Phía đông vườn địa đàng

Chương 4



Từ trong nhà giữa nông trại của anhem họ Trask, Adam nói với cậu em:
– Anh nghe như có tiếng ai rên ngoài kia. Chắc là mèo đó chứ ai. – Charles nhanh chân chạy ra mở tung cửa, định đuổi con mèo đi. Nhưng mới thốt được một tiếng “Mèo”… anh đã im bặt. Adam thấy em đứng nhìn sửng ra bậc cấp, anh tò mò bước tới đứng bên cạnh người em. Một đống giẻ rách bê bết bùn đang trườn lên các bậc cấp trước thềm nhà. Một bộ mặt bầm dập sưng vù với hai con mắt dưới hàng lông mi đen nhìn vào khẩn cầu. Vần trán bị rách, nhầy nhụa máu.

Adam chạy ra quỳ xuống bên cạnh bộ mặt tang thương đó.

– Giúp anh một tay, – anh bảo Charles, – em luồn tay vào chỗ này, coi chừng cánh tay của cô ta, hình như gãy rồi đó.

Nàng ngất lịm khi họ đưa nàng vào trong nhà.

– Đặt nàng nằm trên giường anh. – Adam nói, – có lẽ chúng ta nên đi mời bác sĩ.

– Đặt cô ta lên xe ngựa rồi đưa thẳng lên tỉnh không tiện hơn sao anh?

– Chở nàng đi à? Không được đâu? Em khùng rồi sao? Nàng đang mê man mà.

– Đâu có khùng bằng anh. Anh nên nghĩ kĩ lại một chút xem. Hai người đàn ông độc thân sống giữa một nông trại vắng vẻ thế này, tự nhiên rước một cô gái lạ vào nhà, rồi tình trạng sẽ ra sao?

Adam hết sức bực mình cậu em:

– Hơi đâu mà chú lo chuyện đó!

– Anh bảo đừng lo sao được? Anh đâu có biết cô gái ta là hạng gái nào? Chuyện gì đã xảy ra đến với cô ta? Adam, tự nhiên anh rước một cục nợ vào thân rồi đó.

Adam lạnh lùng bảo:

– Nếu em không muốn đi thì để anh đi mời bác sĩ một mình, em ở nhà cũng được.

– Tôi sẽ gọi bác sĩ cho, nhưng tôi dám nói trước với anh rằng chúng ta sẽ bị rắc rối vì chuyện này.

Sau khi Charles đã đi rồi, Adam nhúng nước một chiếc khan tay lau sạch máu khô lẫn với đất cát trên mặt cô gái lạ nàng dần dần tỉnh lại, mở cặp mắt xinh đẹp ra nhìn Adam.

– Cô sẽ bình phục chứ không sao đâu, – chàng nói.

Đôi môi của thiếu nữ khẽ mấp máy định nói một câu gì.

– Đừng có hỏi gì cả! Cô không cần nói làm gì thêm mất sức. – Chàng nói.

Trong khi dùng khăn ướt lau nhẹ lên mặt nàng, một cảm giác ấm áp tràn nhập cả tâm hồn chàng.

– Cô có thể ở tạm lại đây, – chàng nói tiếp, – cô có thể lưu lại đây bao lâu cũng được. Tôi sẽ săn sóc cô cẩn thận, cô cứ yên tâm.

Cathy bị thương tích rất nặng. Bác sĩ bó lại cánh tay gãy, nắn lại mô xương hàm vỡ, sắp lại xương sườn và vá lại chỗ da đầu bị rách. Ông chích cho cô ta một mũi mọc phin và để lại một ít thuốc viên có chất á phiện. Và trước khi ra về, ông bảo Adam nên đi báo cho viên cảnh sát trưởng biết về trường hợp cô gái.

– Cô ta không phải bị trượt ngã thường đâu, – ông bác sĩ nói, – cô ta đã bị đánh đập nặng.

