Phía đông vườn địa đàng

Chương 8



Horace Quinn là Phó cảnh sát trưởng mới, đảm trách việc an ninh quanh khu vực King City. Khi dư luận đồn tin Adam Trask bị bắn đến tai Horace, ông liền để bà vợ tiếp tục làm thịt con heo mà ông hạ hồi sáng, phóng ngựa đi ngay.

Tại phía Bắc cây sung lớn chỗ góc đường Hester rẽ trái, Horace gặp Julius Euskadi. Họ Euskadi toàn những người giàu có bảnh trai gốc dân Basque.

Julius hỏi:

– Ông định tới nhà Adam Trask phải không?

– Đúng như vậy. Anh có nghe tin gì lạ không?

– Chẳng nghe gì lạ ngoài tin Adam Trask tự bắn vào vai mình bằng khẩu Colt 44, vừa sinh một đứa con đầu lòng phải không?

– Tôi nghe hai đứa song sinh chứ không phải một đứa. – Julius nói. – Có lẽ những người lạ bắn anh ấy.

– Nghe đâu một người cầm súng và một người bóp cò thì phải. Anh có nghe tin gì khác không?

– Dư luận lung tung chẳng rõ sự thực ra sao cả. Ông cần người tháp tùng với không?

Tôi không định nhờ anh phụ tá. Cảnh sát trưởng bảo rằng nhờ các phụ tá sẽ tốn tiền lương nhiều

– Ồ, tôi không muốn làm phụ tá đâu. Tôi chỉ muốn đến Salinas tối nay.

– Nghe đâu có mở mang một khu mới gọi là Fayés. Tôi tò mò quá muốn tháp tùng với ông cho vui.

Hôm ấy là một ngày đẹp trời, cỡi ngựa đi dạo rất thú. Khi rẽ vào địa phận nông trại Sanchez họ chê việc săn bắn kém cỏi trong những năm gần đây. So với những năm trước thì việc canh tác cũng như làm cá và săn bắn là ba thứ không khá lắm. Julius nói:

– Tôi hi vọng người ta không giết sạch loại gấu xám. Hồi năm 1880, ông tôi có giết được một con gần Pleyto, cân nặng gần một ngàn tám trăm cân Anh.

Nhưng khi đi ngang dưới những cây sồi, họ im lặng. Ở đây hoàn toàn yên lặng không một âm thanh hay tiếng động nào.

Lee ra tận ngoài sân đón tiếp họ. Horace lên tiếng:

– Chào chú chệt, ông chủ có ở nhà chứ?

– Ông ấy bệnh. Lee đáp.

– Hãy vào nói với chủ chú rằng có Phó cảnh sát trưởng Quinn muốn thăm ông ấy.

Lee chạy vào bên trong một lát rồi chạy ra ngay:

– Mời ông vào. Để ngựa đó tôi lo cho.

Adam nằm trên chiếc giường lớn, nơi hai đứa bé được sinh ra. Chàng tựa người trên đống gối cao, vai trái quấn một lớp băng dày. Mắt chàng lờ đờ cận thị và đầy vẻ bệnh hoạn. Bàn tay phải xương xẩu của chàng vò một nắm khăn trải giường.

Horace nói:

– Anh Trask. Được tin anh bị thương, tôi đến thăm. – Ông dừng lại chờ xem phải ứng của Adam rồi mới tiếp:

– Câu chuyện xảy ra thế nào?

Nét mặt chàng căng thẳng cố gắng trấn tĩnh đáp:

– Tôi lau súng rủi ro cướp cò phát nổ.

Horace liếc nhìn qua Julius rồi quay lại. Adam thấy trên mặt ông thoáng vẻ nghi ngờ.

– Thường hay xảy ra như vậy, – Horace nói. – Khẩu súng có đây chứ?

– Chắc Lee đem cất rồi.

Horace bước ra cửa.

– Chú Lee ơi, mang khẩu súng vào đây tôi xem thử nào.

Trong chốc lát, Lee mang khẩu súng vào. Horace xem xét, mở buồng đạn, tháo đạn ra, ngửi ổ đạn trống.

– Anh Trask, tôi sẽ phải làm một bản báo cáo nên cần hỏi anh vài câu. Có phải anh đang thông nòng, có lẽ bằng một cái que, rồi súng bị cướp vò nổ trúng vai anh chứ gì?

– Thưa ông, đúng như vậy. – Adam vội trả lời.

– Trong khi chùi súng anh không rút kẹp đạn ra sao?

– Vâng.

– Trong khi thông nòng, ông vẫn để mũi súng chỉa vào người mà không khóa an toàn sao?

Hơi thở của Adam như nghẹn lại.

Horace nói tiếp:

– Chắc cái thông nòng bị bắn bật ngược ra đụng vào tay trái anh nữa.

