Phía đông vườn địa đàng

Chương 28



Rồi ông đứng dậy nói thêm:

– Tôi rất tiếc. Cậu Cal hãy can đảm lên nhé. Thôi chào cậu.

Ông đưa bàn tay ra định vỗ lên vai Cal nhưng chàng đã bước vội về phía phòng của cha mình.

Đầu của ông được đỡ nằm trên một chồng gối. Hai mắt ông mở thao láo, sâu hoắm và trong vắt tưởng chừng ta có thể nhìn sâu vào bên trong hay tưởng chừng như cặp mắt ông có thể nhìn thấu những gì xung quanh. Cặp mắt đó từ từ nhìn về phía Cal khi chàng bước vào phòng. Cặp mắt nhướng lên nhìn vào mặt Cal rồi khựng lại đó.

Cal ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh giường. Chàng cất tiếng nói:

– Thưa ba, con rất ân hận. Ba có nghe con nói gì không?

– Ba có hiểu lời con nói không?

Cặp mắt của cha chàng vẫn không nhấp nháy hay thay đổi. Cal gào lên:

– Chính con đã gây ra chuyện này. Con là kẻ hoàn toàn chịu trách nhiệm về cái chết của anh Aron và sự đau ốm của ba. Con đã đưa anh ấy tới nhà bà Kate chỉ cho anh ấy biết mẹ ảnh là ai. Vì vậy mà anh ấy bỏ đi. Con không cố ý làm những chuyện ác, nhưng chính con đã gây ra những chuyện đó.

Chàng gục đầu xuống mép giường để tránh cặp mắt trừng trừng khủng khiếp của cha mình nhưng vẫn thấy rõ trong đầu. Chàng biết rằng cặp mắt đó vẫn đuổi theo chàng, vẫn gắn liền với chàng suốt đời.

Chuông cửa reo. Một lát sau chú Lee vào, dẫn theo một chị y tá, đó là một thiếu phụ vạm vỡ khỏe mạnh có hai hàng lông mày rậm. Chị mở va ly hành lý thật mạnh làm tuôn ra cả một luồng gió mát và nói:

– Bệnh nhân của tôi đâu? Ồ, trông ông tươi tỉnh quá! Vậy thì tôi tới đây làm gì? Có lẽ ông nên đứng dậy săn sóc ngược lại tôi thì hay hơn phải không ông già bảnh trai?

Chị ta luồn một cánh tay lực lưỡng của mình xuống dưới vai ông Adam đỡ ông dậy một cách không mấy khó khăn khi trong khi tay kia kéo mấy chiếc gối ra.

– Để tôi phụ một tay. – Chú Lee nói.

– Cần gì chú phải phụ? Chúng tôi tự giúp nhau đủ rồi. Có phải vậy không cục cưng?

Chú Lee và Cal rút lui xuống nhà xếp. Chú Lee dịu giọng hỏi Cal:

– Ông ấy có nói gì với cậu không?

Cal lắc đầu.

– Kể ra thì khủng khiếp thật. Nhưng con người có thể chịu đựng được bất cứ tình cảnh nào. Ở phương diện đó, chúng ta là những con vật tuyệt vời.

– Tôi thì không như vậy. – Giọng Cal buồn bã chán chường. – Tôi không thể chịu đựng nổi. Không, tôi không thể nào chịu đựng được. Tôi đã giết anh tôi. Tôi là tên sát nhân. Ba tôi biết điều đó.

– Ông đã nói vậy à?

– Không cần đợi ông nói mới biết. Chỉ cần nhìn trong mắt ông cũng rõ. Ông đã nói như vậy bằng cặp mắt của ông. Không còn chỗ nào để tôi có thể lẩn tránh được cặp mắt đó. Thật không còn một nơi nào trên thế gian này…

– Này Cal! – Chú Lee thở dài và kiên nhẫn nói:

– Hãy nghe tôi. Các trung khu óc não của ông Adam đã bị hỏng. Cái nhìn của ông có lẽ chỉ là cái nhìn vô tri giác. Chưa hẳn ông có ý kết án cậu đâu. Cậu hiểu vậy là sai rồi.

– Ông đã kết án tôi. Tôi biết mà. Ông bảo rằng tôi là tên sát nhân.

Chị y tá đứng trước cửa phòng:

– Cưng ơi, cưng uống cà phê không? Sao cưng không ngủ đi một chút?

Chú Lee đi lấy ấm cà phê đặt lên bếp ga. Chú gọi: – Cal ơi.