Adam đi vào phòng ngủ, kéo một chiếc ghế dựa tới sát bên giường. Chàng ngồi yên lặng ngắm người thiếu nữ đang ngủ. Cánh tay phải của nàng duỗi dài trên tấm khan trải giường, mấy ngón tay co lại. Bàn tay nàng nhỏ thó xinh xắn như của một em bé thơ, Adam lấy ngón tay trỏ lướt nhẹ cổ tay nàng, Như sợ bị bắt quả tang, chàng lặng lẽ sửa bàn tay nàng lại cho thẳng thớm, rồi khẽ sờ lên đầu mút mấy ngón tay nàng. Mấy ngón tay hồng và nuột nà, nhưng trên lưng bàn tay nàng dường như có một nốt trắng như hạt ngọc trai. Adam thích thú cười khẽ trong cổ họng. Chàng nhẹ nhàng phủ khăn đắp lên cánh tay nàng trước khi ngón chân bước ra khỏi phòng.

Suốt trong nhiều ngày, Cathy vẫn nằm trong tình trạng nửa tỉnh, nửa hôn mê vì đau đớn và vì chất thuốc có á phiện, nhưng dần dần đầu óc và hai mắt nàng minh mẫn và sáng sủa hẳn, nàng thấy bên cạnh mình có hai chàng trẻ tuổi. Một chàng có tên Charles thì thỉnh thoảng mới thấy, còn chàng Adam thì săn sóc nàng rất nhiều. Nàng biết rằng người đàn ông thứ ba là ông bác sĩ. Ngoài ra còn có một gã đàn ông gầy và cao có vẻ chú ý đến nàng hơn cả mấy người kia. Sự chú ý đó làm cho nàng rất lo sợ vì ông ta là viên cảnh sát trưởng và đang muốn thẩm vấn nàng.

Một hôm, hai chàng kia và gã đàn ông cao lớn lặng lẽ bước vào phòng nàng. Gã cao lớn nói:

– Tôi không muốn làm phiền cô. Nhưng tôi là cảnh sát trưởng cần biết một vài chi tiết. Tôi biết cô không thể nói chuyện với cái hàm bị vỡ được, nhưng cô có thể viết vài hàng cho chúng tôi được biết qua lý lịch cô được không?

Nàng hấp háy mắt lia lịa tỏ ý bằng lòng.

– Nàng ngoan lắm. – viên cảnh sát trưởng nói. Ông ta đặt một tập giấy lên giường bên cạnh nàng và đặt một cây bút chì vào giữa mấy ngón tay nàng.

– Vậy là được rồi. Bây giờ cô cho tôi biết tên cô là gì?

Ba người đàn ông chăm chú nhìn vào mặt nàng, nàng nhắm mắt lại và bàn tay bắt đầu cử động.

“Tôi không nhớ. Đầu óc tối mò. Không thể suy nghĩ được gì cả.” Hàng chữ thật lớn, viết rõ như vậy.

– Cô còn nhớ mình từ đâu tới chứ?

Nàng có vẻ như đang cố gắng hết sức, nhưng rồi nét mặt nàng lộ vẻ thất vọng, buồn thảm. “Không. Rối mù. Cứu giúp tôi với.”

– Tội nghiệp quá. – Viên cảnh sát trưởng nói, – cảm ơn cô đã cố gắng trả lời chừng đó.

Nàng đã qua mặt được viên cảnh sát trưởng. Ông ta cũng đồng quan điểm với Adam. Chỉ có Charles không ưa nàng chút nào.

*

Sinh lực của Cathy thật hiếm có. Nàng bắt đầu bình phục rất nhanh. Sắc đẹp đã tái hiện trên nét mặt nàng.

Trên trán nàng vẫn còn quấn một cái băng, nhưng cả khuôn mặt nàng đều hồng hào tươi thắm.

Cathy hơi có vẻ lo lắng, nhưng nàng cố tìm cách sắp xếp đầu óc. Nàng cố nói rất ít, dù việc đó đối với nàng không còn khó khăn nữa.

Một buổi chiều, nghe có ai đang lục đục gì trong nhà bếp, nàng lên tiếng hỏi:

– Adam đó phải không?

– Không, tôi đây. – Giọng Charles trả lời.

– Mời anh vào đây một chút được chứ?

Charles đứng ngay trước cửa. Cặp mắt buồn bã.

– Hình như anh không ưa tôi phải không?

– Có lẽ đúng như vậy.

– Anh có thể cho tôi biết lý do tại sao không?

– Tôi nghi cô không thành thật. Tôi không tin cô mất trí nhớ chút nào.