Cặp mắt nhợt nhạt của Horace không rời khỏi mặt Adam. Ông trầm giọng nói:

– Ông Trask, hãy nói thật cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra?

– Tôi không quen sử dụng súng. Có lẽ không hẳn như thế, nhưng sự thật chỉ có vậy. Tôi chùi súng rủi ro cướp cò phát nổ.

Horace từ chỗ chân giường từ từ bước tới nói:

– Anh nên biết rằng tôi chỉ mới làm Phó trong một thời gian ngắn. Từ trước đến nay, tôi không muốn đe dọa ai. Làm vậy hèn lắm, tôi không hề muốn. Anh Trask, anh đã từng phục vụ trong kỵ binh. Vũ khí mà kỵ binh thường sử dụng là súng Carbine và súng Colt, dĩ nhiên anh quen…

Ông bỏ lửng câu nói, nuốt nước bọt rồi hỏi tiếp:

– Anh Trask, sự thật thế nào?

Cặp mắt của Adam như mở to hơn, chàng thì thào:

– Đó là một tai nạn.

– Có ai chứng kiến không? Khi xảy ra tai nạn có mặt vợ anh ở đó không?

Adam không trả lời. Horace thấy hai mắt Adam nhắm lại. Ông đợi giây lát rồi quay ra cửa nơi Lee đang đứng:

– Này chú Lee, mời bà chủ vào cho tôi được hân hạnh hỏi chuyện một chút.

Lee ngẩn người không hở môi.

Adam vẫn nhắm mắt trả lời thay:

– Vợ tôi đã bỏ đi rồi.

Bà ấy không có ở nhà lúc xảy ra tai nạn sao? Horace liếc nhìn Julius và thấy đôi môi ông m mím lộ vẻ nghi ngờ. Horace thầm nghĩ: Anh này có vẻ lanh hơn ta. Anh ấy có thể là một Phó cảnh sát trưởng giỏi. Ông quay lại hỏi Lee:

– Này chú Lee, chú biết gì về vụ này nói nghe thử coi.

– Tôi đi King City từ hôm thứ Bảy. Đến mười hai giờ đêm mới về và thấy ông Trask nằm giữa sàn nhà.

– Vậy thì lúc xảy ra tai nạn, chú không có mặt ở nhà phải không?

– Dạ phải.

– Được rồi anh Trask. Vợ anh đã bỏ đi, để chúng tôi tìm chị ấy về cho anh nhé? Tôi muốn hỏi trước khi lấy anh, tên chị ấy hồi còn con gái là gì? Chị ấy quê quán ở đâu?

Im lặng một lát. Adam thấp giọng nói:

– Tôi thú thật không được rõ.

– Anh Trask, vậy thì chờ lúc vào nhà đá tỉnh hạt anh sẽ nói. Anh có thể tả sơ cho tôi biết, chị ấy cao cỡ bao nhiêu?

Mắt Adam nhấp nháy:

– Nàng không cao, dáng người nhỏ và thanh.

– Được rồi! Tóc và mắt chị ấy màu gì?

– Nàng khá đẹp.

– Bây giờ vẫn còn đẹp chứ?

– Vâng.

– Có dấu vết gì đặc biệt không?

– Không. À, có một cái thẹo trên trán.

– Anh bảo không biết tên thật cũng như quê quán vợ anh, không biết nàng đâu và không thể mô tả rõ nàng ra sao thì thật vô lý. Bộ anh coi tôi là một thằng ngu sao?

Adam phân trần:

– Nàng có một tâm sự thầm kín. Tôi đã hứa không tò mò tra gạn. Nàng bảo nàng sợ một người nào đó.

Bất ngờ Adam bật khóc. Toàn thân chàng run lên, nức nở. Tiếng khóc đầy vẻ tuyệt vọng.

Horace cũng thấy não lòng theo:

– Thôi chúng ta ra phòng ngoài đi Julius.

Ông bước đi trước về hướng phòng khách.

– Anh Julius, anh cho tôi biết ý kiến anh thế nào? Dám anh ấy đã giết chết vợ không?

– Tôi cũng nghi như anh.

– Tôi cũng nghĩ vậy, – Horace nói. – Trời đất ơi! – Ông chạy trở lui phòng ngủ rồi trở ra với khẩu súng và kẹp đạn.

– Tôi quên lửng. Tôi không thể giữ chức vụ này lâu. Tôi sẽ ghi tên anh vào thẻ lương. Anh đưa tay phải lên tuyên thệ ngay đi.

– Tôi không muốn tuyên thệ đâu.

– Julius, anh không có quyền từ chối. Nếu anh không chịu đưa tay tuyên thệ, chắc tôi sẽ phải giam anh vào tù ngay.

Julius miễn cưỡng đưa tay lên, lập lại lời tuyên thệ.