– Chú gọi gì tôi?

– Hãy đi báo tin cho Abra biết.

*

Cal đứng trước cổng nhà ông bà Bacon ấn tay trên núm chuông cho đến khi ánh đèn sáng chói lên và bà Bacon nhìn ra. Cal nói:

– Tôi muốn được gặp Abra.

Bà há miệng ngạc nhiên hỏi lại:

– Cậu muốn cái gì?

– Tôi muốn được gặp Abra.

– Không được rồi. Abra đã đi ngủ. Cậu đi đi!

Từ trong nhà ông Bacon hỏi với ra:

– Chuyện gì vậy? Ai vậy?

– Ông để ý làm gì. Để tôi giải quyết đủ rồi.

Bà quay lại Cal:

– Tôi yêu cầu cậu hãy xéo khỏi đây ngay. Nếu cậu còn bấm chuông nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát ngay.

Bà đóng sầm cửa, cài then và tắt đèn.

Cal chậm chạp lê bước trở về, nhưng chàng chưa đi hết một dãy phố thì Abra đã đuổi theo kịp.

Nàng thở hổn hển vì chạy.

– Em phải ra ngõ sau mới đi được. – Nàng nói.

– Ông bà sẽ khám phá ra rằng em đã đi.

– Em bất kể.

– Này Abra, tôi đã giết chết Aron và ba tôi ông đang bị liệt người vì tôi. – Cal thú tội.

Nàng đưa cả hai bàn tay bám chặt vào cánh tay Cal.

– Abra có nghe tôi nói gì không?

– Em nghe rồi.

– Abra, em biết mẹ tôi là người thế nào rồi chứ?

– Em biết. Nhưng ba em cũng là một kẻ cắp.

– Anh có mang dòng máu của mẹ anh trong người. Abra hiểu điều đó chứ?

– Em cũng mang dòng máu của ba em trong người.

Hai người lặng lẽ sóng bước bên nhau trong khi Cal cố lấy lại bình tĩnh trong tâm hồn. Gió thổi lạnh buốt bắt họ rảo bước nhanh cho ấm người. Họ đi ngang qua ngọn đèn đường cuối cùng ở ven thi trấn Salinas và bước qua đoạn chót của vỉa hè. Con đường dưới chân họ bây giờ trơn ướt vì lớp bùn mùa xuân sau khi tuyết tan để lại. Abra hỏi:

– Chúng ta đi đâu đây?

– Anh muốn chạy trốn khỏi ánh mắt của ba anh. Cặp mắt trừng trừng của ông như luôn luôn ở ngay trước mặt anh. Dù anh có nhắm mắt lại anh vẫn thấy chúng như thường. Ba anh sắp chết nhưng cặp mắt của ông vẫn luôn luôn nhìn theo anh trừng trừng kết án anh là kẻ đã giết hại anh ruột mình.

– Đừng nên nói nhảm như vậy. Chúng ta đang đi đâu bây giờ?

– Chúng ta hãy đi xa hơn một chút nữa. Nơi đó có một cái hố, một cái chòi bơm nước và một cây liễu. Abra còn nhớ cây liễu đó không? Em và Aron đã rẽ những cây liễu ra chui vào trong chòi và không ai thấy cả. Anh muốn Abra vào đó với anh.

Nàng dừng lại và níu tay chàng đứng lại theo và nói:

– Không, không nên như vậy.

– Em không muốn đi vào đó với anh phải không?

– Nếu anh định vào đó để trốn thì em sẽ không đi.

– Vậy thì anh càng không biết tính sao bây giờ.

– Chúng ta nên trở về xem ba anh ra sao. – Abra nói.

*

Ánh đèn từ nhà bếp hắt ra sáng lên cả hai người. Chú Lee bật đèn trước hiên để cho không khí ấm bớt phần nào. Vừa bước vào Cal nói với chú Lee:

– Abra bảo tôi phải về.

– Dĩ nhiên là nàng phải bảo điều đó, tôi biết Abra sẽ làm như vậy. – Chú Lee nói.

Chú vào trong nhà bếp rồi trở ra ngay, vừa đặt một cái hũ bằng đá và ba chiếc tách nhỏ bằng sứ láng nhuốc trên bàn vừa nói:

– Ông ấy đang ngủ.

– Tôi còn nhớ đây là chai rượu Ngũ Gia Bì phải không? – Cal hỏi.

– Cậu nên uống một chút.

Chú rót rượu mầu sậm vào tách.