Nàng im lặng. Charles quay lưng định bỏ đi ra ngoài thì nàng gọi giật lại.

– Khoan đã. Cho tôi hỏi một câu. Anh định sẽ đối xử với tôi thế nào?

Charles cau mày nhìn kĩ nàng một lát trước khi trả lời:

– Cô muốn biết ý định của tôi hả? Tôi sẽ tống cô ra khỏi đây ngay khi nào thuận tiện nhất.

– Giả sử tôi không chịu đi thì sao?

– Này, cô tưởng tôi không biết gì sao? Sau khi uống thuốc mê, cô đã nói rất nhiều trong giấc ngủ.

– Tôi không tin điều đó.

Charles cười hả hê vì anh vừa thấy miệng nàng khẽ mím chặt lại đầy căm tức.

– Được rồi, cô đừng lo. Nếu cô bằng lòng rời khỏi đầy ngay khi đủ sức đi được, thì tôi sẽ không nói gì cả. Nhưng nếu cô không chịu đi thì cô sẽ biết tay tôi. Ông cảnh sát trưởng sẽ là người được biết những bí mật của cô trước hết.

Charles quay đi thẳng, bỏ mặc Cathy ngồi sửng một mình đầy nỗi lo sợ. Charles là người duy nhất không bị nàng lung lạc được. Nàng biết những thủ đoạn của mình không hiệu nghiệm với gã đàn ông này. Nàng cần được che chở và an nghỉ một thời gian. Nàng quyết tâm tìm cách đối phó, Adam từ trên phố về mang một chai “Pain Killer”. Chàng rót đầy một muỗng lớn.

– Rượu này rất mạnh, – chàng nói. – Nhưng tốt lắm.

Nàng vui vẻ uống ngay.

– Anh rất tốt đối với tôi. – Nàng nói. – Quá tốt và quá tử tế nữa.

– Không có gì.

– Anh có việc gì vội không? Nếu không, hãy kéo ghế lại đây với tôi một lát đã.

Khi chàng đã ngồi xuống ghế, nàng chìa tay về phía chàng. Chàng đưa hai tay nắm lấy.

– Anh rất tốt và rất tử tế, – nàng lặp lại. – Adam, anh có thể hứa với tôi một điều không?

– Đâu có gì đáng kể. Cô muốn tôi hứa điều gì?

– Tôi bơ vơ cô độc, tôi lo sợ. – Nàng nức nở khóc. – Tôi lo sợ quá.

– Tôi không giúp gì cô được sao?

– Đó là điều tôi đang bận tâm. Không chắc anh có sẵn sàng giúp tôi không sau khi biết được sự thật này.

Hai bàn tay nàng xoắn xoắn vào nhau tỏ vẻ nhập ngừng bối rối. – Adam, tôi thú thật với anh rằng tôi không hề mất trí nhớ như anh tưởng.

– Vậy tại sao cô lại bảo…

– Chính vì lẽ đó mà bây giờ tôi định sẽ thổ lộ với anh. Này Adam, chắc anh cũng yêu cha anh phải không? Nếu vậy, anh có sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để cứu cha mình khỏi bị tai họa không?

– Dĩ nhiên là đúng như vậy rồi.

– Vậy hả? Chính tôi đã gặp phải hoàn toàn cảnh đó.

– Có phải cô muốn ám chỉ rằng nếu cô tiết lộ với tôi kẻ đã hành hung cô, thì cha cô sẽ bị trả thù phải không?

Nàng khẽ thở dài. Chàng tha hồ muốn tưởng tượng ra trường hợp bi thảm của nàng thế nào tùy ý.

– Cô đừng lo. – Chàng nói. – Tôi vẫn giúp đỡ cô như thường.

Nàng ngã đầu xuống gối.

– Tôi không chắc anh giúp tôi được gì. Em trai anh không ưa tôi… Anh ta chỉ muốn tống cổ tôi ra khỏi đây.

Chàng ngó mông lung ra ngoài rồi nói:

– Em trai tôi không có quyền đuổi cô được đâu. Tôi sở hữu phân nửa nông trại này. Tôi cũng có phần tiền riêng của tôi mà.

– Nếu chú ấy không muốn tôi có mặt tại đây thì tôi sẽ đi. Tôi không muốn làm xáo trộn nếp sống của hai anh em.