– Tôi nể ông mà nhận lời chứ ông già tôi ghét lắm. Xong rồi, bây giờ chúng ta làm gì đây?

Horace trả lời:

– Tôi sẽ đến gặp ông già anh. Tôi cần gặp cảnh sát trưởng. Anh hãy giữ khẩu súng này và mang ngôi sao của tôi luôn.

Ông ta gỡ ngôi sao trên áo của mình cho Julius.

– Chừng bao lâu nữa anh sẽ đi?

– Chừng nào xong việc tôi sẽ đi ngay. Tôi sẽ nói với cảnh sát trưởng rằng anh Trask bảo không biết tên nàng, anh ta chỉ cho biết rằng nàng nhỏ thó và đẹp. Mô tả kiểu đó thật là mơ hồ! Nếu tôi báo cáo lại như vậy, chắc ông ấy sa thải tôi ngay.

Julius cầm khẩu súng cân thử trong tay.

– Anh Horace tôi chắc gia đình Hamilton biết nhiều về bà ấy. Tiện đường anh nên ghé lại nhà họ hỏi xem để biết rõ chị ấy thực sự trông thế nào.

– Tôi thấy anh rất xứng đáng đeo ngôi sao Phó cảnh sát trưởng của tôi. – Horace nói.

*

Khoảng nửa đêm, Horace lên một chiếc xe lữa chở hàng tại King City. Ông ngồi ở phòng máy với viên kĩ sư và đến Salinas vào lúc sáng sớm. Salinas là một thị trấn nhỏ, nhưng phát triển nhanh. Đó là thị trấn lớn nhất giữa SanJose và San Luis Obispro.

Vào lúc chín giờ mười, Horace tới thẳng văn phòng cảnh sát trưởng đặt tại nhà giam cũ của tỉnh hạt. Ông thuật lại câu chuyện với đầy đủ chi tiết.

Khi ông ta kể xong, viên cảnh sát trưởng tỏ vẻ chú ý, tréo chân với nhau, ngồi thẳng người nói:

– Theo anh nghĩ, thì chàng đã giết nàng phải không?

– Vâng, tôi nghĩ vậy. Nhưng ông Hamilton lại nghĩ khác. Ông ta cho rằng Trask rất hiền lành không thể giết ai được.

Viên cảnh sát trưởng hỏi:

– Ông Samuel có tả rõ hình dáng cô ấy không?

– Hai vợ chồng ông ấy đã tả kĩ.

Horace rút một tờ giấy trong túi ra đọc những câu mô tả nhận dạng Cathy.

Khi Horace đọc xong, viên cảnh sát trưởng thở dài hỏi:

– Cả hai ông bà đó đều có cùng một ý kiến về vết thẹo phải không?

– Vâng, họ đều có cùng một nhận xét. Cả hai vợ chồng đều để ý thấy rằng đôi khi cái thẹo ấy có vẻ sậm hơn những lúc bình thường.

Viên cảnh sát trưởng nhắm mắt lại, dựa ngửa người ra thành ghế. Bỗng ông ngồi thẳng người lên, mở ngăn kéo trên cùng của bàn giấy, lấy ra một chai Whisky nửa lít, mời Horace:

– Uống một ngụm đi.

– Chắc anh không nỡ trách tôi. Trường hợp khó xử quá. – Horace chùi miệng, trao chai rượu lại và hỏi:

– Anh có ý kiến gì không?

Viên cảnh sát trưởng nốc liên tiếp ba ngụm lớn, đóng nút chai rượu rồi cất lại vào ngăn kéo trả lời:

– Chúng ta phụ trách một tỉnh hạt khá phức tạp. Anh chịu trách nhiệm một thị trấn đang trên đà phát triển như Salinas, những người lạ từ các nơi đến và đi liên miên, nếu chúng ta không chịu khó theo dõi thật sát, chúng ta sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối. Văn phòng của tôi chuyên trách về những người dân địa phương một cách tốt đẹp.

Ông ta nhìn thẳng vào mặt Horace nói tiếp:

– Tôi chỉ muốn nói với anh một điều: Chúng ta nên sống hòa hợp theo lòng dân chứ không nên làm khó họ bằng uy quyền.

– Theo anh nghĩ, tôi đã làm gì quấy không?

– Không, anh không có gì đáng trách cả. Anh xử sự rất đúng. Anh không làm khó dễ gì Trask. Như vậy là tốt rồi. Thôi dẹp chuyện đó lại một bên. Tôi muốn nói với anh một việc khác.

– Tôi sẵn sàng nghe, – Horace nói.

– Trên đường đi Chinatown có một dãy nhà.

– Tôi biết.

