ít giấy tiền và đặt một con heo quay nhỏ lên mộ của ông ấy.

Adam đẩy ghế đứng dậy, uống một tách trà rồi bỏ đi ra khỏi phòng để Lee ngồi lại một mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.