Adam chợt thấy niềm vui cũng như nỗi buồn lẫn lộn với nhau cùng một lúc. Cathy mỉm cười với chàng một cách yếu ớt. Chàng thoáng nghĩ “Trông nàng thơ ngây quá. Nàng như một đứa trẻ bơ vơ đáng thương!” Một đợt sóng tình yêu như ngập cả hồn chàng.

Chàng thẩn thờ nói như trong mơ:

– Anh yêu em lắm! Em có yêu anh không?

*

Năm ngày sau, trong khi Charles đi mua thức ăn cho mấy con bê, Adam đẩy chiếc xe ngựa hai chỗ ngồi vào tận thềm nhà. Chàng đỡ Cathy lên xe đánh lên văn phòng tỉnh hạt.

Khi họ về đến nhà thì Charles đã có mặt ở nhà. Anh ta nhìn theo hai người dìu nhau vào nhà bếp bằng cặp mắt khó chịu.

– Chúng tôi vừa thành hôn với nhau xong, – Adam điềm nhiên nói.

Cathy mỉm cười nhìn Charles.

– Sao? Sao anh lại làm chuyện đó? – Charles hỏi.

– Tại sao không? Người đàn ông nào mà không một lần lấy vợ?

Cathy lại đi vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại.

Charles bất bình xẵng giọng với anh:

– Tôi dám nói thẳng với anh rằng, cô gái đó không có vẻ hiền lành như anh tưởng đâu. Tôi thấy cô ta không đáng tin chút nào.

Adam điềm đạm nói:

– Charles, em có ghen với anh không?

– Tôi mà ghen với anh à? Anh nói lạ vậy?

Adam nói ngay:

– Em không có gì phải phiền. Anh sẽ ra đi, đi thật xa. Em cứ việc ở lại nông trại này.

Charles dịu giọng:

– Anh không dứt cô ta được sao? Adam, em van anh nên xa cô ta ngay là tốt nhất. Nhất định anh sẽ khốn đốn vì cô ta. Em đoán chắc rằng cô ta sẽ làm đời anh tan nát.

– Em dựa vào đâu mà dám quả quyết về nàng như vậy?

Charles sững sờ đáp:

– Anh cần gì thắc mắc tại sao tôi biết. Anh hãy tin tôi đi!

Charles chỉ nói vậy rồi khớp miệng luôn.

Adam không cần hỏi Cathy xem nàng có chịu xuống phòng ăn tối đó không. Chàng bưng luôn hai đĩa thức ăn vào phòng ngủ, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.

– Chúng ta sẽ đi khỏi đây, – chàng nói. – Chúng ta sẽ đi California.

Nàng khẽ phản đối:

– Em không muốn đi California đâu.

– Vô lý. Tại sao em lại không thích? Đó là một nơi rất tốt. Ở đó luôn luôn chan hòa ánh mặt trời. Cảnh vật lại đẹp đẽ.

– Em không muốn đến California thật mà.

– Em đã là vợ anh, – chàng dịu dàng nói. – Anh muốn em phải nghe lời anh.

Nàng lặng im gằm mặt nhìn xuống mấy ngón tay giây lát rồi thỏ thẻ nói:

– Adam, em chưa thể làm vợ anh cho đến khi nào em đã hoàn toàn bình phục.

– Anh hiểu rồi. Anh sẽ chờ cho đến khi em mạnh khỏe lên mà.

– Anh tốt lắm, – nàng nói. – Bây giờ anh cho em uống trà nhé!

– Sẽ có ngay.

Chàng đi bưng vào hai tách trà bốc hơi rồi trở ra lấy lọ đường. Xong, chàng ngồi vào một chiếc ghế dựa cạnh giường nàng.

– Trà hơi đậm phải không em?

– Em thích uống đậm.

Chàng uống một hơi cạn tách trà.

– Em thấy có mùi gì lạ không? Hình như hơi khó uống.

– Để em nếm thử xem.

Nàng nhấm chút cặn còn lại trong đáy tách, rồi khẽ kêu lên:

– Adam, anh uống lầm tách trà có pha thuốc của em rồi.

Chàng liếm môi.

– Anh chắc sẽ không có hại gì đối với anh.