– Ai cũng biết cả. Nếu chúng ta cấm, nhất định họ phải dời đi nơi khác. Chúng ta nên để ý tới họ một chút, những người đó vẫn liên lạc với chúng ta. Tôi đã tới đó họ hỏi một vài người. Hôm tối Chủ Nhật, có một bà tên Faye gửi cho tôi một cái thư ngắn. Có một thiếu nữ lạ đến xin ở trọ nhà bà ta, nhưng bà ta không biết rõ về nàng. Theo nhận xét của bà ta, thì thiếu nữ ấy có vẻ như một cô gái bỏ nhà trốn đi.

– Tôi có nhìn qua nhưng thấy nàng không có vẻ gì đáng nghi cả. Nàng trẻ và đẹp một cách ngây thơ, không ai có thể ác cảm với nàng được.

Ông chìa tay ra hỏi:

– Sao? Anh nghĩ thế nào?

– Ông nghi thiếu nữ ấy có thể là bà Trask phải không?

Viên cảnh sát trưởng trả lời:

– Mắt tròn, to, tóc vàng, một sẹo trên trán. Nàng đến đó hôm chiều Chủ Nhật.

Bộ mặt giàn giụa nước mắt của Adam hiện rõ trong trí của Horace, ông nói:

– Này cảnh sát trưởng, ông nên sai người đi báo cho Adam biết. Tôi sắp từ chức, nên không làm việc này được.

Viên cảnh sát trưởng đứng dậy:

– Chúng ta đến câu lạc uống cà phê đã.

Họ yên lặng đi bên nhau một đoạn đường. Viên cảnh sát trưởng lên tiếng:

– Này Horace, nếu tôi tiết lộ vài chuyện bí mật, thì có lẽ cả vùng này sẽ xôn xao dữ lắm.

– Có lẽ đúng như vậy.

– Anh nói bà ấy vừa sinh đôi phải không?

– Vâng, hai bé trai.

– Horace, hãy nghe tôi đây. Chuyện này chỉ có ba người biết rõ. Đó là cô ấy với anh và tôi. Tôi sẽ báo cho nàng biết rõ, nếu nàng không kín tiếng, tôi sẽ tống khứ nàng ra khỏi vùng này. Còn anh, tôi muốn anh cũng đừng hở môi tiết lộ với bất cứ ai cả với chính vợ anh, để sau này hai đứa bé khỏi biết mẹ chúng ở đâu.

*

Adam ngồi trên ghế dựa dưới tàn cây sồi lớn, vai trái quấn đầy băng. Lee mang cái giỏ đựng đồ giặt ra đặt cạnh Adam, rồi quay trở vào.

Hai đứa bé sinh đôi đã thức giấc. Chúng hấp háy mắt nhìn lên đám lá sồi lay động trước gió. Một chiếc lá khô lìa cành chao qua chao lại trên không rồi rơi vào giỏ mà hai đứa bé đang nằm. Adam cúi xuống nhặt ra.

Chàng không nghe tiếng chân ngựa của ông Samuel đang tới gần, nhưng Lee đã nhìn thấy từ đằng xa. Gã mang một cái ghế dựa ra rồi dắt con ngựa Dosology vào chuồng.

Samuel ngồi im không nói gì. Gió mát lộng trên ngọn cây và thổi tung mái tóc ông lên. Cuối cùng ông lên tiếng:

– Tôi thấy đã đến lúc trở lại tiếp tục việc đào giếng.

Giọng Adam hờ hững chán chường:

– Tôi, tôi không muốn đào giếng làm gì nữa. Để tôi gởi tiền công mấy hôm nay.

Samuel chồm tới sát bên giỏ đặt hai đứa bé, đặt một ngón tay vào lòng tay một đứa bé. Mấy ngón tay của nó nắm lại.

– Tôi thành thật muốn khuyên anh một câu, không biết anh có sẵn sàng nghe không?

– Đối với tôi, lời khuyên cũng không ích gì.

– Biết vậy, tôi vẫn khuyên anh nên can đảm lên.

– Can đảm thế nào?

– Nghĩa là hãy sống như người sống. Xem mọi sự như một màn kịch. Cái gì qua cho qua luôn.

– Làm sao có thể làm như vậy được?

Samuel nhìn hai đứa bé sinh đôi.

– Dù muốn dù không, cũng phải vượt qua thử thách này. Nếu anh buông xuôi thả liều, cỏ dại sẽ bao phủ.

Adam không trả lời. Samuel đứng dậy nói:

– Tôi sẽ trở lại. Tôi vẫn tiếp tục trở lại để thăm anh nhiều lần nữa, hãy can đảm vượt mọi thử thách mới được.

Lee dắt ngựa ra, giữ cho Samuel leo lên.

– Tiệm sách của chú đi tới đâu rồi hả Lee?

Chú người Tàu đáp:

– Ồ, có lẽ tôi không còn ham nghĩ tới chuyện đó nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.