Abra chống hai cùi chỏ trên bàn nhà bếp nói:

– Chú hãy giúp Cal. Chú là người nhiều kinh nghiệm, ráng giúp anh ấy với.

– Tôi không biết mình có nhiều kinh nghiệm hay không. Nhưng chính tôi cũng đã từng khóc thầm một mình.

– Chú mà cũng khóc à?

– Lúc ông Samuel Hamiltan chết, chú có cảm tưởng cả thế giới tối tăm như một ngọn nến tắt ngấm. Chú chợt khám phá ra rằng những gì mà chú hằng yêu mến đã bị sụp đổ tiêu tan như bị cố tình trả thù vậy. Chú phải tự nhận diện những cái xuẩn ngốc của mình. Chú đã nhận ra rằng những điều thiện thường dễ bị tiêu diệt trong khi điều ác lại cứ tồn tại và phát triển. Chú nghĩ rằng cơn thịnh nộ của Thượng đế đã trút lửa từ nồi kim loại nấu lỏng xuống hủy diệt hết, để làm cho thanh khiết công trình nhỏ bé bằng bụi đất do ngài nặn ra. Cậu có nghĩ như vậy không?

– Tôi cũng nghĩ vậy. – Cal nói.

– Cháu không biết. – Abra thú nhận.

Chú Lee lắc đầu:

– Nghĩ như vậy chưa đủ. Nếu chỉ nghĩ như vậy chưa đủ. Có lẽ…

Chú bỏ lửng ngang đó. Cal cố lắng nghe rồi hỏi:

– Có lẽ thế nào hả chú Lee?

– Có lẽ hai cháu phải hiểu rằng mỗi người trong mỗi thế hệ đều cần được tẩy uế bằng lửa. Chẳng hạn một người thợ gốm, dù trong tuổi già, cũng không thể lười biếng không cố tạo cho được những chiếc tách sứ toàn hảo, vừa mỏng vừa bền vừa láng mướt. Ông ta sẽ đưa cái tách lên ánh sáng và nói: “Tất cả những chỗ sần sùi đã tiêu hết. Muốn cho toàn hảo cần phải nung thật già lửa.” Không một người nào trên đời này thoát khỏi nguyên tắc đó nếu muốn trở nên một người hoàn toàn.

Chú rót rượu vào tách mình và cao giọng nói:

– Này Cal, hãy nghe tôi hỏi câu này. Cậu có nghĩ rằng chúng ta không ngừng bị thử thách chứ?

Những bước chân thình thịch của bà y tá vang lên trong phòng khách. Bà ta bước xộc xuống và đứng nhìn sững Abra đang ngồi chống cùi chỏ trên bàn, hai bàn tay ôm lấy mặt.

Bà y tá nói:

– Có ấm nước nào không? Ông ấy khát nước. Tôi muốn có sẵn một ấm nước bên cạnh.

– Ông ấy thức rồi hả? Có sẵn ấm nước đây.

– À, vâng, ông ấy đã thức và đang nằm nghỉ. Tôi đã rửa mặt và chải tóc cho ông ta. Ông ta dễ chịu lắm, ông cũng vừa mỉm cười với tôi.

Chú Lee bảo Cal và Abra:

– Hãy cùng vào đây với tôi đi Cal, cả Abra nữa!

Chị y tá rót đầy ấm nước rồi rảo bước đi trước cả bọn.

Khi cả bốn người bước vào phòng ngủ, ông Adam đã dựa người trên chồng gối cao. Nét mặt ông xanh xao như bọc một lớp sáp. Ông thở yếu ớt giữa hai làn môi tái nhợt. Cặp mắt xanh của ông phản chiếu ánh đèn đêm từ phía trên đầu ông rọi xuống.

Chú Lee, Cal và Abra đứng ở chân giường. Hai mắt của ông Adam chậm chạp nhìn từ mặt người này qua mặt người kia.

Chị y tá nói:

– Trông ông nằm có dễ thương không? Ông là cục cưng của tôi đó.

– Suỵt. – Chú Lee bảo chị ta im.

– Tôi không để mấy người quấy rầy làm mệt bệnh nhân của tôi đâu.

– Chị ra khỏi phòng giùm một chút đi. – Chú Lee nói.

– Bà hãy ra đi và đóng cửa lại giùm. – Cal bảo.

Chị ta đóng sầm cửa lại khá lớn đủ hả nỗi tức tối của chị ta làm ông Adam phải chớp mắt vì tiếng ồn đó. Chú Lee gọi:

– Ông Adam!