Nàng khúc khích cười.

– Đêm nay chắc anh sẽ ngủ một giấc mê man tới sáng, khỏi biết trời trăng gì rồi vì anh đã uống hết phần thuốc ngủ của em.

Adam cảm thấy ngầy ngật, mí mắt nặng trĩu, lờ đờ hỏi:

– Bác sĩ có dặn em uống một liều thuốc mạnh như vậy không?

– Tại anh không quen đó thôi.

*

Charles trở về hồi mười một giờ đêm, Cathy nghe tiếng chân anh ta bước chếnh choáng. Anh vào phòng riêng, thay áo quần, ném mình xuống giường. Anh lải nhải, trăn trở cố dỗ giấc ngủ, nhưng cuối cùng anh mở mắt thao láo. Cathy đã đứng cạnh giường anh từ hồi nào.

– Xích vô một chút đi! – Nàng bảo.

– Adam đâu rồi?

– Anh ấy uống nhầm thuốc ngủ của tôi, nên đã ngủ mê rồi. Xích vào một chút đi!

– Tại sao cánh tay cô bị gãy vậy?

– Đó là chuyện riêng của tôi, chú thắc mắc mà làm gì!

Charles bỗng cười giòn. – Đúng là một mụ điên. – Vừa nói anh vừa xích vào trong…

*

Cuộc đời của Adam từ trước đến nay chỉ là những ngày buồn nản, nhưng bây giờ chàng mới bắt đầu cảm thấy tươi sáng. Chàng không còn thấy lo sợ cay đắng như trước. Tinh thần chàng đã nhẹ nhõm thơi thới.

Nhưng Cathy đúng là thứ yêu tinh chứ không phải người ta. Có lẽ Adam quá thật thà không nhận ra điều đó ở Cathy. Dưới cặp mắt say đắm của chàng thì Cathy là một hình ảnh xinh đẹp, dịu dàng trong trắng và đáng yêu, Cathy đã cố tạo cho Adam một hình ảnh như vậy về mình.

Nàng bảo nàng không muốn đi California, nhưng chàng không nghe. Chàng quá say sưa với hạnh phúc của mình, nên không để ý đến nỗi đau khổ phản ảnh trong đôi mắt của cậu em. Chàng bán rẻ nửa nông trại phần mình cho Charles. Số tiền đó cộng với nửa phần tiền của cha để lại, chàng đã trở nên giàu có và tự do.

*

Adam và Cathy đã đến thung lũng bằng cách nào? Điều này không có gì khó hiểu. Hồi đó, đường xe lửa Nam Thái Bình Dương được thực hiện bởi quyết tâm mãnh liệt của Leland Stanford đã bắt đầu hoạt động suốt duyên hải Thái Bình Dương.

Cả vùng thung lũng Salinas dài cũng nằm trong phạm vi hoạt động của hệ thống hỏa xa này. Adam đã nhìn qua và để ý đến màu sắc tươi đẹp của thung lũng như một cảnh thần tiên hạ giới. Sau khi đọc những áng văn ca ngợi cái đẹp ở đây, chỉ có những người điên mới không thích đến cư ngụ ở thung lũng Salinas.

Nhưng khi mới tới thung lũng, Adam không vội tậu nhà tậu đất ngay. Chàng chỉ mua một con ngựa cỡi dạo quanh một vòng, tìm gặp những người tới sớm hơn, nói về đất cát nước nôi, thời tiết mùa màng cũng như giá sinh hoạt trong vùng. Chàng đến đây để lập nghiệp, tậu nhà sinh sống. Mối bận tâm duy nhất của chàng là Cathy. Nàng có vẻ yếu đuối bơ phờ.

Cuối cùng Adam chú ý đến nông trại Sanchez, cách thành phố King City vài dặm về phía Nam. Nông trại rộng chín trăm mẫu nằm hai bên sông và ăn sâu vào tận các chân đồi của hai dãy núi. Căn nhà chính của họ Sanchez vẫn còn dùng được. Căn nhà được xây bằng gạch sống nằm lọt giữa một thung lũng nhỏ xíu mà cảnh vật như sống trong một mùa xuân bất tận. Những cây sồi khổng lồ xanh tươi rợp bóng lên cả thung lũng nên vùng đất ở đây màu mỡ và xanh tươi quanh năm.

Trong phòng khách lớn của khách sạn King City, Adam nói với những người đang ngồi quanh lò sưởi, “Tôi rất chú ý đến vấn đề nước. Bạn nào ở đây có thể cho tôi biết lấy nước giếng ở đó có sâu không?”

Một chủ trại tên Lippo tréo đầu gối quấn băng lại nói với Adam:

– Anh nên đến nhờ ông Sam Hamilton. Ông ấy đã lo việc đào giếng cho phân nửa dân chúng trong vùng này.

Một người khác khôi hài nói:

– Ông Sam có thừa lý do chính đáng để quan tâm đến vấn đề nước, vì chỗ ông ta ở đâu có giọt nước nào.

– Tôi có thể tìm ông ấy ở đâu bây giờ? – Adam hỏi.

– Tôi sẽ chỉ cho anh, – Lippo nói, – tôi cũng sắp đến nhờ ông ấy làm giùm vài món đồ sắt. Nếu anh cần, tôi sẽ đưa anh đi. Anh sẽ thích ông Hamilton. Ông ấy rất vui tính.

Một anh bạn khác nói thêm:

– Ông ấy có tài hài hước rất hay.

Hai người leo lên chiếc xe ngựa của Louis Lippo cùng đi đến nông trại của Hamilton. Những mảnh sắt kêu rổn rảng trong một chiếc hộp và một đùi nai được gói trong một bao tải nhúng nước để giữ cho tươi, lủng lẳng trên xe. Vào thời đó có tục lệ mỗi khi đến nhà ai để nhờ việc gì và phải lưu lại một bữa, người khách thường mang đến biếu chủ nhà một số thực phẩm nếu không sẽ bị xem là khinh thường gia chủ.

Khi đến gần nhà, họ đã thấy bà Hamilton ra cửa sổ nhìn họ. Họ dừng xe ngay trước cửa hiệu, nơi ông Samuel đang đứng đợi. Adam thấy một người đàn ông to con râu ria xồm xoàm như một vị giáo trưởng, mái tóc màu xám xừng lên tua tủa như mớ gai. Ông bận một chiếc sơ mi màu xanh dương sạch sẽ, loại áo bận để làm việc, có một miếng da che trước bụng. Tay áo xắn tròn lên để lộ hai cánh tay gân guốc và sạch sẽ. Chỉ hai bàn tay là đen vì công việc trong lò rèn. Adam liếc nhìn tổng quát con người của ông Samuel, rồi dừng lại ở cặp mắt xanh trong đầy vẻ trẻ trung linh động.

Ông ta lên tiếng:

– Anh Louis, rất vui được gặp anh. Chúng ta cũng rất vui được gặp những người bạn mới tại thung lũng nhỏ bé nhưng thần tiên của chúng ta.

Ông mỉm cười, nhìn Adam một cách thân thiện, Louis giới thiệu:

– Tôi đưa anh Adam Trask đến thăm ông. Anh ấy là một khách lạ ở mãi tận miền đông đến nhập tịch vào thung lũng chúng ta.

– Rất hân hạnh. – Ông Samuel nói. – Chúng ta sẽ bắt tay nhau vào một dịp khác. Tay tôi đang làm đồ rèn dơ lắm, tôi không muốn làm bẩn tay anh.

– Ông Hamilton, tôi mang đến một ít sắt miếng, – ông Louis nói, – ông có thể làm giùm tôi thành những cái móc sắt được không? Cả cái khung ở phía đầu giường của tôi bị sụm hết.

– Dĩ nhiên là rất sẵn sàng chứ anh Louis. Xin mời xuống xe, xuống xe đi. Chúng ta nên dắt ngựa vào chỗ bóng mát.

– Có một đùi nai trong xe. Có chú con trai nào ở nhà không?

– Ồ, không có đứa nào ở nhà cả. Tối qua, chúng nó đi dự khiêu vũ tận Wild Hores Canyon do trường Peachtree tổ chức. Đến chạng vạng chúng mới về.

Ông ta cười xuề xòa và bước vào nhà mang theo đùi thịt nai gói vải bố. Adam và Louis nghe tiếng ông gọi: – Liza, có khách em ơi! Chắc em không ngờ ông bạn Louis Lippo mang đến một đùi nai bự cỡ em chứ không ít.