Cặp mắt xanh của người bệnh mở lớn ngơ ngác tìm chỗ phát ra tiếng gọi, cuối cùng đã nhận ra cặp mắt nâu sáng ngời của chú Lee.

– Ông Adam, không biết ông có nghe và hiểu những gì tôi sắp nói không. – Chú Lee nói. – Qua cặp mắt cặp mắt của ông có thể ông vẫn sáng suốt hay cũng có thể ông đang chơi vơi trong mộng ảo. Thế nào. Ông có nghe tôi nói không?

Cặp mắt xanh của ông lờ đờ, hai hàng lông mi từ từ khép lại rồi mở ra ngay. Chú Lee nói tiếp:

– Cảm ơn ông. Tôi biết ông mệt lắm. Nhưng tôi sắp yêu cầu ông làm một việc khó hơn nhiều. Đây là Cal cậu con trai độc nhất của ông. Ông hãy nhìn cậu ấy đi.

Cặp mắt nhợt nhạt của ông đảo một vòng cho đến khi thấy đúng Cal. Môi của Cal đang mấp máy nhưng cố mím lại không cho thoát ra một âm thanh nào. Chú Lee nói tiếp:

– Tôi không biết ông còn sống bao lâu. Có thể còn khá lâu. Cũng có thể rất ngắn ngủi. Nhưng con trai ông thì sẽ còn sống cả một cuộc đời của nó. Nó sẽ lấy vợ, sẽ có con và con cái của nó sẽ là những kẻ nối tiếp dòng dõi ông.

Chú Lee đưa mấy ngón tay lên quệt nước mắt.

– Nó đã lỡ làm một việc trong lúc hờn giận vì nó nghĩ rằng ông đã hắt hủi nó. Hậu quả của sự hờn giận đó đưa đến cái chết của anh nó.

– Kìa chú Lee, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. – Cal kêu lên.

– Tôi phải nói, dù sự thật đó có làm cho ba cậu đau khổ đến đâu. Tôi đã quyết rồi.

Chú buồn bã nói thêm:

– Con trai ông bị mang mặc cảm phạm tội, dù nó rất vô tình. Điều đó quá sức chịu đựng của nó. Xin ông đừng hắt hủi nó, đừng làm nó quỵ ngã vì tuyệt vọng.

Chú Lee thở hổn hển trong cổ họng nói tiếp:

– Ông Adam, xin ông hãy tha thứ cho Cal. Đừng để nó cô độc vì mặc cảm tội lỗi. Ông Adam, ông có nghe tôi nói gì không? Hãy tha thứ cho Cal.

Cặp mắt ông Adam sáng rực lên rồi ông nhắm nghiền lại. Mi mắt ông khẽ động đậy:

– Ông Adam, xin ông hãy giúp nó. Hãy cho nó một cơ hội. Hãy giải tỏa mặc cảm đó cho nó. Nhờ đó nó sẽ vượt được mọi thú tính. Hãy giải thoát cho nó. Hãy tha thứ cho nó!

Cả cái giường như muốn rung lên vì sự tập trung tinh thần. Hơi thở của ông Adam trở nên dồn dập vì sự cố gắng của ông. Bàn tay phải của ông từ từ nhích lên, nhích lên vài phân rồi rớt trở xuống.

Nét mặt chú Lee lộ vẻ xót xa đau đớn. Chú tới sát đầu giường người bệnh và kéo góc khăn trải giường lên lau sơ khuôn mặt đẫm mồ hôi của ông Adam. Chú nhìn xuống cặp mắt nhắm nghiền của người bệnh, thì thầm:

– Cảm ơn Adam, ông bạn vong niên của tôi. Ông có thể nhếnh môi cố gắng tạo thành dạng tiếng Cal thôi cũng đủ rồi.

Ông Adam nhìn lên một cách khó nhọc. Đôi môi ông cố mấp máy nhưng thắt lại, ông cố gắng một lần nữa. Ngực ông căng lên. Ông hít hơi vào, môi ông mấp máy thành một tiếng thở dài. Tiếng thều thào của ông như lơ lửng trong không khí:

– “Timshel.”[2]

Mắt ông nhắm nghiền lại và ông nằm im.

[2]“Timshel” hay “Timshol” là tiếng Hy Bá Lai (Hebrew) đã nói đến ở chương 10 có một ý nghĩa rất hàm súc. Ông Adam bằng lòng tha thứ, giải tỏa mặc cảm cho Cal nếu chàng có thể thắng lướt điều ác.

Hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.