Louis cho xe ngựa vào chái để xe. Adam giúp ông ta mở ngựa ra. Ông Samuel trở lên cửa hiệu.

– Liza rất vui nếu được hai bạn ở lại dùng cơm tối với tụi này. – Ông nói.

– Bà ấy đâu có dự trù chúng tôi đến. – Adam từ chối khéo.

– Ô, đừng ngại. Bà ấy nấu sẵn một nồi ra gu lớn mấy người ăn cũng không hết đâu. Mời hai bạn ở lại dùng bữa đã. Louis, mớ sắt đâu đưa đây tôi.

Ông nhóm lửa vào giữa khoảng vuông vức và đen của lò rèn, rồi thụt bệ thổi lửa đỏ lên và bỏ thêm than cốc còn ướt cho bén lửa.

– Này anh Louis, – ông Samuel nói, – anh thụt giùm nhè nhẹ để giữ ngọn lửa đều đều cho tôi một chút nào.

Ông ta đặt mấy miếng sắt lên mờ than cốc đang đỏ rực.

– Anh Trask, anh đừng ngại gì cả. Liza thường nấu ăn cho chín đứa con háu đói, nên một hai người khách đối với bà ta chẳng có gì đáng kể.

Ông kẹp miếng sắt trở qua mặt kia cho đỏ đều, rồi hỏi:

– Anh Louis, anh muốn bao nhiêu lỗ để vặn vít?

– Năm, – Louis đáp.

– Được rồi.

Ông gắp mấy miếng sắt đỏ ối ra đặt lên cái đe, đục mấy cái lỗ để bắt đinh vít, rồi dùng búa bẻ thành góc, những đốm lửa bắn ra tung tóe.

Sau đó ông đem nhúng mấy thanh sắt nóng vào nửa thùng nước nghe xèo xèo. Ông thảy mấy thanh sắt ra giữa đất nói:

– Xong rồi đó.

– Cám ơn anh, – Louis nói, – tiền công bao nhiêu vậy anh?

– Ồ, chỗ bạn bè mà, đâu có đáng gì.

– Coi kia! Anh lúc nào cũng vậy cả, – Louis thất vọng nói.

– Anh đừng ngại. Khi nào tôi làm giếng mới cho anh, anh hãy trả tiền.

– Anh nói đến chuyện đào giếng tôi mới nhớ. Anh bạn Trask đây đang có ý định mua lại nông trại của ông già Sanchez.

Adam vội nói:

– Tôi chưa định gì cả. Tôi cần hỏi thêm vài điều trước khi quyết định.

– Người ta bảo rằng hỏi một người Ái Nhĩ Lan rất nguy hiểm, vì hắn sẽ nói hết sự thật, – ông Samuel nói. – Anh cần hỏi gì nào?

– Vâng, nếu tôi mua lại nông trại ông Sanchez, thì vấn đề đào giếng phải sâu bao nhiêu mới có nước?

– Tôi phải xem lại địa điểm mới biết rõ. Có chỗ chín mười thước có chỗ đến bốn mươi lăm thước, vài chỗ dám sâu đến tận trung tâm trái đất chứ không ít.

– Có một miếng đất rộng bốn trăm mẫu ở cạnh bờ sông, như vậy dưới đó có nước không?

– Tôi cần phải xem đã. Có cả một đại dương bên dưới thung lũng, nhưng có ích gì đối với một nhà nông đâu. Lớp đất trên mặt mới đáng kể, nhất là những chỗ đất bằng.

Adam bồn chồn xem đồng hồ tay:

– Chắc tôi không thể ở lại ăn tối được. Cathy, vợ tôi sắp đến ngày sinh, sợ nàng không được khỏe.

– Nhưng nhà tôi đã làm sẵn thức ăn rồi mà.

– Chắc bà ấy sẽ thông cảm khi ông nói lại giùm rằng vợ tôi có thai gần ngày. Tôi cũng xin thành thật cám ơn ông đã cho tôi biết qua về vấn đề nước.

Đêm đó, Adam suy nghĩ thật kĩ. Ngay hôm sau, chàng đánh xe tới bắt tay với chủ đất. Nông trại Sanchez từ đó đã thuộc về chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.